Dạo này trên báo chí,các phương tiện thông tin đại chúng hay rộ lên tin về các vụ tử tự.Có nhiều nguyên nhân dẫn đến hành động đó : thất tình, phẫn chí với bố mẹ, áp lực học hành...và đối tượng chủ yếu là các bạn trẻ.
Đọc những mẩu tin đó tôi thường thấy chạng lòng, bùi ngùi.Cả một cuộc sống đang ở phía trước với bao điều mới mẻ, bất ngờ.Tại sao những con người trẻ tuổi, trẻ lòng lại không đủ can đảm để bước tiếp trên hành trình cuộc đời của mình.Mỗi một cánh cửa đóng lại là một cánh cửa khác mở ra, biết đâu dũng cảm sống tiếp, dũng cảm đối mặt với khó khăn,mất mát trước mắt chúng ta lại tìm thấy được điều lớn lao và có ý nghĩa với mình sau này.
Những con người mạnh khỏe, sức xuân tràn đầy, họ có món quà vô giá của cuộc sống là sức khỏe tại sao lại không biết trân trọng nó.Những con người nông nổi và bồng bột ấy trước khi đi tới quyết định kết thúc cuộc đời mình tại sao không nhìn ra xung quanh: có những em bé vài tháng tuổi, sinh ra đã không may mắn, bị mắc bệnh hiểm nghèo, bị bố mẹ bỏ rơi thế mà các em vẫn cố gắng bám trụ lấy cuộc sống này.Có thể các em chưa ý thức được về sự tồn tại của mình, về xã hội xung quanh nhưng đó là quy luật đấu tranh sinh tồn, là bản năng.Hay những bạn trẻ không may mắn bị tai nạn giao thông, bị tai nạn lao động.Họ bị mất một phần cơ thể, phải chịu tật nguyền cả phần đời còn lại.Thế nhưng họ không hề buông xuôi cuộc sống này mà tiếp tục sống, tiếp tục cống hiến cho gia đình và xã hội với khả năng họ có thể.Và còn rất nhiều, rất nhiều những cảnh đời éo le,những số phận mất mát và đau thương nhưng họ vẫn sống kiên định.
Vậy thì những con người trẻ tuổi, mạnh khỏe, nhiều bạn con được hưởng nền giáo dục khá tốt từ gia đình lại chọn con đường từ bỏ cuộc sống này.
Nếu bạn ra đi, người chịu thiệt thòi đầu tiên chính là bản thân người đó, sau đó là gia đình.Đã ai nghĩ đến việc tự tử, nghĩ đến cái chết mà "cố" nghĩ đến nỗi đau của cha mẹ chưa?Nuôi con lớn khôn, mong con sẽ trưởng thành, mỗi đứa con là một mầm hi vọng mà cha mẹ gieo vào cuộc sống này.Thế mà những mầm hi vọng đó lai nhẫn tâm tự hủy diệt đi chính mình, dập tắt hi vọng của cha mẹ
Gần nhà tôi có một cô bé 17 tuổi.Vì tức giận sau khi bị bố mắng đã thắt cổ tự tử trong phòng riêng.Cô bé chết đi là một nỗi đau to lớn trong lòng cha cô.Ông luôn tự dằn vặt mình.Mái tóc ông dường như bạc thêm ra và nước mắt cũng chẳng còn mà chảy nữa.Tôi vừa thương vừa giận cô bé ngốc.
Mỗi người con như chúng ta lai để cha mẹ, những người có công sinh thành, dưỡng dục mình phải chịu sự đau đớn " người đầu bạc tiễn người đầu xanh" ư?trong khi ta chưa làm gì để báo đáp được công ơn sinh thành và dưỡng duc trời bể đó.
To Be Or Not To Be.........???
Đọc những mẩu tin đó tôi thường thấy chạng lòng, bùi ngùi.Cả một cuộc sống đang ở phía trước với bao điều mới mẻ, bất ngờ.Tại sao những con người trẻ tuổi, trẻ lòng lại không đủ can đảm để bước tiếp trên hành trình cuộc đời của mình.Mỗi một cánh cửa đóng lại là một cánh cửa khác mở ra, biết đâu dũng cảm sống tiếp, dũng cảm đối mặt với khó khăn,mất mát trước mắt chúng ta lại tìm thấy được điều lớn lao và có ý nghĩa với mình sau này.
Những con người mạnh khỏe, sức xuân tràn đầy, họ có món quà vô giá của cuộc sống là sức khỏe tại sao lại không biết trân trọng nó.Những con người nông nổi và bồng bột ấy trước khi đi tới quyết định kết thúc cuộc đời mình tại sao không nhìn ra xung quanh: có những em bé vài tháng tuổi, sinh ra đã không may mắn, bị mắc bệnh hiểm nghèo, bị bố mẹ bỏ rơi thế mà các em vẫn cố gắng bám trụ lấy cuộc sống này.Có thể các em chưa ý thức được về sự tồn tại của mình, về xã hội xung quanh nhưng đó là quy luật đấu tranh sinh tồn, là bản năng.Hay những bạn trẻ không may mắn bị tai nạn giao thông, bị tai nạn lao động.Họ bị mất một phần cơ thể, phải chịu tật nguyền cả phần đời còn lại.Thế nhưng họ không hề buông xuôi cuộc sống này mà tiếp tục sống, tiếp tục cống hiến cho gia đình và xã hội với khả năng họ có thể.Và còn rất nhiều, rất nhiều những cảnh đời éo le,những số phận mất mát và đau thương nhưng họ vẫn sống kiên định.
Vậy thì những con người trẻ tuổi, mạnh khỏe, nhiều bạn con được hưởng nền giáo dục khá tốt từ gia đình lại chọn con đường từ bỏ cuộc sống này.
Nếu bạn ra đi, người chịu thiệt thòi đầu tiên chính là bản thân người đó, sau đó là gia đình.Đã ai nghĩ đến việc tự tử, nghĩ đến cái chết mà "cố" nghĩ đến nỗi đau của cha mẹ chưa?Nuôi con lớn khôn, mong con sẽ trưởng thành, mỗi đứa con là một mầm hi vọng mà cha mẹ gieo vào cuộc sống này.Thế mà những mầm hi vọng đó lai nhẫn tâm tự hủy diệt đi chính mình, dập tắt hi vọng của cha mẹ
Gần nhà tôi có một cô bé 17 tuổi.Vì tức giận sau khi bị bố mắng đã thắt cổ tự tử trong phòng riêng.Cô bé chết đi là một nỗi đau to lớn trong lòng cha cô.Ông luôn tự dằn vặt mình.Mái tóc ông dường như bạc thêm ra và nước mắt cũng chẳng còn mà chảy nữa.Tôi vừa thương vừa giận cô bé ngốc.
Mỗi người con như chúng ta lai để cha mẹ, những người có công sinh thành, dưỡng dục mình phải chịu sự đau đớn " người đầu bạc tiễn người đầu xanh" ư?trong khi ta chưa làm gì để báo đáp được công ơn sinh thành và dưỡng duc trời bể đó.
To Be Or Not To Be.........???