khánh ngân
New member
- Xu
- 0
Tôi biết được anh khi tôi đến trường đăng kí nhập học, tôi gặp anh, một người con trai với dáng người không cao lắm, cặp mắt đen với hàng lông mi rậm làm người con gái mới mười tám tuổi như tôi không thể không xao xuyến, rồi thật bất ngờ tôi biết anh là anh trai của bạn thân tôi. Một tình cảm ấp ủ trong tôi nhưng anh ơi những lời đó thật khó mở lời với em. Tình cảm của tôi vẫn vậy, mỗi cuối tuần anh đến thăm em gái, được gặp anh mỗi tuần làm tôi vui biết bao, rồi sự xuất hiện của anh thưa dần đến một ngày tôi biết được rằng anh đã có bạn gái. Giọt nước mắt chảy ngược vào tim, tôi khóc trong âm thầm vì làm sao anh biết được tình cảm của tôi dành cho anh, trong anh chỉ luôn xem tôi là một đứa em gái không hơn không kém. Tôi giấu trọn nỗi buồn vào tim để tiếp tục học.
Tôi vô tình gặp lại anh sau ba năm, nhìn anh chững chạc hơn ở cái tuổi xấp xỉ ba mươi và tôi được biết anh va bạn gái đã chia tay. Điều đó làm trong tôi trỗi lên một niềm hy vọng. Thế rồi một ngày tôi hẹn gặp anh và ngày đó bây giờ với tôi là một kỷ niệm đẹp mà mãi mãi tôi sẻ không bao giờ quên. Đó là ngày sinh nhật của tôi, anh đem đến cho tôi một bó hoa hồng thật đẹp, anh nói để chúc mừng sinh nhật tôi, sau đó chúng tôi thường xuyên gặp nhau hơn, nhưng anh chưa bao giờ biết tình cảm thật của tôi.
Nhưng có lẽ số trời không cho tôi được có anh, anh báo cho tôi biết anh sẽ về quê làm việc, tôi chết lặng, làm sao anh có thể biết tôi buồn như thế nào vì tình cảm tôi dành cho anh vẫn mãi là tình đơn phương. Ngày anh về quê tôi đã khóc trong lặng lẽ.
Tôi sẽ luôn cầu chúc anh hạnh phúc dù cái hạnh phúc đó không dành cho tôi... (Ảnh minh hoạ)Một năm sau ngày anh về quê tôi lại chết lặng đi khi em gái anh, đứa bạn của tôi nói với tôi rằng anh sắp cưới vợ. Còn nỗi buồn nào hơn nữa chứ, tôi đã luôn suy nghĩ đến ngày đó và luôn chuẩn bị cho mình một tâm lí để đối mặt nhưng tôi không nghĩ rằng điều đó lại đến sớm như vậy. Hàng ngày tôi đi làm như kẻ mất hồn, đêm đêm tôi vẫn rơi nước mắt khi nghĩ về anh, tôi vẫn thầm kêu tên anh trong tiềm thức và tự hỏi rằng nơi quê nhà anh có biết hay không. Hàng đêm tôi vẫn thầm chúc phúc cho anh trong nước mắt.
Ngày xưa tôi vẫn tin những điều bất ngờ của chúng tôi khi gặp nhau là một duyên số. Nhưng anh ơi hôm nay tôi chua xót nhận ra rằng duyên số của tôi là anh nhưng duyên số của anh mãi mãi không phải là tôi. Hàng đêm tôi chìm vào giấc ngủ với những kỷ niệm đẹp về anh, về những ngày tôi được gặp lại anh dù thời gian ấy vô cùng ngắn ngủi. Bây giờ ở tuổi hai sáu tôi vẫn âm thầm một bóng, không phải vì kén mà vì tôi vẫn chưa thể quên anh. Tôi biết tuổi hai sáu chưa phải là già nhưng cũng đủ để tôi thấm đượm nỗi cô đơn. Tôi sẽ luôn cầu chúc anh hạnh phúc dù cái hạnh phúc đó không dành cho tôi.
Vô tình em được gặp anh
Vô tình em đã yêu anh mất rồi
Vô tình tiếp nối vô tình
Xa nhau có phải vô tình không anh?
Tôi vô tình gặp lại anh sau ba năm, nhìn anh chững chạc hơn ở cái tuổi xấp xỉ ba mươi và tôi được biết anh va bạn gái đã chia tay. Điều đó làm trong tôi trỗi lên một niềm hy vọng. Thế rồi một ngày tôi hẹn gặp anh và ngày đó bây giờ với tôi là một kỷ niệm đẹp mà mãi mãi tôi sẻ không bao giờ quên. Đó là ngày sinh nhật của tôi, anh đem đến cho tôi một bó hoa hồng thật đẹp, anh nói để chúc mừng sinh nhật tôi, sau đó chúng tôi thường xuyên gặp nhau hơn, nhưng anh chưa bao giờ biết tình cảm thật của tôi.
Nhưng có lẽ số trời không cho tôi được có anh, anh báo cho tôi biết anh sẽ về quê làm việc, tôi chết lặng, làm sao anh có thể biết tôi buồn như thế nào vì tình cảm tôi dành cho anh vẫn mãi là tình đơn phương. Ngày anh về quê tôi đã khóc trong lặng lẽ.
Tôi sẽ luôn cầu chúc anh hạnh phúc dù cái hạnh phúc đó không dành cho tôi... (Ảnh minh hoạ)
Ngày xưa tôi vẫn tin những điều bất ngờ của chúng tôi khi gặp nhau là một duyên số. Nhưng anh ơi hôm nay tôi chua xót nhận ra rằng duyên số của tôi là anh nhưng duyên số của anh mãi mãi không phải là tôi. Hàng đêm tôi chìm vào giấc ngủ với những kỷ niệm đẹp về anh, về những ngày tôi được gặp lại anh dù thời gian ấy vô cùng ngắn ngủi. Bây giờ ở tuổi hai sáu tôi vẫn âm thầm một bóng, không phải vì kén mà vì tôi vẫn chưa thể quên anh. Tôi biết tuổi hai sáu chưa phải là già nhưng cũng đủ để tôi thấm đượm nỗi cô đơn. Tôi sẽ luôn cầu chúc anh hạnh phúc dù cái hạnh phúc đó không dành cho tôi.
Vô tình em được gặp anh
Vô tình em đã yêu anh mất rồi
Vô tình tiếp nối vô tình
Xa nhau có phải vô tình không anh?
***
(sưu tầm)
(sưu tầm)