Tình yêu đang đợi em ngoài kia

Một cô gái có mái tóc dài mượt mà, đôi mắt to đen láy và cái miệng chúm chím khá dễ thương. Tôi để ý cô ấy từ lần gặp đầu tiên, và như bị tiếng sét ái tình đánh trúng, tôi lao đến chỗ nàng như 1 đứa trẻ...

1294816672.img.jpg

Ảnh minh họa
Một cô gái có mái tóc dài mượt mà, đôi mắt to đen láy và cái miệng chúm chím khá dễ thương. Tôi để ý cô ấy từ lần gặp đầu tiên, và như bị tiếng sét ái tình đánh trúng, tôi lao đến chỗ nàng như 1 đứa trẻ:
- Em… có thể cho anh ngồi cùng được không?
- Anh cứ tự nhiên. - Cô ấy nói rồi chúi mình vào quyển truyện, cuốn sách của nhà văn người Việt có tựa đề “Oxford thương yêu”. Tôi nhìn qua, hình như tôi gặp cuốn đó ở đâu rồi thì phải.
- Em đang đọc truyện à? - Tôi hỏi thừa thãi, nàng ngước lên nhìn tôi một lúc rồi điềm đạm hỏi:
- Còn anh, anh đến đây làm gì?
- Ngồi uống cà phê. - Tôi nói nhưng mắt vẫn dán chặt vào khuôn mặt cô ấy, nó quá dễ thương. Nhất là đôi mắt, đôi mắt sáng trong, ngây thơ, khiến ai cũng muốn ôm ấp, che chở, dù chỉ một lần.
Cô ấy thôi không hỏi nữa, lại chúi mình vào cuốn truyện. Lần đầu tiên tôi thấy mình bất lực. Tôi đã nói chuyện với rất nhiều cô gái, và khả năng giao tiếp cũng như vẻ ngoài nam tính khiến cho ai cũng muốn bắt chuyện. Không giống nàng. Bên cạnh, tôi như bị khớp. Nàng có vẻ không muốn trò chuyện với tôi, dù chỉ là những cử chỉ xã giao bình thường.
- Em… cho anh số điện thoại được không? Lấy hết can đảm, tôi hỏi. Nàng ngước lên, lần này là với đôi mắt lạ lẫm, rồi cũng bằng giọng nói điềm đạm lúc nãy, trả lời: “Không.”
- Tại sao? - Tôi lại hỏi, hình như tôi đang làm thằng hề trước mặt cô ấy, thằng hề mà nếu có thể, cô ấy đã tống tôi đi để tiếp tục công việc dang dở.
- Chẳng vì sao cả, vì em không muốn, thế thôi. - Cô ấy lại nói, nhưng không nhìn tôi nữa. Sao tôi muốn nhìn lại khuôn mặt vừa nãy quá đi mất.
- Sao em không đọc ở thư viện hay ở nhà mà lại ra đây đọc truyện? - Tôi có tọc mạch quá không nhỉ? Có lẽ nàng khó chịu lắm. Gấp lại cuốn truyện, nàng đứng lên, đưa về phía tôi ánh mắt lạnh lẽo:
- Vì nhà em không yên tĩnh như ở đây.
Nàng trả lời rồi lặng lẽ thu xếp đồ đạc, để tôi đứng chơ vơ. Nhưng miệng lưỡi của một thằng con trai chuyên đi “cưa” không cho tôi đầu hàng vào phút chót. Trước khi cô ấy đi, tôi kéo cánh tay, giữ lại:
- Cho anh số điện thoại của em, nếu không, anh không cho em đi đâu hết!
Mắt cô ấy mở to, vẻ ngạc nhiên không kìm lại được, tóc nàng xõa tung, bay bay. Nàng đang nhìn vào mắt tôi, phải, cô ấy đang nhìn tôi.
- 0166xxxxxxx
Nàng nói đúng số điện thoại, rồi tự giật tay áo, đi mất. Còn tôi đứng như trời trồng một lúc, lòng buồn vui lẫn lộn. Mới lần đầu gặp đã làm mất lòng cô ấy, liệu những ngày sau, nàng còn muốn gặp tôi nữa không? Nhưng hôm nay tôi đã nhìn hẳn vào mặt nàng, thiên thần nhỏ nhắn của tôi, nàng thật quá dễ thương. Nếu có thể, tôi muốn mãi mãi ôm nàng, để khuôn mặt và cái nhìn ấy chỉ dành riêng cho tôi, tôi muốn quá đi mất!
6h chiều ngày mai, em đến gặp anh được không?
Tôi hí hoáy 1 lúc rồi bấm nút send. Tin nhắn đã gửi, tôi bồn chồn cầm điện thoại. Một lúc sau mới có tin trả lời: “Mai em bận rồi”. Nàng từ chối. 6h chiều, đó là giờ học sinh nghỉ học và cả sinh viên cũng vậy. Cô ấy làm gì mà bận? Lấy hết sự lì lợm, tôi nhắn lại lần nữa, lần này như năn nỉ: “Đi với anh đi, anh buồn lắm, please. – “Không, em bận rồi.” Nàng lại trả lời, sao cô nàng ấy bướng quá đi mất. Mà càng bướng, tôi càng yêu cô ấy điên lên được.
“Vậy ngày kia được không?” Tôi định nhắn tiếp, nhưng nghĩ thế nào, tôi không đợi tin nhắn nữa mà chủ động gọi. Đầu dây bên kia bắt máy:
- Em bận thật hay không muốn đi với anh thế?
- Bận thật. - Nàng trả lời. Nhưng nếu muốn, anh có thể gặp em vào sáng chủ nhật, ở quán café lần trước.
Thế mà tôi không nghĩ ra, hình như nàng là khách quen của quán. Tôi dập máy, hí hửng. Sáng chủ nhật, đó sẽ là thời cơ tốt để tôi cưa đổ.
***
- Em làm gì ở đây?
Tôi gặp cô ấy vào buổi chiều thứ bảy. Quên không nói là trong những ngày không có cô ấy, ngày nào tôi cũng ra quán café và ngồi đúng chỗ lần trước.
- Đến đọc truyện. - Cô ấy nói mà không nhìn. Tôi nhìn vào cuốn truyện nàng đang cầm: “Love story”, hình như là truyện nước ngoài.
- Mai em có đến nữa không? Tôi hỏi cho có chuyện và chợt giật mình khi nàng trả lời:
- Em không.
- Em bảo mai em sẽ đến mà. - Tôi thảng thốt.
- Nhưng hôm nay đến rồi, nên mai không đi nữa. - Cô ấy vẫn nói, điềm đạm. Sao nàng có thể thốt ra câu nói làm tan nát tim tôi một cách nhẹ nhàng như thế?
- Em có vẻ thích đọc truyện nhỉ? - Tôi hỏi một cách hờ hững. Nàng rời mắt khỏi cuốn truyện, lần này là nói liền mạch: truyện là cuộc sống của em.
- Em thích đọc truyện hay thích viết truyện? - Tôi lấy lại hứng thú, giọng nàng bớt lạnh lùng hơn:
- Cả hai.
- Nếu ngày nào anh cũng tặng em một cuốn truyện, em có gặp anh không? - Tôi đang cưa cẩm trực tiếp. Nàng nhìn tôi 1 lúc rồi trả lời:
- Có.
- Vậy từ ngày mai, hôm nào anh cũng đưa cho em một quyển truyện, được không? - Nàng nhìn, vẻ nghi ngại. Ngập ngừng một lúc, cuối cùng, nàng cũng gật đầu.
***

Nếu có ai nói rằng, cưa một cô gái sôi động và một cô gái lạnh lùng, cái nào gây hứng thú hơn thì tôi sẽ chọn cái thứ hai. Bên cạnh cô ấy, tôi lúc nào cũng có cảm giác khớp và tôi nghĩ, đó là cảm giác mà tất cả những người đàn ông bên cạnh cô ấy đều thấy được. Nàng không hồ hởi với ai, không săn đón ai và chính điều đó làm tôi thấy cuốn hút – một cô gái cực kì bí ẩn. Càng bí ẩn bao nhiêu, tôi càng muốn khám phá. Cô gái của tôi, nàng càng trốn, tôi càng tìm, càng chạy, tôi càng nắm lấy. Để xem em làm gì được anh nào.
Tôi đang mua sách cho cô gái của tôi. “Kiếp người” hay “Đài các”. Người bí ẩn như cô ấy có lẽ sẽ dễ say lòng hơn với những chuyện tình với những cái kết có hậu. Mà còn nữa, nên mua truyện nào giống như thời hiện tại của cô ấy và tôi, để nàng dễ bề liên tưởng, hehe.
- Em chọn “Đài các tiểu thư” đi.
Tôi nhìn qua nội dung truyện – một anh chàng theo đuổi một cô gái, chờ đợi nàng ba năm ròng. Đây rất có thể là cảnh tượng của tôi bây giờ. Nếu phải theo đuổi một người như nàng nhiều năm hơn nữa, tôi cũng chịu ấy chứ.
- Vậy cho em cuốn này đi.
Tôi hí hửng mang cuốn truyện ra ngoài, mắt mơ tưởng đến khi nàng đọc xong. Nàng sẽ rưng rưng xúc động, hay khóc nhè và dựa vào vai tôi để nhờ sự che chở. Ôi, tôi mong đến viễn cảnh đó quá!
***
- Cuốn đó em đọc rồi.
Nàng đáp, giọng lạnh băng. Tôi sững sờ như bị tạt một gáo nước vào mặt. Nàng tiên của tôi, sao nàng nhẫn tâm với tôi quá thế!
- Vậy… anh đi mua cuốn khác nhé?
- Không cần.
Lại lần thứ hai bị dội nước. Đến mức này thì tôi không chịu được nữa.
- Rốt cuộc thì em muốn gì? - Tôi hơi nổi nóng. Nàng vẫn bình thản, giọng lạnh băng:
- Muốn anh biến khỏi đây.
Nếu có ai hỏi, anh làm gì khi bị một cô gái đuổi. Tôi sẽ trả lời, không đi đâu hết. Vì thực tế lúc đó tôi không còn can đảm để đi. Cuối cùng, nàng lên tiếng trước:
- Em có việc bận, em phải về rồi.
Tôi dở khóc dở cười nhìn theo cho đến khi bóng nàng đi khuất. Mãi sau mới ngồi phịch xuống ghế. Một người đàn ông gần đó lại chỗ tôi, ngồi xuống rồi nghểnh mặt hỏi:
- Anh bạn muốn cưa cô gái đấy à?
Tôi mếu không ra mếu. Ông ta lại nói tiếp:
- Cưa con bé đó không dễ đâu. Nó kiêu lắm. Có mấy thằng trạc tuổi anh bạn cưa mà toàn bị con bé đó bỏ xó, đi chơi thì bỏ bom, nói chuyện vài lần thì lặn mất tăm mất tích. Công nhận con bé này dễ thương, nhìn cũng ngoan ngoãn nên nhiều thằng chết. Nhưng cứ cẩn thận không lại vào sọt rác thì khổ. Mà nó không coi người lớn tuổi ra gì đâu.
- Thế… phải làm thế nào ah? Tôi hỏi mà lòng như đông cứng lại. Ông ta cười rồi trả lời:
- Làm thế nào tùy anh bạn, cái chính là nắm được sở thích và tính cách của người ta. Nếu đã trở thành người hiểu cô ấy nhất rồi, cô nàng chạy đâu được nữa.
- Nhưng như thế khó lắm, nhỡ còn nhiều người hiểu cô ấy hơn thì sao?
- Không sao, người thế kia chắc chưa có thằng nào tán đổ đâu. Anh bạn cứ cố lên, khi nào hớp hồn được cô ấy rồi đừng quên ngày hôm nay đấy nhé.
***
Có nhiều người hỏi tôi: sao xung quanh đầy gái mà cứ thích theo đuổi một cô nàng chẳng lấy gì làm xuất sắc lắm đến như thế? Cái đó, dĩ nhiên, tôi không nói ra lời được. Cậu trả lời từ trái tim, mà trái tim đâu có biết nói. Bạn chỉ cần biết rằng từ hôm ấy, tôi đâm ra mê truyện. Lúc nào trên tay tôi cũng cầm một cuốn truyện, như thằng mọt sách. Tôi mường tượng cảnh cô ấy đọc truyện, cảnh cô ấy cười khi gặp đoạn hay và cả cảnh cô ấy khóc. Những lúc ấy, tôi chỉ ước được làm cánh tay che chở. Dù nàng không là gì so với người khác thì đối với tôi, nàng cũng có những điểm đặc biệt rất riêng, những điểm khiến tôi chết mê chết mệt.
- Sao anh cứ đứng mãi ở đây? - Nàng hỏi. Nàng đến đây từ bao giờ. Nét mặt nàng, qua nhiều ngày, vẫn như thế, nét mặt tôi yêu đã lâu và chưa một lần đổi khác.
- Đến chơi thôi.
Tôi nhìn quanh quất. Không thấy trên tay cô ấy cầm quyển truyện nào. Tôi ngạc nhiên hỏi:
- Em không đến đọc truyện nữa ah?
- Em không. - Hình như cô ấy vừa gặp chuyện. Nét mặt nàng rất buồn. Những cử chỉ khó tả, như không nói được thành lời: Em vừa ra Bờ Hồ.
- Thế sao lại tới đây? Tôi hỏi, mắt dán vào mặt nàng. Nàng tránh ánh nhìn của tôi, nói trống không:
- Chẳng vì sao cả, thích đến thì đến, vậy thôi.
- Lúc buồn em hay đến đây lắm à? - Tôi hỏi tiếp. Những cuộc nói chuyện như thế này, tôi thường là người hỏi, cô ấy là người trả lời.
- Tùy từng lúc, cô ấy đáp, thường thì em về nhà, hoặc ngồi quán net chơi một mình.
- Sao em không gặp bạn để tâm sự?
- Chuyện vặt vãnh mà, không nên để người khác lo lắng.
Cô ấy vừa nói vừa vuốt nước mắt. Cô gái của tôi, có cần phải mạnh mẽ đến vậy không?
- Vậy anh làm người tâm sự của em được không?
Tôi hỏi tiếp, lòng khấp khởi mừng. Lần này, cô ấy nhìn tôi một lát rồi, không nói không như mọi khi, mà thay vào đó bằng từ “Có”.
***
Tôi đã sống suốt hai tháng như thế, làm người bạn tâm sự của cô ấy. Tuy muốn bộc lộ tình cảm, nhưng chẳng lần nào có dịp. Hoặc cô ấy quá vô tâm, hoặc nàng nhận ra và không cho phép. Nhưng dù thế nào, được trò chuyện với nàng đã là một niềm vui – một niềm vui không gì nói thành lời. Ngày đầu đi chơi với nhau, nàng có vẻ hứng thú. Tôi vẫn dùng kiểu cưa cẩm vồ vập, nhưng kiềm chế hơn. Vì tôi biết nàng không thích như thế, hoặc nàng sợ. Có điều gì đó ngăn cách giữa chúng tôi mà tôi chưa một lần khám phá, dù thực tế đã hiểu gần hết con người. Nàng thích ăn khoai tây chiên, uống sữa và ăn nem chua. Nàng cũng thích ôm từ đằng sau - điều đó là nàng nói cho tôi biết, dĩ nhiên, tôi chưa một lần được thử. Trong tình yêu, nàng yêu kiểu lãng mạn. Tức thích ngồi ở đầu giường ngắm người yêu ngủ, thỉnh thoảng vuốt vuốt mái tóc và hát. Nàng viết truyện. Tôi từng đọc nhiều truyện ngắn của nàng, truyện thường viết về cuộc sống, cũng có khi viết về chính nàng. Nhưng điều tôi quan tâm là cảm nhận của nàng về tôi, nàng đang nghĩ thế nào về tôi?
- Hôm nay em đi chơi với anh được không? - Tôi nhắn tin, và hồi hộp chờ trả lời, hồi hộp như lần đầu nhắn tin với nhau vậy.
- Sao lại là hôm nay?
Vẫn cái kiểu như thế, kiểu vừa xa vừa gần, vừa lạnh lùng vừa dửng dưng, làm tôi phát điên lên được.
- Vì anh thích hôm nay, được chưa?
- Anh thích chứ em có thích đâu.
- Em không thể chiều anh một lần được ah?
Tin nhắn một lúc lâu sau đó mới đến, nàng trả lời:
- Mọi hôm thì không được, nhưng lần này thì được.
Tôi chờ một tiếng rưỡi đồng hồ ở quán café. Hôm nay tôi ăn vận thật đẹp, cốt để nói cho nàng biết. Tôi cũng cố gắng chờ lâu thật lâu để nàng hiểu tôi yêu nàng đến mức nào, và sẵn lòng chờ đợi nàng đến mức nào. Nàng đến lúc 7h15’, tức 1 tiếng 36 phút sau đó. Cách ăn mặc vẫn tuềnh toàng như ngày nào, nhưng tôi không quan tâm. Điều tôi quan tâm là nàng đang đến, và tôi sẽ nói ra tình cảm thầm kín của tôi.
- Em chỉ muốn nói với anh 1 điều duy nhất.
Tôi há hốc miệng, không phải tôi mở lời trước mà là nàng, nàng cũng có điều muốn nói với tôi.
- Em đã yêu một người, một năm, và đã có nhiều kí ức tốt đẹp về người ấy. Đó là người em yêu sâu sắc…
Tôi hoảng hốt ngắt lời:
- Khoan đã, em nói là em chưa có người yêu.
- Em chưa từng nói điều ấy, có thể anh nghĩ vậy hoặc có thể anh nghe người khác nói vậy, nhưng em đã có, và giờ em vẫn không quên được người ấy.
- Tại sao em không nói với anh?
Cô ấy nói, rất buồn, và trên mi là một giọt nước mắt:
- Bọn em không gặp nhau lâu rồi, chẳng ai nói với nhau lời nào cả. Mọi chuyện là do em, anh ấy hiểu lầm em, nhưng em cũng làm tất cả mọi chuyện để anh ấy rời xa em, để anh ấy đến với người khác. Hồi đó em bị suy sụp tinh thần nghiêm trọng, và mặc dù rất cần anh ấy, em biết, anh ấy không thể giúp gì được em, và tự em phải vượt qua. Em đã vượt qua bằng chính sức mình, và giờ, khi quay trở lại, em không thấy anh ấy đâu nữa.
- Tại sao em không đi tìm?
Lại 1 giọng nói, nhưng không còn điềm đạm mà như nấc lên, cô ấy khóc:
- Em muốn thử, nhưng em nghĩ không có em, anh ấy vẫn sẽ sống tốt. Sẽ có nhiều người tốt hơn em đến bên cạnh và xoa dịu nỗi đau của anh ấy. Em đã rất cố gắng, nhưng khi tìm được, em lại không biết phải làm gì. Thậm chí em còn không đủ can đảm để gặp. Em biết trước mắt em còn nhiều khó khăn, và em không muốn đặt gánh nặng lên vai người em yêu…
Cô ấy nấc lên, và đi ra khỏi quán. Tôi sững sờ. Không phải như tạt gáo nước vào mặt nữa. Mọi chuyện diễn biến quá xa những gì tôi nghĩ. Tôi không biết làm gì, chỉ ngồi im, chờ đợi. Cô gái của tôi, thiên thần nhỏ yếu đuối. Em thật ngốc khi chỉ lo nghĩ cho người khác mà không nghĩ cho mình. Em cần một tình yêu, cần có người bên cạnh để bảo vệ, che chở. Hãy đi đi, tình yêu của anh, tình yêu đang đợi em ngoài kia. Can đảm lên, hãy đến và nắm lấy nó. Đừng ngốc nữa em nhé.


__ST__



 

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top