sunflower_89
New member
- Xu
- 0
Tình yêu hoa hướng dương!
Bốn năm đại học. Nó đủ để cho tôi yêu một người. Bây giờ tôi mới biết rằng yêu là đau, là khắc khoải, là mong ngóng, là đợi chờ dù cho người đó không hề hay biết có một tình yêu như thế đang tồn tại.
Tôi vô tư hôn nhiên như một cơn gió nhẹ đến bên anh mỗi ngày và anh cũng rất mến cô bé, một tờ giấy trắng, và chưa một lần biết yêu... Anh đâu biết rằng tờ giấy trắng đang ấp ủ trong tim một tình yêu và tình yêu đó như con dao nhọn đang cứa vào tim nó khi anh nhắc đến người con gái xưa với ánh mắt đượm buồn, và anh cũng đâu biết rằng cũng có một ánh mắt đượm buồn như vậy dõi theo anh mỗi ngày. Anh đau..Anh khóc..Anh tựa lên bờ vai nó...Anh có biết rằng bờ vai mỏng manh ấy cũng đang run lên thổn thức và nó đang cố kìm nén con tim tan nát. Anh đâu biết...? Em thật ngốc.. Vì em mang trong mình tình yêu với loài hoa kia..loài hoa luôn âm thầm hướng về phía mặt trời mà không cần đền đáp lại...Chỉ cần mặt trời luôn ở đó, luôn mỉm cười với em mỗi ngày... Thế là đủ...
Bốn năm đại học. Nó đủ để cho tôi yêu một người. Bây giờ tôi mới biết rằng yêu là đau, là khắc khoải, là mong ngóng, là đợi chờ dù cho người đó không hề hay biết có một tình yêu như thế đang tồn tại.
Tôi vô tư hôn nhiên như một cơn gió nhẹ đến bên anh mỗi ngày và anh cũng rất mến cô bé, một tờ giấy trắng, và chưa một lần biết yêu... Anh đâu biết rằng tờ giấy trắng đang ấp ủ trong tim một tình yêu và tình yêu đó như con dao nhọn đang cứa vào tim nó khi anh nhắc đến người con gái xưa với ánh mắt đượm buồn, và anh cũng đâu biết rằng cũng có một ánh mắt đượm buồn như vậy dõi theo anh mỗi ngày. Anh đau..Anh khóc..Anh tựa lên bờ vai nó...Anh có biết rằng bờ vai mỏng manh ấy cũng đang run lên thổn thức và nó đang cố kìm nén con tim tan nát. Anh đâu biết...? Em thật ngốc.. Vì em mang trong mình tình yêu với loài hoa kia..loài hoa luôn âm thầm hướng về phía mặt trời mà không cần đền đáp lại...Chỉ cần mặt trời luôn ở đó, luôn mỉm cười với em mỗi ngày... Thế là đủ...