Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
KHOA HỌC XÃ HỘI
TÂM LÍ HỌC
Tâm lý học Tổng quát
Tình yêu trong tâm lý học
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="Hide Nguyễn" data-source="post: 19525" data-attributes="member: 6"><p><strong>1.4. Bản chất của tình yêu</strong></p><p></p><p> Khi nói đến bản chất của tình yêu, câu chuyện tình yêu đầu tiên của loài người - mối tình Chàng và Nàng vẫn có giá trị. Theo Kinh thánh, sau khi được Chúa Trời nặn ra, Ađam không chịu nổi kiếp sống buồn bã, thui thủi nơi trần thế hoang vu liền dâng lời ca thán khôn nguôi lên Đức Chúa Trời. Chúa Trời thông cảm, và nhân lúc Chàng ngủ, Ngài đã rút chiếc xương sườn thứ 7 của Chàng để tạo ra người nữ Eva - làm bạn cùng chàng. Ngài phán, từ nay các ngươi sẽ mãi mãi thuộc về nhau, vì các ngươi không phải là HAI mà là MỘT mà ra. Nếu không có nhau các ngươi sẽ trống trải vì sự thiếu hụt phần cơ thể của mình, bởi thế các ngươi luôn tìm kiếm nhau để hiệp nhất lại cơ thể đã bị tách ra của mình. (6, 41-42)</p><p></p><p> Ngay từ truyền thuyết Kinh thánh đã khẳng định tình yêu là một nhu cầu không thể thiếu trong đời sống con người.</p><p></p><p><strong>Bản chất của tình yêu là lòng nhân ái</strong></p><p></p><p> Có một số nhà nghiên cứu về tình yêu nam nữ thể hiện quan điểm sai lầm. Quan niệm này chỉ hiểu:</p><p></p><p>Con người = con vật + văn hoá tình yêu = tình dục + văn hoá chứ chưa thấy được sự khác nhau về chất giữa con người và con người. Và quan niệm sai lầm này không phải chỉ có trên lý luận mà cũng thể hiện trong quan hệ yêu đương của con người. Tình trạng đó làm nghèo nàn và giảm đi rất nhiều vẻ đẹp của tình yêu đích thực, mặc dù chúng ta công nhận có mối quan hệ gắn bó giữa tình yêu với tình dục.</p><p></p><p>Bản chất của tình yêu gắn với bản chất của con người, C. Mác viết: “ Bản chất của một nhân cách riêng không phải là râu, là máu, không phải là bản tính vật lý trừu tượng của nó mà là tính xã hội của nó”. Và trong bản tính (bản chất) của con người có nhu cầu sâu xa- nhu cầu về người khác- Đó là mong muốn vượt khỏi hàng rào cá nhân mình để đi đến với một người khác, hoà nhập với mọi người, được mọi người công nhận. Mặt khác, muốn mọi người đến với mình, quan tâm đến mình, ghi lại dấu ấn của họ với mình và thu nhận họ…</p><p></p><p>Nhà tâm lý học Xô Viết nổi tiếng A.V.Pêtrôski gọi đó là hai mạt của nhu cầu thống nhất- nhu cầu được là một nhân cách, biểu lộ ở chỗ muốn mình được “được đại diện” trong người khác và những người khác “có đại diện” trong bản thân mình.</p><p></p><p>V.A. Xukhômlinski đã phân tích rất rõ hai mặt của nhu cầu về người khác, khi con người đã trở thành cá nhân như sau:</p><p></p><p>“<em>Sự phát triển bình thường về đạo đức, sự hài hoà giữa tình yêu, hạnh phúc và lao động (mà sức khoẻ bình thường của con người thực chất phụ thuộc vào sự hài hoà ấy) chỉ có thể có được trong điều kiện em bé tin chắc rằng: mình rất cần, rất cần đối với một người nào đó, mình vô cùng quý báu đối với một người nào đó. Có người nhìn thấy ở mình ý nghĩa cuộc đời họ, nhưng chính mình lại rất quý trọng một người, thiếu người đó mình không sống nổi. Niềm tin ấy có thể không biểu hiện dưới dạng một ý niệm rõ ràng, nhưng nó làm cho cuộc sống của em bé tràn đầy những cảm giác sung sướng</em>”.</p><p>ậ một chỗ khác, ông viết: “ <em>lòng yêu thương người chính là hạt nhân đạo đức của các bạn. Với lòng yêu người, mỗi chúng ta sẽ khẳng định mình là một con người của dân tộc. Trong lòng yêu người của chúng ta còn có một nguồn gốc tinh thần nữa, đó là nhu cầu của chúng ta về người khác</em>”…</p><p></p><p>Trong tình yêu của con người mãi mãi cháy lên một ngọn lửa có thể gọi đó là tinh thần sẵn sàng thuộc về người khác, làm một người yêu của người khác. Đó không phải là sự nô lệ mà là một bài ca thực sự về nhân cách. Nguồn gốc tinh thần đó chứa đựng cội rễ của nhân phẩm, của lòng tự hào, của tính độc đáo trong mỗi cá nhân. Con người, không thể trưởng thành một cách thực sự về đạo đức, không thể từng bước đi vào thế giới rộng lớn của đời sống công dân, nếu như con người không biết yêu ngừơi và gắn liền với những nhu cầu vốn có như nhu cầu mới này cũng như nhu cầu giao tiếp, nhu cầu hợp tác…</p><p></p><p>Nhưng bây giờ cũng đã có thêm sắc thái mới, ví dụ như cần khẳng định trước xã hội, nhu cầu được tôn trọng…</p><p></p><p> Khi những nhu cầu đặc trưng, chỉ có ở con người và liên quan đến tình người nàyđược thoả mãn ít hay nhiều, các cá nhân chẳng những thấy yên tâm, thấy mình có ý nghĩađối với xã hội và xã hội có ý nghĩa đối với mình mà còn được “kích thích năng lượng sống”, “tạo ra một sức sản xuất mới”. nói cách khác họ trở nên có giá trị hơn và tự thấy giá trị của mình tăng thêm, tức là cảm thấy mình là một nhân cách trọn vẹn, một con người chân chính, cảm thấy hạnh phúc. Sự thoả mãn này có thể mạnh mẽ sâu xa hơn sự thoả mãn các nhu cầu khác của con người? Dĩ nhiên qua các thời kỳ lịch sử khác nhau, những giai cấp và tầng lớp xã hội khác nhau, thậm chí ở từng cá nhân khác nhau…Nhu cầu này cũng có lúc, cũng có thể bị biến dạng đi nhưng nó là phổ biến cho mọi cá nhân. Theo chúng tôi chính lòng nhân ái, tình người, cùng với những nhu cầu đặc trưng của nó ở giai đoạn lịch sử khi cá nhân hình thành là nhu cầu về người khác, nhu cầu được là nhân cách, mới là gốc rễ chủ yếu, là nền tảng thực sự của tình yêu nam nữ, chứ không phải là nhu cầu tình dục và bản năng. (2,39-53)</p><p> </p><p>Tóm lại, nhu cầu về người khác và cũng là lòng nhân ái của con người là bản chất của tình yêu.</p><p></p><p> Chính vì lẽ đó các nhà nghiên cứu đưa ra lý luận: Tình yêu là sự lựa chọn của con tim, không ai bắt được con tim yêu hay không, song có điểu trong cả hai trường hợp: yêu hay không, gần gũi hay chia tay, con người đều phải thể hiện văn hoá nhân ái của mình.</p><p></p><p> Tình yêu ngày nay khác xưa nhiều lắm. tình yêu ngày xưa có tình làng nghĩa xóm bảo trợ, có các tôn giáo khép vào tôn ti trật tự…Nhưng tình yêu ngày nay là tự do - sự bảo trợ duy nhất của nó là văn hoá nhân ái. Tình yêu mới đặt căn bản trên quyền tự do lựa chọn của mối người, song như triết gia J.P.Sartre đã nói: “Có tự do trọn vẹn, nghĩa là phải chịu trách nhiệm trọn vẹn trước sự lựa chọn của mình”.</p><p></p><p> Bởi vậy, tình yêu đôi lứa ngày nay, trái tim mỗi cá nhân không thể tự từ thác được gánh nặng của trách nhiệm lựa chọn: Yêu hay không, chia tay hay tái thiết tình yêu…tình yêu có quyền lựa chọn tất cả, nhưng chắc là trong mọi trường hợp nó không có quyền được chọn: thiếu LÒNG NHÂN ÁI.</p></blockquote><p></p>
[QUOTE="Hide Nguyễn, post: 19525, member: 6"] [B]1.4. Bản chất của tình yêu[/B] Khi nói đến bản chất của tình yêu, câu chuyện tình yêu đầu tiên của loài người - mối tình Chàng và Nàng vẫn có giá trị. Theo Kinh thánh, sau khi được Chúa Trời nặn ra, Ađam không chịu nổi kiếp sống buồn bã, thui thủi nơi trần thế hoang vu liền dâng lời ca thán khôn nguôi lên Đức Chúa Trời. Chúa Trời thông cảm, và nhân lúc Chàng ngủ, Ngài đã rút chiếc xương sườn thứ 7 của Chàng để tạo ra người nữ Eva - làm bạn cùng chàng. Ngài phán, từ nay các ngươi sẽ mãi mãi thuộc về nhau, vì các ngươi không phải là HAI mà là MỘT mà ra. Nếu không có nhau các ngươi sẽ trống trải vì sự thiếu hụt phần cơ thể của mình, bởi thế các ngươi luôn tìm kiếm nhau để hiệp nhất lại cơ thể đã bị tách ra của mình. (6, 41-42) Ngay từ truyền thuyết Kinh thánh đã khẳng định tình yêu là một nhu cầu không thể thiếu trong đời sống con người. [B]Bản chất của tình yêu là lòng nhân ái[/B] Có một số nhà nghiên cứu về tình yêu nam nữ thể hiện quan điểm sai lầm. Quan niệm này chỉ hiểu: Con người = con vật + văn hoá tình yêu = tình dục + văn hoá chứ chưa thấy được sự khác nhau về chất giữa con người và con người. Và quan niệm sai lầm này không phải chỉ có trên lý luận mà cũng thể hiện trong quan hệ yêu đương của con người. Tình trạng đó làm nghèo nàn và giảm đi rất nhiều vẻ đẹp của tình yêu đích thực, mặc dù chúng ta công nhận có mối quan hệ gắn bó giữa tình yêu với tình dục. Bản chất của tình yêu gắn với bản chất của con người, C. Mác viết: “ Bản chất của một nhân cách riêng không phải là râu, là máu, không phải là bản tính vật lý trừu tượng của nó mà là tính xã hội của nó”. Và trong bản tính (bản chất) của con người có nhu cầu sâu xa- nhu cầu về người khác- Đó là mong muốn vượt khỏi hàng rào cá nhân mình để đi đến với một người khác, hoà nhập với mọi người, được mọi người công nhận. Mặt khác, muốn mọi người đến với mình, quan tâm đến mình, ghi lại dấu ấn của họ với mình và thu nhận họ… Nhà tâm lý học Xô Viết nổi tiếng A.V.Pêtrôski gọi đó là hai mạt của nhu cầu thống nhất- nhu cầu được là một nhân cách, biểu lộ ở chỗ muốn mình được “được đại diện” trong người khác và những người khác “có đại diện” trong bản thân mình. V.A. Xukhômlinski đã phân tích rất rõ hai mặt của nhu cầu về người khác, khi con người đã trở thành cá nhân như sau: “[I]Sự phát triển bình thường về đạo đức, sự hài hoà giữa tình yêu, hạnh phúc và lao động (mà sức khoẻ bình thường của con người thực chất phụ thuộc vào sự hài hoà ấy) chỉ có thể có được trong điều kiện em bé tin chắc rằng: mình rất cần, rất cần đối với một người nào đó, mình vô cùng quý báu đối với một người nào đó. Có người nhìn thấy ở mình ý nghĩa cuộc đời họ, nhưng chính mình lại rất quý trọng một người, thiếu người đó mình không sống nổi. Niềm tin ấy có thể không biểu hiện dưới dạng một ý niệm rõ ràng, nhưng nó làm cho cuộc sống của em bé tràn đầy những cảm giác sung sướng[/I]”. ậ một chỗ khác, ông viết: “ [I]lòng yêu thương người chính là hạt nhân đạo đức của các bạn. Với lòng yêu người, mỗi chúng ta sẽ khẳng định mình là một con người của dân tộc. Trong lòng yêu người của chúng ta còn có một nguồn gốc tinh thần nữa, đó là nhu cầu của chúng ta về người khác[/I]”… Trong tình yêu của con người mãi mãi cháy lên một ngọn lửa có thể gọi đó là tinh thần sẵn sàng thuộc về người khác, làm một người yêu của người khác. Đó không phải là sự nô lệ mà là một bài ca thực sự về nhân cách. Nguồn gốc tinh thần đó chứa đựng cội rễ của nhân phẩm, của lòng tự hào, của tính độc đáo trong mỗi cá nhân. Con người, không thể trưởng thành một cách thực sự về đạo đức, không thể từng bước đi vào thế giới rộng lớn của đời sống công dân, nếu như con người không biết yêu ngừơi và gắn liền với những nhu cầu vốn có như nhu cầu mới này cũng như nhu cầu giao tiếp, nhu cầu hợp tác… Nhưng bây giờ cũng đã có thêm sắc thái mới, ví dụ như cần khẳng định trước xã hội, nhu cầu được tôn trọng… Khi những nhu cầu đặc trưng, chỉ có ở con người và liên quan đến tình người nàyđược thoả mãn ít hay nhiều, các cá nhân chẳng những thấy yên tâm, thấy mình có ý nghĩađối với xã hội và xã hội có ý nghĩa đối với mình mà còn được “kích thích năng lượng sống”, “tạo ra một sức sản xuất mới”. nói cách khác họ trở nên có giá trị hơn và tự thấy giá trị của mình tăng thêm, tức là cảm thấy mình là một nhân cách trọn vẹn, một con người chân chính, cảm thấy hạnh phúc. Sự thoả mãn này có thể mạnh mẽ sâu xa hơn sự thoả mãn các nhu cầu khác của con người? Dĩ nhiên qua các thời kỳ lịch sử khác nhau, những giai cấp và tầng lớp xã hội khác nhau, thậm chí ở từng cá nhân khác nhau…Nhu cầu này cũng có lúc, cũng có thể bị biến dạng đi nhưng nó là phổ biến cho mọi cá nhân. Theo chúng tôi chính lòng nhân ái, tình người, cùng với những nhu cầu đặc trưng của nó ở giai đoạn lịch sử khi cá nhân hình thành là nhu cầu về người khác, nhu cầu được là nhân cách, mới là gốc rễ chủ yếu, là nền tảng thực sự của tình yêu nam nữ, chứ không phải là nhu cầu tình dục và bản năng. (2,39-53) Tóm lại, nhu cầu về người khác và cũng là lòng nhân ái của con người là bản chất của tình yêu. Chính vì lẽ đó các nhà nghiên cứu đưa ra lý luận: Tình yêu là sự lựa chọn của con tim, không ai bắt được con tim yêu hay không, song có điểu trong cả hai trường hợp: yêu hay không, gần gũi hay chia tay, con người đều phải thể hiện văn hoá nhân ái của mình. Tình yêu ngày nay khác xưa nhiều lắm. tình yêu ngày xưa có tình làng nghĩa xóm bảo trợ, có các tôn giáo khép vào tôn ti trật tự…Nhưng tình yêu ngày nay là tự do - sự bảo trợ duy nhất của nó là văn hoá nhân ái. Tình yêu mới đặt căn bản trên quyền tự do lựa chọn của mối người, song như triết gia J.P.Sartre đã nói: “Có tự do trọn vẹn, nghĩa là phải chịu trách nhiệm trọn vẹn trước sự lựa chọn của mình”. Bởi vậy, tình yêu đôi lứa ngày nay, trái tim mỗi cá nhân không thể tự từ thác được gánh nặng của trách nhiệm lựa chọn: Yêu hay không, chia tay hay tái thiết tình yêu…tình yêu có quyền lựa chọn tất cả, nhưng chắc là trong mọi trường hợp nó không có quyền được chọn: thiếu LÒNG NHÂN ÁI. [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
KHOA HỌC XÃ HỘI
TÂM LÍ HỌC
Tâm lý học Tổng quát
Tình yêu trong tâm lý học
Top