Để gió cuốn đi
Những chiều đầu thu như vớt vát thứ gì đó của quá khứ, hanh hao buồn. Ngồi vấn vương với những mảnh vỡ của hoài niệm đã hoen úa sâu thẳm nơi tiềm thức, tôi thấy mình như lạc lõng trong những mệt nhoài của cuộc tình dang dở. Quá khứ thì dài, chấp nhận buông tay một người đâu phải dễ. Tôi đã từng sống buông thả bản thân, để mặc theo sự sắp đặt của số phận. Không gượng ép, không níu kéo, không thiết tha, cũng chẳng buông thả. Tôi để mọi thứ thuận theo tự nhiên, bởi lẽ sau khi đi qua những yêu thương ấy, tôi nhận ra trong tình yêu ta càng cố nắm chặt thì càng sẽ dễ đánh mất thôi. Tôi để mặc mọi thứ chìm vào im lặng, cuốn theo dòng chảy của thời gian, lênh đênh nơi kí ức xa mãi tận cuối chân trời. Ấy vậy, tuy thời gian không thể ngừng lại được nhưng hồi ức thì có thể lưu giữ tất cả. Tôi cũng từng ngỡ rằng thời gian đã mang đi mọi thứ, mang đi cả những kí ức về anh. Nhưng không, chỉ là tôi đã cất anh vào một góc khuất của trái tim, để rồi khi những kỉ niệm cũ bất chợt ùa về, trái tim lại rung động thêm một lần nữa. Cũng đã lâu rồi kể từ khi anh xa, những vết thương trong tôi còn đôi lúc nhức..
Đó là một buổi chiều cuối đông. Cái lạnh và nhạt của mưa cũng đủ giết chết tâm hồn của những con người đang cô đơn một cách nhẹ và ngọt. Rồi định mệnh mang anh đến bên tôi, chúng tôi gặp nhau trên một app chat trực tuyến, bắt đầu từ một lời chào thân thiết của anh. Tôi nhận ra anh có rất nhiều điểm tương đồng với tôi. Chúng tôi nói chuyện rất tự nhiên và vui vẻ. Một ngày, tôi có chuyện không vui, tôi buồn, tôi khóc. Nhưng chỉ với vài tin nhắn của anh, tôi bỗng cảm thấy ấm lòng trở lại. Ngày khác, tôi trở về nhà muộn, lạnh, mệt mỏi. Và rồi anh xuất hiện như ánh nắng ban mai, dỗ dành, an ủi tôi, mọi thứ lại lắng xuống. Nhờ anh, tôi không còn cảm thấy cô đơn giữa phố phường đông đúc như trước nữa. Ngày tháng tấm tắc trôi đi, tôi như chìm trong cơn mê và không hề muốn tỉnh giấc lại bởi vì chỉ cần được thấy, chỉ cần được nghe, chỉ cần cảm nhận anh thôi là đã quá đủ.
Anh thực sự tuyệt đẹp. Một anh chàng người Pháp với vẻ đẹp huyền bí mà hấp dẫn. Anh chẳng khác gì một chàng hoàng tử tóc bạch kim thời Hy Lạp cổ. Đôi mắt xanh đậm sâu thẳm tựa đại dương như hút hồn người mê đắm. Tôi có thể bỏ ra cả ngày chỉ để ngắm nhìn khuôn mặt vuông vắn của anh mà không thấy chán. Vậy ra đã là con người thì ai cũng háo sắc cả, nhưng chỉ là ở mức độ hình thái khác nhau thôi. Ba tháng cứ thế qua đi, ngày nào tôi và anh cũng trò chuyện vui vẻ với nhau. Cho đến một hôm, anh ngỏ lời yêu tôi. Và dĩ nhiên tôi đồng ý, tôi đã chờ đợi giây phút đó quá lâu rồi. Bởi lẽ tôi đã yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Thế nhưng đời không như mơ, sự thật thì luôn cho ta bất ngờ. Tôi và anh yêu nhau chỉ vỏn vẹn đúng 15 ngày. 15 ngày sau ba tháng ròng rã đợi chờ. Tôi biết ba tháng không phải là một quãng thời gian dài đối với những người đang yêu, nhưng đối với những người đang chờ đợi một tình yêu chớm nở thì nó thực sự mòn mỏi. Nhưng tôi cũng không thể phủ nhận rằng chỉ có 15 ngày thôi nhưng tôi đã trải qua từng cung bậc của cảm xúc một cách rất sâu sắc về một tình yêu online. Tôi và anh chỉ có thể chia sẻ của cuộc với nhau bằng những tin nhắn tình cảm. Nhưng tôi cũng không nói được gì nhiều, chỉ lắng nghe anh là chính, vì tiếng anh của tôi lúc ấy không được tốt lắm. Và đôi lần là những cuộc gọi vu vơ.. Anh và tôi đã từng trò chuyện rất vui vẻ, anh nói với tôi nhiều về tương lai. Anh bảo sẽ rời nước Pháp xinh đẹp để đến đây đón tôi về bên anh. Anh còn nói sẽ cầu hôn tôi dưới chân tháp Eiffel tại thành phố Paris tráng lệ, cùng tôi khóa chiếc móc tình yêu vào cây cầu Pont Des Arts lãng mạn. Anh đã hứa sẽ yêu tôi cho đến tận khi mà anh không còn tồn tại nữa, sẽ cùng tôi đi hết những ngày nắng và những ngày mưa, luôn ở bên tôi cùng đón ban mai và giữ lại những khoảnh khắc kì diệu ấy.. Tôi như nuốt trọn từng lời lẽ ngọt ngào từ khuôn miệng đẹp đến mê hoặc của anh. Ừ thì yêu ảo, nghe có vẻ nhẹ nhàng và tầm thường nhỉ? Ai nói yêu ảo không phải là yêu thì chắc hẳn người đó không biết tình yêu là gì. Xa hơn nữa, tôi còn muốn cùng anh đi đến quán cà phê lãng mạn. Tôi muốn anh tìm ra tôi giữa chốn lặng thinh không đơn độc, giữa những khắc khoải nhớ nhung bâng quơ.. Và nhiều điều khác nữa. Thế nhưng tôi chưa kịp nói ra thì mọi thứ sụp đổ. Anh nói lời chia tay. Tôi chỉ ngậm ngùi chấp nhận sự thật. Tôi biết mọi thứ đều có lý do riêng của nó. Nhưng lý do của người này có thể làm đau người khác. Như lời cuối cùng anh nói với tôi lại là hai chữ "quên đi". Quên đi vì không hợp. Quên đi vì chữ duyên. Quên đi vì tình yêu chưa trọn.
Những lời hứa trước đây của anh, tôi chẳng còn quyền hy vọng, nhưng sao tôi vẫn cứ chờ? Yêu hay không cũng chỉ là cảm giác. Tôi không trách anh bội bạc. Chỉ là thời gian đã cuốn theo cảm giác bỏ đi quá nhanh.. Đôi lúc, tôi thấy buồn thật nhiều bởi anh quá lạnh nhạt và vô tâm. Vậy mà sau khi qua cơn giận, tôi vẫn thấy nhớ anh và cảm thấy bản thân càng yêu anh nhiều hơn. Tôi và anh, chưa lần nào gặp mặt. Tôi và anh, cũng chẳng có được một lần hẹn hò. Tôi và anh, như hai đường thẳng song song không một tia hi vọng, chút cảm xúc lắng đọng. Tôi và anh, chưa thực hiện hết những lời hứa với nhau nên tôi vẫn còn chờ đợi, sự chờ đợi mong manh. Nhưng thôi, tất cả cho vào một chữ duyên.. Hi vọng kiếp sau anh với tôi sẽ có cả duyên lẫn phận. Giá như anh chỉ là người dưng như bao người xa lạ khác, không tồn tại trong cái gọi là duyên phận của đời tôi, thì tôi chẳng phải lang thang giữa vun vút những nỗi buồn, chẳng phải bơ vơ giữa chồng chéo những bất ổn...
Mưa rơi nơi em anh có thấu?
Loay hoay tìm kiếm một bờ vai
Nhắm mắt hoài niệm theo năm tháng
Ta xa nhau tựa đã ngàn thu..
Bài thơ tôi không thể viết tiếp, chắc vì tôi vẫn còn quá yêu anh nên chẳng có đủ can đảm để nghĩ về anh mà viết nốt cái kết. Đôi lúc nỗi nhớ ùa về tràn ngập con tim, tôi lại muốn viết cho anh một vài dòng. Nhưng lại chưa từng dám gửi. Mọi thứ đã qua lâu rồi vậy mà trái tim tôi vẫn còn đau nhiều lắm. Thực tại sao quá đắng cay. Trái đất tròn cớ sao lòng người góc cạnh? Giờ đây thời gian chảy qua kẽ tay tôi như cát. Tôi lạc lõng trong mớ kí ức hỗn độn về anh. Vẻ đẹp dịu hiền, cách anh lắng nghe, sự ngọt ngào đến khó thở.. Và giờ anh đang trong vòng tay kẻ khác. Tôi đã cố quên anh và một mình đấu tranh với những khoảnh khắc đen tối của cuộc đời để được sống khi không còn anh bên cạnh. Nhưng rồi đâu đó giữa đường đời tấp nập, tôi chợt bất giác gọi tên anh trong vô thức..
Tôi viết những dòng này cho riêng anh, cho một cuộc tình đã qua, cho những niềm tin bị vụt tắt, và cho cả những ngày tháng chỉ biết u sầu. Tôi muốn anh đọc được, nhưng cùng lúc cũng sợ anh đọc được. Tôi sợ anh biết được người buồn nhất chính là tôi. Tôi sợ đến lúc ấy mình nhận ra chỉ còn lại mỗi bản thân sống trong những kí niệm hoen úa. Còn anh, vốn đã quên đi và bắt đầu cuộc sống mới từ lâu. Tôi không muốn thấy anh hạnh phúc bên người con gái khác. Tôi không muốn mình là người bị bỏ lại. Cũng không muốn thấy anh bỏ lại những năm tháng ấy..
Tôi sẽ không chúc anh hạnh phúc. Bởi nếu phải cầu chúc thì rõ ràng lời chúc ấy chứa đựng đầy sự giả dối. Vậy nên tôi sẽ mỉm cười mà nói rằng: tôi và anh rồi sẽ hạnh phúc, nhưng chỉ là không hạnh phúc cùng với nhau mà thôi. Tôi sẽ gói lại những yêu thương ngắn ngủi này và cất chúng sâu tận đáy trái tim, để chúng nằm đó, dưới những bộn bề của dòng người xuôi ngược trên mọi nẻo phố cổ tôi thường đến. Hay thôi.. có lẽ tôi nên để gió thổi tan bao kí ức vụn vỡ bay thật xa và đợi chờ những tia nắng mới xuất hiện để tôi thấy được lại một khoảng trời đã đánh mất, cho lòng mình hết đau thương..
Sửa lần cuối bởi điều hành viên: