Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
CẢM XÚC
TIME...
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="accidental_wind" data-source="post: 70164" data-attributes="member: 72431"><p><strong><span style="color: purple">Tôi cắt tóc rồi. Tạm biệt mái tóc dài đã gắn bó với tôi suốt bốn năm nay! Tóc tôi giờ ngắn hơn trước rất nhiều nhưng có vẻ như mái tóc ngắn này lại hợp với tôi hơn. “Buồn đời cắt tóc đi tu”, có lẽ người ta nói đúng thật! Tôi cảm thấy thoải mái hơn trước rất nhiều!</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple">Chị tôi bảo tôi nên thay đổi nhiều hơn, nhất là dịu dàng một chút. Nhưng tôi chỉ nhoẻn cười. Trước nay, trong từ điển của tôi chẳng có từ dịu dàng, nữ tính. Giờ tôi thêm vào VÌ MỘT TÊN CON TRAI thì chẳng phải cái mĩ từ đó cũng giả dối lắm sao? Dù gì đi nữa, tôi vẫn thích là chính tôi hơn. Như vậy, tôi có thể cười, có thể dửng dưng trước mọi chuyện, thậm chí tự cười nhạo những kẻ luôn tìm cách bới móc đời sống riêng tư của tôi, đem tôi ra làm trò cười... Một lũ gàn dở, không bao giờ tìm hiểu con người tôi thì dẫu tôi có làm gì đi nữa, trong mắt họ tôi vẫn là một con ngốc, một kẻ dở hơi, lắm chuyện! Nếu tôi thay đổi, nếu tôi không còn là tôi nữa, nếu tôi nhìn cuộc đời này bằng một bộ mặt khác thì liệu tôi có trụ nổi những lời mỉa mai, cay độc luôn chực tuôn ra sau lưng mình không? Tôi không quan tâm người khác nghĩ gì về tôi, đặc biệt là những người chưa bao giờ thử tìm hiểu tôi. Chỉ cần bên tôi còn có những người bạn, những người sẵn sàng cho tôi nụ cười và hiểu tôi, vậy là tốt rồi!</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple">Giờ tôi phải sắp xếp lại mọi chuyện. Nếu Minh vẫn muốn tiếp tục, tôi vẫn sẽ là BẠN của Minh, không thì không giữ! Tôi muốn thử bắt đầu lại là tôi trước khi gặp Minh. Thật không ngờ tôi có thể đơn phương một người lâu đến vậy! Một năm rưỡi cơ mà! Nhờ Minh mà tôi nhân ra rằng yêu một người thật dễ, nhưng ghét một người lại không dễ tí nào! Nếu tình yêu chỉ xuất phát từ một phía thì cả hai sẽ cùng đau khổ, tất cả chỉ bắt đầu khi hai người thật sự cần nhau…</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple">Nếu Minh là một ngôi sao băng…Một ngôi sao băng vụt qua đời tôi…Ngôi sao không dành cho tôi và tôi vĩnh viễn không thể chạm đến… Vậy thì người tôi đang đi tìm là ai?</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple">Dù sao cũng cám ơn Minh vì bài học này! Tạm biệt!</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple"></span></strong></p><p><strong><span style="color: purple">*****</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple"></span></strong></p><p><strong><span style="color: purple">Nhìn vào gương, tôi cố tập cười trước khi đến lớp. Vui lên đi! Tôi có sao đi nữa cũng không thể để lộ cảm xúc của mình được! Phải yếu đuối lắm mới đem cái bộ mặt ủ rủ ù rù đó đến lớp! Cuối cùng, sau 365 kiểu cười, tôi mới chọn được một kiểu ưng ý, ít nhất nó cũng không khiến trông tôi quá gượng gạo hay giả dối.</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple">Nhưng nụ cười của tôi nhanh chóng tắt ngấm. Là Quốc, Quốc vẫn nhìn tôi chòng chọc theo cái kiểu lần đầu nhìn thấy sinh vật lạ như thế. Cậu ta đi cùng tôi trên con đường đến trường.</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple">Tôi không thích Quốc nhưng cũng không ghét cậu ta được. Cậu ta có làm gì tôi đâu? Tôi nghe rất nhiều lời đồn về Quốc. Mọi người gọi cậu ta là “Quốc dê”. Nhưng tôi chẳng biết cậu ta thế nào! Đồn thì cũng chỉ là đồn thôi! Tôi cũng từng là nạn nhân của những lời nói vô căn cứ như thế mà! Ghét hay xa lánh Quốc thì tôi có khác nào những người đã làm mình khổ sở suốt năm năm trời như vậy? Ghét Minh nên ghét lây Quốc á? Đùa hoài! Tôi hẹp hòi đến vậy sao? Rốt cuộc, tôi chả có lí do gì để xa lánh cậu ta cả! Thế là tôi quyết định quay lại, mỉm cười và chào “thằng bé”. (Chính tôi không ngờ nụ cười đó lại đẩy tôi xuống địa ngục trong suốt những năm tháng sau này!)</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple">Hơi bất ngờ, Quốc bắt chuyện với tôi. Chỉ một lời chào thôi! Nghe giọng Quốc khàn khàn, tôi đoán rằng cả thế kỉ qua, cậu ta chẳng nói với ai câu nào! Đó là chất giọng của người kiệm lời, ít nói!</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple">Ngày nào cũng như ngày nào, tôi phát bực vì quốc cứ nhìn theo tôi với cái ánh mắt “đói bụng gặp thức ăn”… Nhìn gì mà dữ thế? Tôi nhớ mặt mình không có dính nhọ mà! Khó chịu quá đi! Đị học, ra chơi, tan học… Khi nào cậu ta cũng nhìn tôi như vậy! Chả lẽ CẬU TA THÍCH TÔI??? Tên này điên rồi!</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple"></span></strong></p><p><strong><span style="color: purple">*****</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple"></span></strong></p><p><strong><span style="color: purple">Tôi đến lớp Hóa với một tâm trạng nặng nề.</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple">Tên Quốc chết bằm, cứ ám tôi hoài, tôi cũng đâu có nợ tiền cậu ta chứ? Khùng! Tên này chết luôn với Minh đi cho đủ cặp quái dị là vừa!</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple">Như mọi ngày, tôi ngồi xuống bên cạnh Trường. Vừa đặt cặp xuống, tôi đã nhận ra ngay hôm nay trong lớp có gì đó khang khác. Quái! Sao tụi nó lạ thế? Cứ nhìn tôi với thằng Trường mà cười hoài! Mặt thằng Trường cũng sao ấy! Đỏ như gấc vậy!</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple">- Hân ơi…! Hôm nay thằng Trường “hỏi thăm” mi nhiều lắm đó!</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple">Trời ạ! Ra tụi nó đồn tôi với thằng Trường “kết” nhau. Tức lắm rồi nghe! Trên trường chưa đủ mệt hay sao mà đi học thêm cũng chết gí vậy chứ? Bộ kiếp trước tôi có nợ nần gì với con ma tình ah?</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple">Bực mình, tôi xách cặp lên bàn thứ hai ngồi. Ở vị trí này, trước mặt và bên cạnh tôi là hai bạn gái, sẽ chẳng đứa nào điên mà đi chọc con gái với con gái bao giờ! Tôi sẽ được yên thân!</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple">Nhưng không, ngồi sau tôi, cái bàn thứ ba là bàn của phái “chủ chiến”. Hơn nữa, người ngồi sau lưng tôi không ai khác, là Thiên. Lần đầu tiên tôi nhìn rõ khuôn mặt của cậu ta. Công nhận Thiên có làn da trắng, trắng đến kinh ngạc! Khuôn mặt rất lạ, không lẫn với bất kì một ai và cũng có một nét gì đó thật riêng biệt. Nụ cười của Thiên cũng rất đẹp! Ơ này… Sao tôi lại khen cậu ta nhỉ? Tôi chúa ghét Thiên cơ mà! Tôi bị khùng sao? Chú ý đến cái tên “công tử” đó làm gì!</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple">Trong giờ học, tôi cứ gây sự với Thiên suốt. Dĩ nhiên là tôi thắng áp đảo! Chân Thiên cứ bị đâm lỗ chỗ đến ứa máu. Tôi biết mình chơi hơi “ác” nhưng tôi vẫn cứ làm như vậy, tôi muốn Thiên ghét tôi…càng nhiều càng tốt! Cảm giác này…chính tôi cũng không hiểu tại sao lại như vậy! Nhưng tôi cảm thấy có một điều gì đó sẽ đến, thay đổi cả tôi và Thiên… </span></strong></p><p><strong><span style="color: purple">Có lẽ, giờ Thiên đang nghĩ trước mặt cậu ta là một con sư tử hay tôi là ác mộng của đời cậu ta chẳng hạn! Tôi “hành hạ” Thiên nhiều đến mức cậu ta phải kêu lên:</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple">- Này! Đừng nghịch nghe! Tau mà bị uốn ván là mi chịu trách nhiệm đó!</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple">Nghe vậy, tôi chỉ cười.</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple">Lúc ra về, không hiểu sao tôi lại đưa tay chào Thiên:</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple">- Cẩn thận kẻo uốn ván nghe!</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple">Lần này thì cậu ta chỉ cười, không đáp. Nhưng vào thời khắc đó, tôi bỗng nhận ra rằng Thiên cười rất đẹp… Không, không phải! Nụ cười đó không hẳn là đẹp. Nhưng nó lại để lại cho tôi ấn tượng rất mạnh mà tôi cũng chẳng hiểu vì sao. Có lẽ là tại đêm tối mà mắt tôi bị quáng gà chăng? Có lẽ vậy!</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple"></span></strong></p><p><strong><span style="color: purple">*****</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple"></span></strong></p><p><strong><span style="color: purple">Vào năm học, trường tôi tổ chức thi chọn đội bồi.</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple">Tôi đăng kí 4 môn là Toán, Văn, Anh, Lí (Thi cho biết thôi, sao học cả bốn môn được!^_^!). Toán, Anh với Lí thì mất công thi chứ Văn với Hóa “vào cổng tự do”, nghĩa là chỉ cần đăng kí là vào được, khỏi thi thiếc gì hết. Chán thật! Vậy mà tôi đã mong thi Văn nhiều nhất! Giờ vào đội cũng chẳng biết thực lực của từng người, rõ ghét!</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple">Bài kiểm tra Anh tôi làm khá ổn. Mà sao tôi lại thi cái môn quỷ quái này nhỉ? Vì cái môn “Anh em” này mà năm ngoái tôi rớt học sinh giỏi với số điểm 5,8 thấp lè tè cơ mà? Có lẽ mùa hè này cô Vương kèm hơi gắt. Học với cô, điểm Anh Văn của tôi lên dần và giờ đây, tôi đang muốn thử sức mình. (Chứ học sinh “chuyên Anh” trường này nhiều lắm, tôi chẳng có cơ mà thi đâu!>.<!)</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple">Thi Toán, chẳng hiểu thế nào mà Minh cùng tôi ngồi chung một phòng. Xem ra anh chàng này gan thật, dám nghe lời lũ “quỷ sứ” phòng thi, ngồi cùng bàn với tôi cơ đấy! Minh ngồi cạnh tôi mà sao tôi cứ có cảm giác bên cạnh mình là đá chứ không phải là người ấy! Minh không nói gì cả, chỉ cắm cúi làm, thậm chí không một lần ngước lên. Bài thi này, tôi làm khá tốt, được khoảng 70%. Tôi lắc đầu, bó tay ở hai câu cuối. Nhìn sang bên cạnh, Minh vẫn cắm cúi làm đến khi hết giờ, vẻ mặt đăm chiêu ghê quá! Hết giờ, tôi rời phòng thi, lòng nặng trĩu. Xem ra, Minh thật sự đã không còn coi tôi là bạn nữa rồi!</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple">Kiểm tra Lí tôi làm không đến nỗi nào, khả năng đậu khá cao! Ở môn này có một kẻ rất đáng ghét mà tôi không muốn thua một chút nào, đó là Đức. Tôi cũng chẳng rõ mình đã quen Đức trong hoàn cảnh nào, chỉ biết trong kí ức của tôi, có một file mang tên cậu ta. Hẳn Đức chưa từng học cách cư xử với con gái! Cậu ta là một người thú vị, chỉ phải tội dễ nổi nóng. Nhiều người nhận xét là Đức không đẹp nhưng tôi chẳng quan tâm lắm, chọc nhau cho vui, để ý làm gì, có ai hoàn hảo đâu!</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple">*****</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple"></span></strong></p><p><strong><span style="color: purple">Tôi nhớ là mình không nợ nần gì với Quốc cơ mà!</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple">Sao cậu ta cứ như cô hồn ám tôi vậy nè? Tôi ghét cái “tảng đá” chẳng nói chẳng rằng đi bên cạnh mình ghê gớm! Dường như Quốc sợ nói nhiều quá hết lời sẽ bị câm luôn hay sao ấy! Cậu ta kiệm lời kinh khủng. Tôi ghét những kẻ trầm cảm như thế!</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple">Quốc cứ lặng thing theo tôi suốt con đường thì có lẽ tôi chết mất! Tôi không thể chịu nổi việc cậu ta cứ lởn vởn theo mình như vậy! Cậu ta càng làm như vậy, tôi càng ghét cậu ta, ghét cay ghét đắng!</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple">Đến khi không thể chịu đựng thêm được nữa, tôi gửi cho Quốc mảnh giấy nhỏ, có lẽ hơi tối nghĩa nhưng tôi mong Quốc sẽ hiểu mà rút lui trong yên lặng: “Biết vì sao tôi được gọi là Cọp không? Trong một con Cọp, từ đây và có lẽ sau này nữa, sẽ không có tình yêu”. </span></strong></p><p><strong><span style="color: purple">Nhưng không, trái với mong muốn của tôi, sáng hôm sau, tôi chết đứng vì Quốc đã ĐỨNG CHỜ TÔI NGAY Ở CỔNG. Nhìn thấy Quốc, mọi vật quanh tôi bỗng chốc biến mất, thay vào đó là một màu đen u ám. Quốc trao cho tôi một lá thư, không, chính xác đây là một LỜI TỎ TÌNH!!! Lời tỏ tình theo cái kiểu lãng xẹt, sến sển sền sên đến mức một kẻ nhà nòi văn học, quanh năm xài toàn từ ngữ hoa mĩ như tôi cũng phải cúi đầu chào thua, sởn gai óc, tóc gáy dựng ngược… Ôi thôi, tôi không dám trích nguyên văn lá thư đó nữa, nhắc đến lại thấy lạnh cả người! Trong lá thư đó, Quốc đã nói là yêu tôi ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, rằng tôi là một người đặc biệt, người mà cậu ta đi tìm lâu nay và kết thúc là câu: “Tôi yêu Hân”.</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple">Tôi dám đem cả cuộc đời tôi ra cược rằng Quốc đã hoàn toàn hiểu sai ý của tôi, hẳn cậu ta nghĩ ý của tôi đại loại như là tôi đã biết cậu ta thích tôi từ lâu, không cần phải giấu nữa, cứ tiến lên đi… Ôi chúa ơi, tôi điên lên mất!</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple"></span></strong></p><p><strong><span style="color: purple">*****</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple"></span></strong></p><p><strong><span style="color: purple">Một tuần sau ngày thi chọn đội bồi, trường có kết quả. Vô tư đi, tôi đậu tất cả các môn mình đã thi. Có lẽ điểm của tôi chỉ cao hơn điểm sàn một đến hai điểm nhưng vậy cũng đủ rồi. Tôi tìm khắp danh sách Toán, sao lại không có tên của Minh? Cậu ấy rớt rồi sao? Chẳng lẽ? Tôi nhớ bài cậu ấy làm dài lắm cơ mà! Mắt tôi đâu có mù đâu, tại sao tôi căng cả hai con mắt lên tìm mà chẳng thấy cái tên Phạm Anh Minh đâu nhỉ? Tôi đậu với cái điểm thấp lẹt tẹt: 6,25. Chả lẽ Minh lại rớt??? Đáng thương! Haizz!!</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple">Nhiều lần tôi thấy Minh đứng trầm ngâm ở bảng điểm, có lẽ cậu ấy rất buồn… Nhưng tôi biết phải làm gì đây? Cậu ấy thậm chí còn không thèm chào tôi cơ mà! Tôi đậu còn cậu ấy lại trượt, tôi nói gì nhỡ Minh cho là tôi đang mỉa mai cậu ấy nữa thì khó mà cứu vãn được.</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple">Minh thì vậy, còn cái tên Đức chết bằm, chết tiệt kia lại đậu với số điểm cao chót vót, hơn tôi đến 2,5 điểm… Tức, tức không chịu nổi! Cũng tại tôi gà, nhưng tôi lại không muốn chịu thua cái tên “Giun đất” đó một tí nào! Tên đáng ghét!</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple">Tan học hôm đó, tôi gặp Kim, lớp trưởng lớp 8B1. Kim hỏi thăm về kết quả của tôi và nói một câu, một câu khiến tôi rất ngạc nhiên: “Hân đậu là tốt rồi! Tôi nghe thằng Minh lớp tôi bảo rằng nó thấy Hân để bài giấy trắng mà Hân đậu còn nó trượt, đang tức lắm đó!”. Minh nói vậy sao? Ngạc nhiên thật đấy! Trong phòng thi, Minh không thèm nhìn tôi lấy một cái cơ mà? Cậu ấy vẫn để ý xem tôi có làm được bài không sao? </span></strong></p><p><strong><span style="color: purple">Không hiểu sao, khi biết việc này, tôi lại cảm thấy rất vui. Có lẽ Minh không hề quên người bạn này, vậy là đủ rồi!</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple"></span></strong></p><p><strong><span style="color: purple">*****</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple"></span></strong></p><p><strong><span style="color: purple">Haizz!!!</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple">Hết thi bồi xong, giờ lại đau cả đầu vì phải chọn đội bồi. Tôi đậu tất cả các đội mà tôi đã đăng kí thi. Văn là môn tôi yêu thích nhất, vậy mà tôi lại quá thất vọng bởi đội bồi của môn này! Cô giáo dạy như ru ấy, buồn ngủ chết đi được! Đã vậy, học văn lại còn bữa đực bữa cái, dám nói một năm chúng tôi học văn chưa đến 5 buổi quá!</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple">Anh Văn cũng không tệ, chỉ có điều tôi biết mình “tài hèn sức mọn”, sao chọi nổi với mấy cô nàng chân dài, nói tiếng anh như gió của lớp chuyên Anh chứ? Học chung với họ vài bữa mà tôi đau cả đầu. Thôi, out cho rồi! Mất thời gian quá!</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple">Bồi Toán á? Toàn số với số, nhìn mà hoa cả mắt! Thôi, cho em xin đi!</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple">Rốt cuộc, tôi chọn một môn mà mình chẳng có một miligam năng khiếu nào: Vật Lí.</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple">Học bồi Lí có lẽ là một việc hết sức bình thường đối với Phương hay bất kì cô nàng nào khác của lớp 8A3, trừ tôi. Nói thẳng ra là cái môn “Lí sự cùn” này không dành cho tôi!</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple">Học Lí hay bất kì một môn khoa học nào cũng bắt buộc phải thuộc công thức, nhớ bài cũ. Còn tôi, bắt tôi học bài cũ á? Đánh chết tôi còn hơn! Không phải tôi học không vào mà là tôi lười quá, tôi chẳng muốn mất thời gian ngồi học thuộc bài nếu đó không phải là kiểm tra một tiết hay thi học kì. Đến bài tập về nhà tôi cũng chỉ làm qua loa lấy lệ. Cứ chơi tà tà, đến khi nào còn một tiếng nữa phải đi học thì tôi lôi bài tập ra viết vội, lên lớp thì tranh thủ năm phút chuyển tiết để ôn lại bài cũ… Cách học của tôi có lẽ là cực kì mạo hiểm, nhưng chẳng bao giờ tôi lãnh con ngỗng, quả trứng hay cái gậy nào vì kiểm tra miệng cả, thấp nhất là 7 điểm, vậy thôi!</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple">Vì lẽ đó, có thể nói, tôi học bồi Lí chẳng qua chỉ là giết thời gian. Ngồi trong lớp, tôi chẳng tốn một tí chất xám nào để suy nghĩ cả, tôi ngồi chơi hoặc nghĩ vẩn vơ là chính.</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple">Trong lớp học Lí luôn luôn có một vở hài kịch thú vị mà diễn viên chính là Phương và tên “Giun đất”(Đức). Cảnh hai người đó cãi nhau vì đáp số một bài tập luôn làm tôi cười nghiêng ngả. Khi đó trông Phương mới “ngộ nghĩnh” làm sao! Cứ như trẻ con bị giật mất kẹo ấy, trông yêu không thể tả!</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple">Đôi khi trong lớp, chiến trường giữa tôi và Đức cũng được mở ra. Ai bảo cậu ta thích trêu tôi, ăn đòn cũng đáng! Nhưng Đức cũng rất sòng phẳng nhá! Ăn miếng là trả miếng, không sót cái nào! Tôi còn nhớ có lần Đức đạp phải chân tôi, dép cậu ta làm bằng sắt hay sao ấy, một phát mà máu chảy tùm lum luôn. Đau ghê đó! Nhưng dù đau đến chết tôi cũng sẽ không nói gì cả, tôi có một phần cá tính của con trai mà!</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple">Cú “tung cước” của Đức đã để lại trên chân tôi một vết sẹo nho nhỏ. Tôi bắt đền, Đức cãi ngay, nhất quyết không chịu nhận cậu ta là “hung thủ”, còn nói: “Chồng mi hắn có yêu thì yêu mi chứ không yêu cái…chân của mi đâu mà sợ!”. Nói hay nhỉ! Làm như cậu ta là chồng tôi khồng bằng! Đáng ghét!</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple"></span></strong></p><p><strong><span style="color: purple">*****</span></strong></p><p> <strong><span style="color: purple"></span></strong></p><p><strong><span style="color: purple"> Một buổi chiều buồn như con chuồn chuồn, chán như con gián!</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple"> Tôi thử dài và ngước nhìn lên trời một cách lơ đãng. Trời xanh ngắt một màu. Chiều nay lớp bồi Lí nghỉ học. Chán đời, tôi phóng xe lên Net@ ngồi “tạm”.</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple"> ID : timeless*</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple"> PASS: ******</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple"> Trời ơi, gì vậy nè? Ai đây? Có đến 3 cái nick lạ hoắc xin add. Với mỗi cái nick, tôi đều lưu ở một mục riêng. Có phần tôi đặt một dấu “?” thay cho tên, có phần lại “ai đây” hay “đồ chó” chẳng hạn… </span></strong></p><p><strong><span style="color: purple">BUZZ!!!</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple">Một cái nick “lên tiếng”.</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple">(Nick gì quên rồi1): Chào</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple"> Bạn tên gì?</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple">Timeless*: Sax</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple"> Không biết thì add nick làm gì?</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple">(Nick gì quên rồi1): Nói đi!</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple">Timeless*: Nhường con gái chứ!</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple"> Giới thiệu trước đi!</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple">(Nick gì quên rồi1): Dũng đây</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple">Timeless*: Dũng nào?</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple">(Nick gì quên rồi1): 8B2</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple">Timeless*: Tôi không phải là con nít lên 3 mà bị gạt dễ vậy.</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple"> Nói đi! Ai?</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple"> Tôi vừa gặp Dũng ở sân trường cách đây 2 phút</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple"> Dũng không thể “phóng” đến đây trước tôi được</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple">(Nick gì quên rồi1): …</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple">Timeless*: Không nói thì thôi</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple"> Không tiếp</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple">(Nick gì quên rồi1) is now offline.</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple">Giải quyết xong một người. Lần này, lại một kẻ không-mời-mà-đến bắt chuyện với tôi.</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple">(Nick gì quên rồi2): con điên</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple">Timeless*: Mi mới điên</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple"> Tự nhiên chửi tau</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple"> Ai đây?</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple"> Thịnh ah?</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple">(Thịnh là một người học chung lớp bồi Lí với tôi, chắc chiều nay nghỉ học, ý tưởng lớn gặp nhau nên cùng online.)</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple">(Nick gì quển rồi2): tau đây</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple"> Chó</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple">Timeless*: Mi điên cũng điên vừa vừa thôi, cho người khác điên với</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple"> Láo nhỉ?</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple"> Lần trước bị đập chưa sợ ah?</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple">(Nick gì quen rồi2): sợ chi mi</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple">Timeless*: Tội mi chửi tau, bữa nào gặp tau “xử”</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple"> Giờ tau mắc, không rảnh mà dây dưa với mi</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple">Tôi bỏ mặc thằng khùng cứ ngồi thao thao bất tuyệt những câu chửi tôi như một cái máy. Mỏi miệng rồi nó sẽ nghỉ thôi! Tôi còn việc khác quan trọng hơn bây giờ. Đó là…chơi games.</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple">BUZZ!!!</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple">Lần thứ ba?!!! Tôi gần như điên lên vì cái gã dở hơi nào đó lại cắt ngang trò chơi của tôi, khiến tôi lãnh cái miss vô duyên.</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple">Timeless*: GÌ NỮA ĐÂY???</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple"> Muốn chết ah?</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple">Tôi gần như muốn nổ tung vì tức giận. Trái ngược với tôi, kẻ ở bên kia đáp lời với ánh mắt ngây ngô đến phát tội.</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple">KAITOKID: Ơ</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple"> Sao lại“ nữa”?</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple"> Tui có làm gì đâu?</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple"> Làm gì mà dữ vậy!</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple">Nhận ra sự vô lí của mình, tôi bất giác cảm thấy có lỗi kinh khủng.</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple">Timeless*: Ui</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple"> Sorry</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple"> Mà ai đây?</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple">KAITOKID: <img src="https://cdn.jsdelivr.net/gh/twitter/twemoji@14.0.2/assets/72x72/1f600.png" class="smilie smilie--emoji" loading="lazy" width="72" height="72" alt=":D" title="Big grin :D" data-smilie="8"data-shortname=":D" />! KID đây</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple"> Không biết ah?</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple">Timeless*: Đùa chắc</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple"> Đây không phải truyện tranh nhá!</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple"></span></strong></p><p><strong><span style="color: purple">KAITOKID: Uh`m…Thì không.</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple"> ^^ . Tui là một người bà quen</span></strong></p><p> <strong><span style="color: purple">còn là ai thì bà phải tự đi tìm thôi, Hân ạ!</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple"></span></strong></p><p><strong><span style="color: purple">*****</span></strong></p><p> <strong><span style="color: purple"></span></strong></p><p><strong><span style="color: purple">Chuyện gì thế này? KAITO là ai? Sao cậu ta biết tôi? Đó là những điều đang nhảy loạn xạ lên như cào cào trong đầu tôi. Hay lại có đứa nào thích đùa dai, giở trò chọc tôi? Không đúng! Cách nói chuyện đó không giống đang đùa chút nào. Vậy thì là ai???</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple">Tôi uể oải xách cặp đi học, lòng không khỏi nghĩ ngợi về một người tôi chưa từng quen. Mặc kệ cậu ta đi! Nghĩ nhiều mệt lắm!</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple">Gần đây, có vẻ phái chủ hòa trong lớp Hóa này chiếm ưu thế thì phải. Phái chủ chiến giờ ngồi hiền khô như đất, thành ra tôi đâm chán. Người ta chỉ hứng thú khi có đối thủ tương xứng, chẳng ai thèm đôi co với mấy tẳng đá bao giờ. Chán chết!</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple">Tưởng chừng lớp học đã hòa bình, nhưng không, vẫn còn một cuộc chiến nổ ra trong im lặng. Đó là cuộc chiến giữa tôi và Thiên. Cơ sự là thế này: chân tôi đang yên vị trên cái thanh ngang dưới ghế, bỗng cõ một “vụ tai nạn” xảy ra. Hẳn là chân Thiên “say rượu”, va phải chân tôi một cái đau điếng. Có lẽ là tình cờ, Thiên không cố ý. Nhưng với tôi, chẳng có sự tình cờ nào ê ẩm như thế, ăn miếng trả miếng, tôi đáp trả cũng bằng một đạp “long trời lở đất”… trận chiến bắt đầu từ đó! Đánh nhau chán chê, tôi bật cười. Chẳng biết có phải Thiên cũng đang cười không, nhưng tôi lại cảm thấy rất vui. Trận chiến ư? Giống như hai đứa trẻ vậy! Ngốc xít quá đi!</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple">Chẳng hiểu từ lúc nào, tôi đã có không còn ghét Thiên như trước nữa, hay nói một cách chính xác hơn là cậu ta đã trở thành một người bạn của tôi, người bạn duy nhất đáng để tôi trân trọng ở nơi xa lạ này. Dù không nói gì nhưng cả tôi và Thiên đều hiểu…Và thế là, câu chuyện giữa hai kẻ ngốc xít bắt đầu từ đó!</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple"></span></strong></p><p><strong><span style="color: purple">*****</span></strong></p><p><strong><span style="color: purple"></span></strong></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="accidental_wind, post: 70164, member: 72431"] [B][COLOR="purple"]Tôi cắt tóc rồi. Tạm biệt mái tóc dài đã gắn bó với tôi suốt bốn năm nay! Tóc tôi giờ ngắn hơn trước rất nhiều nhưng có vẻ như mái tóc ngắn này lại hợp với tôi hơn. “Buồn đời cắt tóc đi tu”, có lẽ người ta nói đúng thật! Tôi cảm thấy thoải mái hơn trước rất nhiều! Chị tôi bảo tôi nên thay đổi nhiều hơn, nhất là dịu dàng một chút. Nhưng tôi chỉ nhoẻn cười. Trước nay, trong từ điển của tôi chẳng có từ dịu dàng, nữ tính. Giờ tôi thêm vào VÌ MỘT TÊN CON TRAI thì chẳng phải cái mĩ từ đó cũng giả dối lắm sao? Dù gì đi nữa, tôi vẫn thích là chính tôi hơn. Như vậy, tôi có thể cười, có thể dửng dưng trước mọi chuyện, thậm chí tự cười nhạo những kẻ luôn tìm cách bới móc đời sống riêng tư của tôi, đem tôi ra làm trò cười... Một lũ gàn dở, không bao giờ tìm hiểu con người tôi thì dẫu tôi có làm gì đi nữa, trong mắt họ tôi vẫn là một con ngốc, một kẻ dở hơi, lắm chuyện! Nếu tôi thay đổi, nếu tôi không còn là tôi nữa, nếu tôi nhìn cuộc đời này bằng một bộ mặt khác thì liệu tôi có trụ nổi những lời mỉa mai, cay độc luôn chực tuôn ra sau lưng mình không? Tôi không quan tâm người khác nghĩ gì về tôi, đặc biệt là những người chưa bao giờ thử tìm hiểu tôi. Chỉ cần bên tôi còn có những người bạn, những người sẵn sàng cho tôi nụ cười và hiểu tôi, vậy là tốt rồi! Giờ tôi phải sắp xếp lại mọi chuyện. Nếu Minh vẫn muốn tiếp tục, tôi vẫn sẽ là BẠN của Minh, không thì không giữ! Tôi muốn thử bắt đầu lại là tôi trước khi gặp Minh. Thật không ngờ tôi có thể đơn phương một người lâu đến vậy! Một năm rưỡi cơ mà! Nhờ Minh mà tôi nhân ra rằng yêu một người thật dễ, nhưng ghét một người lại không dễ tí nào! Nếu tình yêu chỉ xuất phát từ một phía thì cả hai sẽ cùng đau khổ, tất cả chỉ bắt đầu khi hai người thật sự cần nhau… Nếu Minh là một ngôi sao băng…Một ngôi sao băng vụt qua đời tôi…Ngôi sao không dành cho tôi và tôi vĩnh viễn không thể chạm đến… Vậy thì người tôi đang đi tìm là ai? Dù sao cũng cám ơn Minh vì bài học này! Tạm biệt! ***** Nhìn vào gương, tôi cố tập cười trước khi đến lớp. Vui lên đi! Tôi có sao đi nữa cũng không thể để lộ cảm xúc của mình được! Phải yếu đuối lắm mới đem cái bộ mặt ủ rủ ù rù đó đến lớp! Cuối cùng, sau 365 kiểu cười, tôi mới chọn được một kiểu ưng ý, ít nhất nó cũng không khiến trông tôi quá gượng gạo hay giả dối. Nhưng nụ cười của tôi nhanh chóng tắt ngấm. Là Quốc, Quốc vẫn nhìn tôi chòng chọc theo cái kiểu lần đầu nhìn thấy sinh vật lạ như thế. Cậu ta đi cùng tôi trên con đường đến trường. Tôi không thích Quốc nhưng cũng không ghét cậu ta được. Cậu ta có làm gì tôi đâu? Tôi nghe rất nhiều lời đồn về Quốc. Mọi người gọi cậu ta là “Quốc dê”. Nhưng tôi chẳng biết cậu ta thế nào! Đồn thì cũng chỉ là đồn thôi! Tôi cũng từng là nạn nhân của những lời nói vô căn cứ như thế mà! Ghét hay xa lánh Quốc thì tôi có khác nào những người đã làm mình khổ sở suốt năm năm trời như vậy? Ghét Minh nên ghét lây Quốc á? Đùa hoài! Tôi hẹp hòi đến vậy sao? Rốt cuộc, tôi chả có lí do gì để xa lánh cậu ta cả! Thế là tôi quyết định quay lại, mỉm cười và chào “thằng bé”. (Chính tôi không ngờ nụ cười đó lại đẩy tôi xuống địa ngục trong suốt những năm tháng sau này!) Hơi bất ngờ, Quốc bắt chuyện với tôi. Chỉ một lời chào thôi! Nghe giọng Quốc khàn khàn, tôi đoán rằng cả thế kỉ qua, cậu ta chẳng nói với ai câu nào! Đó là chất giọng của người kiệm lời, ít nói! Ngày nào cũng như ngày nào, tôi phát bực vì quốc cứ nhìn theo tôi với cái ánh mắt “đói bụng gặp thức ăn”… Nhìn gì mà dữ thế? Tôi nhớ mặt mình không có dính nhọ mà! Khó chịu quá đi! Đị học, ra chơi, tan học… Khi nào cậu ta cũng nhìn tôi như vậy! Chả lẽ CẬU TA THÍCH TÔI??? Tên này điên rồi! ***** Tôi đến lớp Hóa với một tâm trạng nặng nề. Tên Quốc chết bằm, cứ ám tôi hoài, tôi cũng đâu có nợ tiền cậu ta chứ? Khùng! Tên này chết luôn với Minh đi cho đủ cặp quái dị là vừa! Như mọi ngày, tôi ngồi xuống bên cạnh Trường. Vừa đặt cặp xuống, tôi đã nhận ra ngay hôm nay trong lớp có gì đó khang khác. Quái! Sao tụi nó lạ thế? Cứ nhìn tôi với thằng Trường mà cười hoài! Mặt thằng Trường cũng sao ấy! Đỏ như gấc vậy! - Hân ơi…! Hôm nay thằng Trường “hỏi thăm” mi nhiều lắm đó! Trời ạ! Ra tụi nó đồn tôi với thằng Trường “kết” nhau. Tức lắm rồi nghe! Trên trường chưa đủ mệt hay sao mà đi học thêm cũng chết gí vậy chứ? Bộ kiếp trước tôi có nợ nần gì với con ma tình ah? Bực mình, tôi xách cặp lên bàn thứ hai ngồi. Ở vị trí này, trước mặt và bên cạnh tôi là hai bạn gái, sẽ chẳng đứa nào điên mà đi chọc con gái với con gái bao giờ! Tôi sẽ được yên thân! Nhưng không, ngồi sau tôi, cái bàn thứ ba là bàn của phái “chủ chiến”. Hơn nữa, người ngồi sau lưng tôi không ai khác, là Thiên. Lần đầu tiên tôi nhìn rõ khuôn mặt của cậu ta. Công nhận Thiên có làn da trắng, trắng đến kinh ngạc! Khuôn mặt rất lạ, không lẫn với bất kì một ai và cũng có một nét gì đó thật riêng biệt. Nụ cười của Thiên cũng rất đẹp! Ơ này… Sao tôi lại khen cậu ta nhỉ? Tôi chúa ghét Thiên cơ mà! Tôi bị khùng sao? Chú ý đến cái tên “công tử” đó làm gì! Trong giờ học, tôi cứ gây sự với Thiên suốt. Dĩ nhiên là tôi thắng áp đảo! Chân Thiên cứ bị đâm lỗ chỗ đến ứa máu. Tôi biết mình chơi hơi “ác” nhưng tôi vẫn cứ làm như vậy, tôi muốn Thiên ghét tôi…càng nhiều càng tốt! Cảm giác này…chính tôi cũng không hiểu tại sao lại như vậy! Nhưng tôi cảm thấy có một điều gì đó sẽ đến, thay đổi cả tôi và Thiên… Có lẽ, giờ Thiên đang nghĩ trước mặt cậu ta là một con sư tử hay tôi là ác mộng của đời cậu ta chẳng hạn! Tôi “hành hạ” Thiên nhiều đến mức cậu ta phải kêu lên: - Này! Đừng nghịch nghe! Tau mà bị uốn ván là mi chịu trách nhiệm đó! Nghe vậy, tôi chỉ cười. Lúc ra về, không hiểu sao tôi lại đưa tay chào Thiên: - Cẩn thận kẻo uốn ván nghe! Lần này thì cậu ta chỉ cười, không đáp. Nhưng vào thời khắc đó, tôi bỗng nhận ra rằng Thiên cười rất đẹp… Không, không phải! Nụ cười đó không hẳn là đẹp. Nhưng nó lại để lại cho tôi ấn tượng rất mạnh mà tôi cũng chẳng hiểu vì sao. Có lẽ là tại đêm tối mà mắt tôi bị quáng gà chăng? Có lẽ vậy! ***** Vào năm học, trường tôi tổ chức thi chọn đội bồi. Tôi đăng kí 4 môn là Toán, Văn, Anh, Lí (Thi cho biết thôi, sao học cả bốn môn được!^_^!). Toán, Anh với Lí thì mất công thi chứ Văn với Hóa “vào cổng tự do”, nghĩa là chỉ cần đăng kí là vào được, khỏi thi thiếc gì hết. Chán thật! Vậy mà tôi đã mong thi Văn nhiều nhất! Giờ vào đội cũng chẳng biết thực lực của từng người, rõ ghét! Bài kiểm tra Anh tôi làm khá ổn. Mà sao tôi lại thi cái môn quỷ quái này nhỉ? Vì cái môn “Anh em” này mà năm ngoái tôi rớt học sinh giỏi với số điểm 5,8 thấp lè tè cơ mà? Có lẽ mùa hè này cô Vương kèm hơi gắt. Học với cô, điểm Anh Văn của tôi lên dần và giờ đây, tôi đang muốn thử sức mình. (Chứ học sinh “chuyên Anh” trường này nhiều lắm, tôi chẳng có cơ mà thi đâu!>.<!) Thi Toán, chẳng hiểu thế nào mà Minh cùng tôi ngồi chung một phòng. Xem ra anh chàng này gan thật, dám nghe lời lũ “quỷ sứ” phòng thi, ngồi cùng bàn với tôi cơ đấy! Minh ngồi cạnh tôi mà sao tôi cứ có cảm giác bên cạnh mình là đá chứ không phải là người ấy! Minh không nói gì cả, chỉ cắm cúi làm, thậm chí không một lần ngước lên. Bài thi này, tôi làm khá tốt, được khoảng 70%. Tôi lắc đầu, bó tay ở hai câu cuối. Nhìn sang bên cạnh, Minh vẫn cắm cúi làm đến khi hết giờ, vẻ mặt đăm chiêu ghê quá! Hết giờ, tôi rời phòng thi, lòng nặng trĩu. Xem ra, Minh thật sự đã không còn coi tôi là bạn nữa rồi! Kiểm tra Lí tôi làm không đến nỗi nào, khả năng đậu khá cao! Ở môn này có một kẻ rất đáng ghét mà tôi không muốn thua một chút nào, đó là Đức. Tôi cũng chẳng rõ mình đã quen Đức trong hoàn cảnh nào, chỉ biết trong kí ức của tôi, có một file mang tên cậu ta. Hẳn Đức chưa từng học cách cư xử với con gái! Cậu ta là một người thú vị, chỉ phải tội dễ nổi nóng. Nhiều người nhận xét là Đức không đẹp nhưng tôi chẳng quan tâm lắm, chọc nhau cho vui, để ý làm gì, có ai hoàn hảo đâu! ***** Tôi nhớ là mình không nợ nần gì với Quốc cơ mà! Sao cậu ta cứ như cô hồn ám tôi vậy nè? Tôi ghét cái “tảng đá” chẳng nói chẳng rằng đi bên cạnh mình ghê gớm! Dường như Quốc sợ nói nhiều quá hết lời sẽ bị câm luôn hay sao ấy! Cậu ta kiệm lời kinh khủng. Tôi ghét những kẻ trầm cảm như thế! Quốc cứ lặng thing theo tôi suốt con đường thì có lẽ tôi chết mất! Tôi không thể chịu nổi việc cậu ta cứ lởn vởn theo mình như vậy! Cậu ta càng làm như vậy, tôi càng ghét cậu ta, ghét cay ghét đắng! Đến khi không thể chịu đựng thêm được nữa, tôi gửi cho Quốc mảnh giấy nhỏ, có lẽ hơi tối nghĩa nhưng tôi mong Quốc sẽ hiểu mà rút lui trong yên lặng: “Biết vì sao tôi được gọi là Cọp không? Trong một con Cọp, từ đây và có lẽ sau này nữa, sẽ không có tình yêu”. Nhưng không, trái với mong muốn của tôi, sáng hôm sau, tôi chết đứng vì Quốc đã ĐỨNG CHỜ TÔI NGAY Ở CỔNG. Nhìn thấy Quốc, mọi vật quanh tôi bỗng chốc biến mất, thay vào đó là một màu đen u ám. Quốc trao cho tôi một lá thư, không, chính xác đây là một LỜI TỎ TÌNH!!! Lời tỏ tình theo cái kiểu lãng xẹt, sến sển sền sên đến mức một kẻ nhà nòi văn học, quanh năm xài toàn từ ngữ hoa mĩ như tôi cũng phải cúi đầu chào thua, sởn gai óc, tóc gáy dựng ngược… Ôi thôi, tôi không dám trích nguyên văn lá thư đó nữa, nhắc đến lại thấy lạnh cả người! Trong lá thư đó, Quốc đã nói là yêu tôi ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, rằng tôi là một người đặc biệt, người mà cậu ta đi tìm lâu nay và kết thúc là câu: “Tôi yêu Hân”. Tôi dám đem cả cuộc đời tôi ra cược rằng Quốc đã hoàn toàn hiểu sai ý của tôi, hẳn cậu ta nghĩ ý của tôi đại loại như là tôi đã biết cậu ta thích tôi từ lâu, không cần phải giấu nữa, cứ tiến lên đi… Ôi chúa ơi, tôi điên lên mất! ***** Một tuần sau ngày thi chọn đội bồi, trường có kết quả. Vô tư đi, tôi đậu tất cả các môn mình đã thi. Có lẽ điểm của tôi chỉ cao hơn điểm sàn một đến hai điểm nhưng vậy cũng đủ rồi. Tôi tìm khắp danh sách Toán, sao lại không có tên của Minh? Cậu ấy rớt rồi sao? Chẳng lẽ? Tôi nhớ bài cậu ấy làm dài lắm cơ mà! Mắt tôi đâu có mù đâu, tại sao tôi căng cả hai con mắt lên tìm mà chẳng thấy cái tên Phạm Anh Minh đâu nhỉ? Tôi đậu với cái điểm thấp lẹt tẹt: 6,25. Chả lẽ Minh lại rớt??? Đáng thương! Haizz!! Nhiều lần tôi thấy Minh đứng trầm ngâm ở bảng điểm, có lẽ cậu ấy rất buồn… Nhưng tôi biết phải làm gì đây? Cậu ấy thậm chí còn không thèm chào tôi cơ mà! Tôi đậu còn cậu ấy lại trượt, tôi nói gì nhỡ Minh cho là tôi đang mỉa mai cậu ấy nữa thì khó mà cứu vãn được. Minh thì vậy, còn cái tên Đức chết bằm, chết tiệt kia lại đậu với số điểm cao chót vót, hơn tôi đến 2,5 điểm… Tức, tức không chịu nổi! Cũng tại tôi gà, nhưng tôi lại không muốn chịu thua cái tên “Giun đất” đó một tí nào! Tên đáng ghét! Tan học hôm đó, tôi gặp Kim, lớp trưởng lớp 8B1. Kim hỏi thăm về kết quả của tôi và nói một câu, một câu khiến tôi rất ngạc nhiên: “Hân đậu là tốt rồi! Tôi nghe thằng Minh lớp tôi bảo rằng nó thấy Hân để bài giấy trắng mà Hân đậu còn nó trượt, đang tức lắm đó!”. Minh nói vậy sao? Ngạc nhiên thật đấy! Trong phòng thi, Minh không thèm nhìn tôi lấy một cái cơ mà? Cậu ấy vẫn để ý xem tôi có làm được bài không sao? Không hiểu sao, khi biết việc này, tôi lại cảm thấy rất vui. Có lẽ Minh không hề quên người bạn này, vậy là đủ rồi! ***** Haizz!!! Hết thi bồi xong, giờ lại đau cả đầu vì phải chọn đội bồi. Tôi đậu tất cả các đội mà tôi đã đăng kí thi. Văn là môn tôi yêu thích nhất, vậy mà tôi lại quá thất vọng bởi đội bồi của môn này! Cô giáo dạy như ru ấy, buồn ngủ chết đi được! Đã vậy, học văn lại còn bữa đực bữa cái, dám nói một năm chúng tôi học văn chưa đến 5 buổi quá! Anh Văn cũng không tệ, chỉ có điều tôi biết mình “tài hèn sức mọn”, sao chọi nổi với mấy cô nàng chân dài, nói tiếng anh như gió của lớp chuyên Anh chứ? Học chung với họ vài bữa mà tôi đau cả đầu. Thôi, out cho rồi! Mất thời gian quá! Bồi Toán á? Toàn số với số, nhìn mà hoa cả mắt! Thôi, cho em xin đi! Rốt cuộc, tôi chọn một môn mà mình chẳng có một miligam năng khiếu nào: Vật Lí. Học bồi Lí có lẽ là một việc hết sức bình thường đối với Phương hay bất kì cô nàng nào khác của lớp 8A3, trừ tôi. Nói thẳng ra là cái môn “Lí sự cùn” này không dành cho tôi! Học Lí hay bất kì một môn khoa học nào cũng bắt buộc phải thuộc công thức, nhớ bài cũ. Còn tôi, bắt tôi học bài cũ á? Đánh chết tôi còn hơn! Không phải tôi học không vào mà là tôi lười quá, tôi chẳng muốn mất thời gian ngồi học thuộc bài nếu đó không phải là kiểm tra một tiết hay thi học kì. Đến bài tập về nhà tôi cũng chỉ làm qua loa lấy lệ. Cứ chơi tà tà, đến khi nào còn một tiếng nữa phải đi học thì tôi lôi bài tập ra viết vội, lên lớp thì tranh thủ năm phút chuyển tiết để ôn lại bài cũ… Cách học của tôi có lẽ là cực kì mạo hiểm, nhưng chẳng bao giờ tôi lãnh con ngỗng, quả trứng hay cái gậy nào vì kiểm tra miệng cả, thấp nhất là 7 điểm, vậy thôi! Vì lẽ đó, có thể nói, tôi học bồi Lí chẳng qua chỉ là giết thời gian. Ngồi trong lớp, tôi chẳng tốn một tí chất xám nào để suy nghĩ cả, tôi ngồi chơi hoặc nghĩ vẩn vơ là chính. Trong lớp học Lí luôn luôn có một vở hài kịch thú vị mà diễn viên chính là Phương và tên “Giun đất”(Đức). Cảnh hai người đó cãi nhau vì đáp số một bài tập luôn làm tôi cười nghiêng ngả. Khi đó trông Phương mới “ngộ nghĩnh” làm sao! Cứ như trẻ con bị giật mất kẹo ấy, trông yêu không thể tả! Đôi khi trong lớp, chiến trường giữa tôi và Đức cũng được mở ra. Ai bảo cậu ta thích trêu tôi, ăn đòn cũng đáng! Nhưng Đức cũng rất sòng phẳng nhá! Ăn miếng là trả miếng, không sót cái nào! Tôi còn nhớ có lần Đức đạp phải chân tôi, dép cậu ta làm bằng sắt hay sao ấy, một phát mà máu chảy tùm lum luôn. Đau ghê đó! Nhưng dù đau đến chết tôi cũng sẽ không nói gì cả, tôi có một phần cá tính của con trai mà! Cú “tung cước” của Đức đã để lại trên chân tôi một vết sẹo nho nhỏ. Tôi bắt đền, Đức cãi ngay, nhất quyết không chịu nhận cậu ta là “hung thủ”, còn nói: “Chồng mi hắn có yêu thì yêu mi chứ không yêu cái…chân của mi đâu mà sợ!”. Nói hay nhỉ! Làm như cậu ta là chồng tôi khồng bằng! Đáng ghét! ***** Một buổi chiều buồn như con chuồn chuồn, chán như con gián! Tôi thử dài và ngước nhìn lên trời một cách lơ đãng. Trời xanh ngắt một màu. Chiều nay lớp bồi Lí nghỉ học. Chán đời, tôi phóng xe lên Net@ ngồi “tạm”. ID : timeless* PASS: ****** Trời ơi, gì vậy nè? Ai đây? Có đến 3 cái nick lạ hoắc xin add. Với mỗi cái nick, tôi đều lưu ở một mục riêng. Có phần tôi đặt một dấu “?” thay cho tên, có phần lại “ai đây” hay “đồ chó” chẳng hạn… BUZZ!!! Một cái nick “lên tiếng”. (Nick gì quên rồi1): Chào Bạn tên gì? Timeless*: Sax Không biết thì add nick làm gì? (Nick gì quên rồi1): Nói đi! Timeless*: Nhường con gái chứ! Giới thiệu trước đi! (Nick gì quên rồi1): Dũng đây Timeless*: Dũng nào? (Nick gì quên rồi1): 8B2 Timeless*: Tôi không phải là con nít lên 3 mà bị gạt dễ vậy. Nói đi! Ai? Tôi vừa gặp Dũng ở sân trường cách đây 2 phút Dũng không thể “phóng” đến đây trước tôi được (Nick gì quên rồi1): … Timeless*: Không nói thì thôi Không tiếp (Nick gì quên rồi1) is now offline. Giải quyết xong một người. Lần này, lại một kẻ không-mời-mà-đến bắt chuyện với tôi. (Nick gì quên rồi2): con điên Timeless*: Mi mới điên Tự nhiên chửi tau Ai đây? Thịnh ah? (Thịnh là một người học chung lớp bồi Lí với tôi, chắc chiều nay nghỉ học, ý tưởng lớn gặp nhau nên cùng online.) (Nick gì quển rồi2): tau đây Chó Timeless*: Mi điên cũng điên vừa vừa thôi, cho người khác điên với Láo nhỉ? Lần trước bị đập chưa sợ ah? (Nick gì quen rồi2): sợ chi mi Timeless*: Tội mi chửi tau, bữa nào gặp tau “xử” Giờ tau mắc, không rảnh mà dây dưa với mi Tôi bỏ mặc thằng khùng cứ ngồi thao thao bất tuyệt những câu chửi tôi như một cái máy. Mỏi miệng rồi nó sẽ nghỉ thôi! Tôi còn việc khác quan trọng hơn bây giờ. Đó là…chơi games. BUZZ!!! Lần thứ ba?!!! Tôi gần như điên lên vì cái gã dở hơi nào đó lại cắt ngang trò chơi của tôi, khiến tôi lãnh cái miss vô duyên. Timeless*: GÌ NỮA ĐÂY??? Muốn chết ah? Tôi gần như muốn nổ tung vì tức giận. Trái ngược với tôi, kẻ ở bên kia đáp lời với ánh mắt ngây ngô đến phát tội. KAITOKID: Ơ Sao lại“ nữa”? Tui có làm gì đâu? Làm gì mà dữ vậy! Nhận ra sự vô lí của mình, tôi bất giác cảm thấy có lỗi kinh khủng. Timeless*: Ui Sorry Mà ai đây? KAITOKID: :D! KID đây Không biết ah? Timeless*: Đùa chắc Đây không phải truyện tranh nhá! KAITOKID: Uh`m…Thì không. ^^ . Tui là một người bà quen còn là ai thì bà phải tự đi tìm thôi, Hân ạ! ***** Chuyện gì thế này? KAITO là ai? Sao cậu ta biết tôi? Đó là những điều đang nhảy loạn xạ lên như cào cào trong đầu tôi. Hay lại có đứa nào thích đùa dai, giở trò chọc tôi? Không đúng! Cách nói chuyện đó không giống đang đùa chút nào. Vậy thì là ai??? Tôi uể oải xách cặp đi học, lòng không khỏi nghĩ ngợi về một người tôi chưa từng quen. Mặc kệ cậu ta đi! Nghĩ nhiều mệt lắm! Gần đây, có vẻ phái chủ hòa trong lớp Hóa này chiếm ưu thế thì phải. Phái chủ chiến giờ ngồi hiền khô như đất, thành ra tôi đâm chán. Người ta chỉ hứng thú khi có đối thủ tương xứng, chẳng ai thèm đôi co với mấy tẳng đá bao giờ. Chán chết! Tưởng chừng lớp học đã hòa bình, nhưng không, vẫn còn một cuộc chiến nổ ra trong im lặng. Đó là cuộc chiến giữa tôi và Thiên. Cơ sự là thế này: chân tôi đang yên vị trên cái thanh ngang dưới ghế, bỗng cõ một “vụ tai nạn” xảy ra. Hẳn là chân Thiên “say rượu”, va phải chân tôi một cái đau điếng. Có lẽ là tình cờ, Thiên không cố ý. Nhưng với tôi, chẳng có sự tình cờ nào ê ẩm như thế, ăn miếng trả miếng, tôi đáp trả cũng bằng một đạp “long trời lở đất”… trận chiến bắt đầu từ đó! Đánh nhau chán chê, tôi bật cười. Chẳng biết có phải Thiên cũng đang cười không, nhưng tôi lại cảm thấy rất vui. Trận chiến ư? Giống như hai đứa trẻ vậy! Ngốc xít quá đi! Chẳng hiểu từ lúc nào, tôi đã có không còn ghét Thiên như trước nữa, hay nói một cách chính xác hơn là cậu ta đã trở thành một người bạn của tôi, người bạn duy nhất đáng để tôi trân trọng ở nơi xa lạ này. Dù không nói gì nhưng cả tôi và Thiên đều hiểu…Và thế là, câu chuyện giữa hai kẻ ngốc xít bắt đầu từ đó! ***** [/COLOR][/B] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
CẢM XÚC
TIME...
Top