accidental_wind
New member
- Xu
- 0
Cái này mình chôm đc của con bạn chuyên Văn Thấy viết hay hay nên post lên cho mọi người thử đọc xem Vì cũng khá dài nên mình sẽ post từ từ
Lời nói đầu
Tuổi học trò với bao điều mộng mơ, biết bao kỉ niệm ngọt ngào, thật nhiều chuyện tình trong sáng, thơ ngây…Những trang kỉ niệm ấy qua đi, đến khi nào mới nhận lại được? Với vốn trí nhớ kém cỏi, tôi ko thể kể chi tiết cho các bạn nghe về câu chuyện này. Đôi ba mẫu chuyện nhỏ, chỉ xin được góp vui cho các bạn lúc rảnh rỗi…
“Time” là câu chuyện được xây dựng hoàn toàn trên sự thật! Chỉ có điều kẻ kém cỏi này ko thể nhớ rõ từng lời thoại của nhân vật cũng như trình tự các sự việc… Để tránh đụng chạm đến bất kì ai, tên các nhân vật đều bị thay đổi. Các từ ngữ địa phương được sửa lại nhằm để người đọc hiểu một cách chính xác nhất ngôn từ trong truyện chứ không một chút giả dối nào, nếu có gì sai sót, mong các bạn hiểu và thông cảm cho!
Tôi xin chân thành cám ơn những người bạn đã yêu mến tôi, cho tôi những kỉ niệm đẹp như vậy, để tôi ko bao giờ quên ngôi trường này, lớp học đầy yêu thương của nhưng năm trung học ngày ấy... Cám ơn Kaito, nhờ cậu ấy mà tôi mới có đủ kiên nhẫn viết đến trang cuối của cuồn sách! Xin cám ơn các bạn, những người đang cầm trên tay cuốn sách nhàm chán này vì đã ủng hộ tôi, đã đọc câu chuyện dưới đây!
Vì không được khéo tay, tôi không thể vẽ các nhân vật hệt như ngoài đời được. Tất cả các hình minh họa trong truyện đều là hư cấu, có đẹp xấu gì cũng xin các bạn đừng chê trách!
Đây là phần I của câu chuyện, có tựa đề “Time”, phần tiếp theo sẽ nhanh chóng được sáng tác trong thời gian tới. Với những nhân vật xuất hiện không dưới năm lần và có lời thoại trực tiếp trong câu chuyện này, mỗi người sẽ được tặng một cuốn làm kỉ niệm. Mong các bạn mãi ko quên tôi, quên những năm tháng học trò màu mơ ước kia…
Tôi không nhớ mình đã gặp người ấy khi nào. Ngày đó có lẽ là vào khoảng cuối tháng 7 năm ngoái…Nghĩ lại, tôi chợt mỉm cười. Biết bao kỉ niệm ngày ấy chợt ùa về cứ như mới hôm qua thôi, thật gần gũi vầ thân thương biết bao!
*****
- Xin cô cho em vào lớp!(Quỷ thật, lại muộn rồi!) – Đó là tất cả những gì tôi có thể nói trước giáo viên dạy Hóa và gần 20 cặp mắt tôi chưa hề quen chĩa thẳng vào mình theo hình viên đạn.
- Sao đến muộn vậy?...Thôi, vào đi em!
Khẽ lướt mắt qua những khuôn mặt mà sau này tôi sẽ gọi là bạn-cùng-lớp, haizz, mặt “anh”, “chị” nào cũng lạnh băng, hoàn toàn xa lạ…A! Ít nhất cũng có một, hai người chứ! Tên cậu ta là gì ấy nhỉ? Tôi thường nghe Xuân (bạn hồi cấp I của tôi) gọi là Kiên thì phải! Có lẽ cậu ta là em họ của Xuân! Tôi còn nhận ra một số gương mặt của lớp 5/1 cũ ở trường cấp I, nhưng tôi chỉ chơi hữu nghị với những người đó. “Xem ra sẽ khó thở đây!” – Tôi thầm nghĩ – bầu không khí xung quanh lạ hoắc làm tôi chẳng thoải mái tẹo nào.
Đặt cặp xuống băng ghế áp chót, bên cạnh một tên boy mà tôi dám cá rằng mình chưa từng quen trước đây, tôi khẽ thở dài. Tên cậu ta là Trường thì phải! Xét về ngoại hình, bề ngang cũng như bề dọc, tên này nặng cũng không dưới 50kg, có khi còn hơn ấy chứ! Khuôn mặt ấy chắc cũng chẳng khác “khuôn trăng đầy đặn” mà thi hào Nguyễn Du đã dùng để tả khuôn mặt Thúy Vân là bao (đừng nghĩ là tôi đang khen, cái mặt tròn vo vậy ai bảo là đẹp nào?). Làn da đỏ ửng, không, phải nói là vừa đỏ vừa hồng vừa nâu! Có lẽ cái “hỗn hợp” màu da ấy là thứ đầu tiên tôi ấn tượng về Trường. Dường như có một nét gì đó rất thân thiện, dễ gần toát lên từ cậu ta, trên hết là đôi mắt sáng có vẻ rất thông minh. Nhìn qua là biết “cậu ấm”, chẳng chịu mó tay vào việc gì!
Đảo mắt xung quanh một lần nữa, ôi trời ơi, lớp gì mà con trai đứa nào cũng “công tử” ghê thế này! Thật vậy, hơn 10 tên con trai ở đây, chẳng tên nào mang dáng vẻ “phong trần, mưa gió” cả! Tên nào cũng trông rất yểu điệu với làn da trắng bóc, trắng đến mức bất kì đứa con gái nào cũng phải ghen tị. Khuôn mặt lại chẳng có cái “đèn pin” nào, trông mà phát ghét! Đây là lớp Tân Kì (học sinh Tân Kì học ở đây nhiều nhất), vậy ra trường Tân Kì nhiều “bê đê” dữ vậy, ngạc nhiên ghê!
Buổi học trôi qua trong im lặng. Chán đau chán đớn! Thực ra tôi có muốn chuyện qua cái lớp lạ hoắc này đâu! Tình thế bắt buộc thôi! Tôi học chung với bạn bè tôi, nhóm trường Gia Tường. Chỉ tiếc là lịch học Hóa trùng với buổi học Anh. Bất đắc dĩ, tôi đành lìa xa “quê hương”... Híc!!T.T!
Giờ quanh tôi chẳng có ai để tám cùng cả. Buồn chết đi được! Lớp này xem ra không đến nỗi tệ! Ngồi thảo luận cũng ồn ào có kém gì lớp Gia Tường đâu, vậy mà cô giáo cứ so sánh lớp tôi với cái lớp như cái chợ này! Thiên vị quá!... Nhưng cô nói cũng không sai! Lớp tôi ồn ào vì... nói chuyện còn lớp này ồn ào vì thảo luận bài. Sự khác biệt một trời một vực quá rõ ràng mà.
Tôi dành hết thời gian trong lớp để lắng nghe hay suy nghĩ vẩn vơ. Tôi vẫn thường vậy! Chẳng chịu tập trung suy nghĩ gì cả! Lớp Tân Kì này học rất giỏi. Nhưng tôi cũng chả quan tâm! Tôi yêu lớp tôi hơn! Chí ít thì nếu cô giáo có hỏi bài, tôi cũng sẽ có người “cứu bồ”, còn ở đây thì...
Haizz!!!
*****
Một năm học mới lại bắt đầu! Sáng nay tập trung trường. Tôi đã dậy từ rất sớm. Hôm nay là một ngày rất đặc biệt! Tại sao ư? Tạm biệt một mùa hè dài dằng dặc, gặp lại bạn bè và biết đâu tôi lại chẳng gặp Minh – người tôi để ý lâu nay? Không vui mới là lạ! ^_^!
Như những năm trước, buổi tập trung năm nay vẫn vậy, một vòng luẩn quẩn đến phát chán! Haizz! Khẽ lướt mắt qua hàng của lớp 8B1, quả thật là Minh rất nổi bật!>.<! Chiều cao không chê vào đâu được. Khuôn mặt cũng rất ổn. Không biết những người khác nghĩ sao chứ nếu trường tổ chức cuộc thì Mr School thì hẳn tôi sẽ bỏ phiếu cho Minh. Đã nhiều lần tôi tự hỏi: “Có phải là mình thích Minh?” và câu trả lời tôi tìm được luôn là: “May be” (Botay.com.vn).
Sao thấy nóng gáy quá đi! Ai nhìn mình dữ vậy? Tôi quay lại và chợt hiểu ra vấn đề: là Quốc. Quốc đang nhìn tôi và cười, nụ cười đểu đến rùng rợn! Trông cậu ta gian gian thế nào ý! Quốc là bạn của Minh, cũng học lớp 8B1. Khuôn mặt cậu ta già dặn đến nỗi tôi phải buộc mình phải tin rằng Quốc học lớp 8, nhưng nếu nói cậu ta cùng tuổi với tôi thì…eo ơi! Đánh chết tôi cũng không tin! Và Quốc đang cười VỚI TÔI??? Tôi có hoa mắt không? Sao tự nhiên thấy sởn da gà vậy nè?!
Tôi không biết buổi tập trung hôm nay với mọi người ra sao, còn với tôi, mọi thứ cực cực cực kì tệ! Suốt buổi tôi cứ cố tìm cách tránh né cái ánh mắt hình viên đạn như có lửa đang chĩa thẳng vào mình kia, thật khó chịu hết sức! Cũng may tập trung không mất nhiều thời gian, chẳng mấy chốc là nghỉ và tôi chưa bao giờ cảm thấy biết ơn thầy tổng phụ trách đến vậy!!^_^!
Đi cùng Phương trên đường về nhà nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn cứ lén đưa mắt nhìn Minh. Phương thật là một người bạn dễ mến! Cậu ấy đã giúp tôi bớt căng thẳng vì ánh mắt của Quốc nhiều! Phương là bạn cùng lớp của tôi, lớp 8A3. Bạn ấy có mái tóc đen dày, hơi xù được buộc gọn gàng. Vóc dáng hơi mập mạp cùng với tính cách trẻ con cực kì, Phương đã bao phen làm cả lớp bật cười vì những hành động rất chi là “ngộ nghĩnh” của mình. Phương cứ như một cô bé con 5 tuổi thơ ngây, hay giận dỗi vì những chuyện không đâu, thậm chí cái tính nũng nịu, thích ăn quà vặt cũng y chang! Có lẽ có gì đó nhầm lẫn ở đây! Tính cách trẻ con của một cô bé 5 tuổi không thể xuất hiện dưới hình dạng một teen girl cao 1m60 được, lạ thật đấy! Chính vì nét “ngộ nghĩnh” đó mà Phương luôn làm những người bạn của mình cười thật tươi, nhưng đôi khi Phương lại khiến người khác bực mình vì cái bệnh láu táu của mình. Và tôi là một người luôn phải chịu những “lệnh cấm” oái ăm của cô nàng! Này nhé, tôi yêu âm nhạc và khi nào buồn, tôi sẽ hát vu vơ một mình. Vậy mà Phương lại không cho phép tôi hát chỉ vì một lý do rất chi là củ chuối: “Hân hát là bạn gặp xui xẻo liền!!”(Bó tay toàn tập, ăn gì mà mê tính thế không biết!) Haizz!!! Buồn ơi là sầu! =.=!
Chia tay Phương ở ngã rẽ vào nhà cậu ấy, tôi cố tình bước chậm lại và đúng như tôi dự đoán, với những bước chân dài lướt như bay, chẳng mấy chốc, Minh đã đi cạnh tôi… Và dĩ nhiên, Quốc cũng đi cạnh tôi.
Cười tươi nhất có thể, tôi hỏi Minh:
- Hey, you! Lâu không gặp! Định lơ luôn ah?
Minh trả lời tôi với một nụ cười (đẹp rùng rợn):
- Đâu…Uh`m, đúng là lâu không gặp!(Lại một nụ cười, lần này pha một chút nghịch ngợm) Cọp như mi chắc không cần hỏi thăm, nhìn khỏe như trâu mà!
- Vậy ah, con Cọp này đang đói đây! “Cạp” một miệng nhá? – Vừa nói tôi vừa đưa tay lên theo cái thế sẵn sàng cho Minh một đấm.
Minh lùi lại một bước theo tư thế sẵn sàng chạy:
- Thôi, tau xin hai chữ bình yên mi! Biết mi dữ rồi đó!
Rượt Minh chạy đủ hai vòng, tôi mới chịu buông tha cho “anh chàng”.
- ...Thôi! Tha mi! Lần sau mà gây sự là xử đẹp đó! – Tôi nói trong tiếng thở dốc.
- Hì... biết rồi! – Minh cười thật tươi. (Trông cậu ta cũng mất sức có khác tôi là bao đâu!)
Hai đứa nhìn nhau, cười xòa. Tôi và Minh đã tán dóc với nhau suốt con đường về nhà. Chia tay Minh ở ngã ba, cậu ấy đâu biết rằng tôi vẫn ngoái nhìn cho đến khi thấy cái bóng cao cao đó đi khuất.
Tôi lén nhìn theo cái bóng áo trắng quen thuộc đó cho đến khi nó khuất mất sau con hẻm nhỏ. Cảm giác bồi hồi trong lòng giúp tôi chắc chắn rằng mình đã thích Minh. Nhưng liệu đánh đổi tình bạn ấy có khiến tôi phải hối hận không? Đây là câu hỏi mà mãi sau này tôi mới tìm được câu trả lời.
Cứ tưởng Quốc đi cùng đường với Minh, tôi thở phào nhẹ nhõm. Ít nhất cũng không mệt mỏi vì cậu ta nữa! Nhưng không, nãy giờ Quốc vẫn cứ lặng lẽ đi sau lưng tôi, chỉ cách tôi khoảng 1m. Nhận ra điều này, tôi loạng choạng đến suýt…ngã. Ra nhà cậu ta ở hẻm trên, cách nhà tôi chưa đầy 100m. Đi cạnh tôi, cậu ta vẫn cứ im lặng, không nói gì nhưng sao tôi lại cảm thấy khó chịu thế nhỉ?
Tôi có một cảm giác rất lạ. Cảm giác rồi sẽ có chuyện gì đó xảy ra... nhưng tôi không tài nào biết được đó là chuyện gì. Chuyện gì đến rồi sẽ đến thôi! Nhưng trước khi chuyện đó đến thì liệu tôi đã chết vì khó chịu trước cái nhìn chằm chặp của Quốc hay chưa thì đây còn là cả một vấn đề đấy!
*****
Tối nay, tôi đi học Hóa.
Trong lớp Hóa này, chỉ mỗi tôi học trường Gia Tường, còn lại hầu hết là học sinh ưu tú của trường Tân Kì. Vậy ra tôi là “bộ mặt” của trường Gia Tường cơ đấy! Áp lực ghê luôn!
Đảm bảo hôm nay không đi trễ! Tôi đến lớp khá sớm. Tất cả đều đang tụ tập ở cổng nhà cô. Chẳng thân thiết gì với những người ở đây, bất đắc dĩ, tôi quay sang bắt chuyện với Kiên:
- Ê, Kên! Xuân không học ở đây ah? (Tôi vô tình quên mất, gọi nhầm tên của Kiên)
Kiên giật mình, quay sang nhìn tôi, nguýt dài:
- Chi mi? Tên tau là…
- Vậy ah…Rồi sao? Xuân đâu? – Tôi ngắt lời Kiên
Sự hững hờ của tôi dường như khiến Kiên bị “chạm nọc”. Nhưng giống như “tắc kè hoa”, nét cáu kỉnh trên mặt cậu ta thoáng qua rồi nhanh chóng biến đổi thành vẻ châm chọc:
- Xuân học sang chương trình Hóa lớp 9 rồi. Không rảnh mà chơi với mi đâu! Khùng ạ!
Nói rồi, hắn “phóng” ngay. Không để lỡ mất một tíc tắc nào, tôi rượt theo và nhanh chóng bắt kịp “thằng bé”. Vạt áo Kiên đã nằm gọn trong tay tôi. Tôi gần như đã quên mất sự hiện diện của “tập đoàn” boys vs girls xung quanh và bây giờ, về cánh boys đang huýt sáo, châm chọc đủ kiểu vì cảnh tượng hai kẻ trước mắt (là tôi và Kiên). Phớt lờ những kẻ thừa hơi đó, tôi quay sang mỉa mai kẻ thua cuộc:
- Chịu thua chưa? Xin lỗi đi!
- Thả tau ra!
- Đâu có dễ vậy!
Rồi bằng một động tác vô thức mình nghĩ đến đầu tiên, tôi vòng tay qua cổ Kiên, kéo xuống và giáng ngay một chỏ “sắc lẻm” xuống vùng bụng. Chính tôi cũng không nhận thức được mình đã làm gì, chỉ đến khi Kiên đã bị hạ đo ván, tôi mới hiểu mọi việc. Những người vừa chứng kiến lại khác, không đến một giây đã có tiếng kêu lền đầy thích thú:
- Ghê ta, còn hơn cả phim hành động nữa!
- Dữ thiệt!
- Hết sẩy!
- Đụng phải Cọp cái rồi Kiên ơi…!
Vừa lúc đó thì có tiếng cô giáo:
- Vào đi các em!
“Có vẻ như mình yếu đi nhiều thì phải!” – Tôi thầm nghĩ khi bước vào lớp học. Rõ ràng lực đánh của tôi đã yếu hơn nhiều so với trước đây, khi tôi còn học lớp 6, lớp 7 còn những tên con trai ở tuổi này thì ngược lại, ngày càng mạnh thêm! Chán quá! Tôi cần phải tìm một thứ “vũ khí” dành riêng cho mình. Cân nhắc một hồi, tôi chọn cây bút chì. Đừng có coi thường bút chì nhé! Vào tay tôi là nó thành một loại “vũ khí” rất chi là lợi hại ngay! Mài nhọn lưỡi bút một tí là tôi có đâm thủng da bất kì tên con trai nào! Và “vật thí nghiệm” của tôi không ai khác, là Trường – kẻ xấu số ngồi cạnh tôi. Tội nghiệp thằng Trường! Tôi biết mình đâm không hề có ác ý nhưng với Trường, đó là kỉ niệm khó phai mà đến bây giờ, mỗi lần thấy tôi cầm ngòi bút chì là cậu ta chạy dài!^_^!
*****
Trước ngày khai giảng, trường tôi đi dự đại hội thể thao. Trường tôi có hai lớp được cử đi đại diện, là lớp tôi – 8A3 và lớp Minh – 8B1. Có lẽ học sinh 2 lớp này phải xấu số lắm mới bị buộc phải ra khỏi giường từ 5h sáng, đi bộ hơn 2km chỉ để “ngồi chống cằm” giữa nắng nghe “ru ngủ”, ngắm phượng… à không…giống gà trụi lông múa hơn (tức là đi bộ diễu hành, ngồi trên khán đài xem diễn văn nghệ).
Tuy hơi mất công nhưng tôi vẫn vui vì được nói chuyện với Minh nhiều hơn. Khổ nỗi, cái “cô hồn vất vưởng” (Quốc) bao giờ cũng chen vào giữa. Cậu ta không nói gì mà chỉ nhìn tôi. Khó chịu quá!
Tôi chẳng còn nhớ mình đã cãi nhau với Minh thế nào, chỉ biết sau đó một người bạn của tôi đã giật mũ Minh và ném cho tôi. Đang giận Minh, tôi cầm mũ anh chàng rồi “tẩu” luôn. Thời tiết chẳng mát mẻ tí nào, lại có phần quá oi bức nữa chứ, nhưng cái cảm giác “hành hạ” Minh lại khiến tôi vui vui!
Đi cùng tôi là hai “tiểu thư” đỏng đảnh: Ngọc Hân – lớp trưởng và Phương Linh – lớp phó học tập lớp tôi. Chẳng biết ông trời xui khiến thế nào mà cả hai cô nàng đều “đầu trần” giữa nắng. Nhìn ánh mắt như van vỉ của hai người, tôi đành nộp mũ iu quý của mình. =.=.
Tay tôi vẫn cầm chiếc mũ của Minh. Bỏ qua “lời khuyên” hãy đội mũ Minh của Ngọc Hân, tôi vẫn ngồi “chịu cháy”. Cõ lẽ như vậy thật là ngốc nhưng trong lòng tôi có một cảm giác gì đó thật lạ, cảm giác đó như muốn nói với tôi rằng: chiếc mũ của Minh không dành cho tôi.
Xem ra giữ mũ của Minh lại là một ý hay! Trông vậy thôi chứ “cu cậu” không chịu nắng được lâu, chả bù với một girl 70% như tôi: nắng gió là muỗi! Ngồi ở hàng ghế cao ngất, tôi có thể quan sát nhất cử nhất động của Minh.
Chẳng hiểu sao giữa hàng trăm học sinh, tôi vẫn có thể nhận diện đích xác hai tên con trai cứ đi liền với nhau như hình với bóng đó! Cõ lẽ bởi hai người đều cao thật là cao, rất nổi bật trước đám đông, đặc biệt là Minh!
Nhìn vẻ mặt nhăn nhó phát tội của Minh mà tôi thấy thương quá! Chốc chốc, Minh lại quay đầu lại quan sát một vòng để tìm tôi. Có vẻ như không tài nào tìm được tôi, anh chàng ngán ngẩm, quay sang nhờ Quốc tìm hộ. Thật ngạc nhiên! Chỉ trong vòng 5 giây, Quốc đã có thể xác định vị trí của tôi, chính xác đến từng milimét và chỉ cho Minh thấy. Đó chính là điều buộc tôi phải chú ý! Tại sao? Tại sao không phải là Minh mà lại là Quốc, chính Quốc đã tìm ra tôi? Một cái giả thiết chình ình hiện ra trong đầu tôi: “Quốc thích tôi???”. Nhưng tôi lập tức gạt bỏ cái giả thiết này. Giả thiết chỉ là giả thiết mà thôi, suy nghĩ nhiều tốn chất xám lắm! Mệt!
Trời trưa dần, ngày càng nóng.
Chả hiểu sao các thầy cô lại có thể nhẫn tâm để những học trò của mình “phơi nắng” chỉ để xem mấy cái tiết mục vắn nghệ tầm phào thế này nhỉ? Tôi nhìn sang Minh. Minh cũng đang ngoái nhìn tôi, ánh mắt như van nài. Trông tội nghiệp quá! Thôi, hành xác anh chàng vậy là đủ rồi! Tôi trả món đồ mình đã lấy về với chủ nhân của nó. Giờ tôi chỉ muốn bỏ về. Nhưng vậy thì hèn lắm! Cả lớp tôi vẫn ngồi lại cơ mà! Ai lại bỏ mặc bạn mình chịu nắng mà bỏ về như thế?
TRỜI ƠI! NÓNG ƠI LÀ NÓNG!
- Đi đâu vậy Hân? – Ngọc Hân hỏi tôi.
- Ra ngoài mua nước về uống chứ gì! Ngồi đây khát chịu nổi ah? – Tôi trả lời nhanh.
- Mua dùm bạn cái! Đi! Nghe? – Ngọc Hân chơi bài năn nỉ.
- Ặc…Em đầu hàng, đưa tiền đây!
- A, mua dùm bạn với luôn! – Anh Tú nói.
- Mệt rồi đó nghe! Mấy nhỏ này…Haizz!!!
Tuy than thở vậy nhưng tôi vẫn cầm tiền đi mua nước cho mấy cô nàng rắc rối. Haizz!!! Đúng là một ngày nóng kinh hồn bạt vía! Những cửa hàng nhỏ bán nước, đồ ăn nhẹ đông nghịt. Phải vất vả lắm tôi mới chen vào được! Nhưng than ôi…đến lượt tôi mua hàng thì cũng là lúc hết sạch nước ngọt! Thiếu là tê!
Tôi ngồi chờ trên một chiếc ghế nhỏ…mãi nghĩ ngợi vẩn vơ về những điều không đâu vào đâu. Một thoáng, tôi bỗng cảm thấy buồn. Phải, tôi buồn! Nhưng buồn vì cái gì thì chính tôi cũng không biết nữa! Phải chăng vì tôi là con gái nên cảm xúc của tôi mới thất thường như vậy? Có lẽ. Tôi đã từng mơ ước mình được sống như một thằng con trai, không phải lo nghĩ gì về mấy chuyện-con-gái. Nhưng ước mơ chỉ là ước mơ mà thôi! Điều đó mãi mãi không thể trở thành sự thực! Số phận đã bắt tôi làm con gái. Nhưng tôi biết làm gì đây? Một trái tim đa sầu đa cảm của con gái có phải là điểm mạnh cho tôi? Hay đó là điểm yếu mãi mãi không thể thay đổi của tôi?
Tiếng nói cười rộn rã xung quanh buộc tôi phải chú ý. Nhìn lướt qua những kẻ đứng túm tụm cách đó chừng bảy tám mét, tôi nhận ra đó là học sinh lớp 8B1 trường tôi. Cái lớp 8B1 này lạ thật! Có lẽ điều kiện để học sinh được nhận vào lớp này là phải có cặp chân dài thật dài, bởi vậy nên tên nào trong lớp cũng cao lêu nghêu như cái cột. Tôi tặc lưỡi. So với họ thì tôi nhỏ bé quá! Chỉ cao có 1m55, không bé quá còn gì!
Mãi đến 20 phút sau thì chị chủ hàng mới về. Tôi nhanh chóng mua những thứ mình cần rồi bước vào sân vận động.
- Hân!
Tôi giật mình quay lại đằng sau. Là Minh, cậu ấy vừa gọi tôi. Đứng bên cạnh cậu ấy vẫn là cái tảng đá di động mang tên Quốc.
- Gì vậy?
- Ngoài đó có tụi lớp tau không?
Tôi đảo mắt ra ngoài thêm một vòng nữa rồi tuyên bố:
- Có!...Mà sao?
- Tiêu rùi! Tụi nó mà thấy tau thì chết!
- Chi vậy?
- Nhờ mi tí được không? – Minh vừa nói vừa đưa tiền cho tôi, nhanh tay cầm luôn hai bì nước tôi vừa mua – Ra mua bì nước khác đi, coi như hai bì này mua dùm tau.
Tôi nhìn lại Minh theo cái kiểu không thể tin vào tai mình:
- Chi…? Điên ah? – Tôi lắp bắp, còn nghĩ mình nghe lầm.
Minh nhoẻn cười:
- Tau nói trước rùi đó! Thanks nhìu!
Nói rồi, Minh biến đi thật nhanh, bỏ mặc tôi nai tơ ngơ ngác đứng một mình. Mãi một lúc sau, tôi mới thấm hết mọi chuyện xảy ra. Tôi nhìn theo bóng Minh khuất dần rồi bật cười. Tên này… có điên không vậy chứ? Nói chung là Minh khùng còn tôi điên, không dưng lại rảnh rỗi đi mua đồ lần hai, chỉ vì một tên quái quỷ. Mất thêm năm phút vòng lại quán hàng, tôi quay lại chỗ ngồi với một nụ cười gượng gạo với những cô nàng yểu điệu:
- Xin lỗi! Bạn mua đồ trễ!
*****
Buổi tập thứ năm trước khai giảng…
- Cái gì? Tên đó láo vậy á? – Tôi hỏi.
- Uh`m…chính tai bạn nghe vậy mà! – nhỏ bạn gật đầu xác nhận.
Hừ! Cái tên Minh quỷ sứ dám kêu tôi giống con điên…Cậu ta muốn chết chắc? “Rút dây nữa, sợ động rừng lại thôi”, Hoạn Thư chẳng dạy vậy là gì. Nghĩ vậy, tôi làm mặt tỉnh bơ như không có chuyện gì. Tan học, tôi vẫn cứ im lặng đi theo Minh như một cái bóng. Chuyến này mà tôi không tìm ra nhà cậu ta mà rủa thì tôi là con gà! Càng nghĩ càng tức! Tên đó nghĩ mình là ai mà đi chê bai người khác! Đồ ngốc xít!
Minh giật mình quay lại, hơi chíu mày:
- Gì vậy? Sao lại ở đây? Mi đi đâu thế?
Tôi chép miệng:
- Đi tìm nhà tên nào sáng nay gọi tau là con điên.
Tôi ném cho Minh cái ánh mắt ngụ ý “còn ai trồng khoai đất này”. Minh cười, một nụ cười đầy khiêu khích xen lẫn tinh nghịch.
- Được, tùy mi thôi! Nhưng tau báo trước mi chờ mệt lắm đó!
Câu này nghĩa là gì? Tên này tính bày trò gì đây? Minh vừa đi vừa cười. Tôi bước theo sau với một tâm trạng rối như tơ vò: Tên này bị chạm dây thần kinh hả?
Đến trước một căn nhà màu vàng cam với cánh cổng sắt, Minh dừng lại. Cậu ta quay lại với tôi và cười:
- Đây! Đừng nói với tau là mi tính vào tận bên trong nghe!Còn nếu đứng ngoài…Tau không dám chắc là mi sẽ phải đứng chờ bao lâu đâu! Bảo trọng nhá!
Nói rồi, Minh cười lớn, đóng cánh cửa cổng rồi bước vào trong. Tôi tự hỏi không biết Minh có bị ấm đầu không nếu “vạch áo cho người xem lưng” như thế…Tôi đứng chờ mất 5 phút mà cũng chẳng hiểu mình đứng chờ cái gì…Hay đây là một cái bẫy? Ah…trời ơi! Sao tôi ngốc thế nhỉ? Minh bước vào trong nhà nhưng vẫn đi dép…Cậu ta chuồn ra cửa sau??? Tôi vòng lại mặt sau của ngôi nhà. Đúng thế! Căn nhà có lối thông với nhau. Quỷ thật! Vậy là tôi đã bị cho ăn dưa bở! Tên chết tiệt đó! Hừ…chuyến này mà không tìm được con quỷ đó thì tôi nhất định không về!!!
Trên sân thượng của căn nhà bên cạnh có hai cô bé đang chơi cùng nhau, thảnh thoảng lại nhìn tôi mà cười khúc khích. Tôi lấy giọng ngọt như mía lùi ra dụ dỗ:
- Này! Em ơi…Cho chị hỏi thăm với!
Hai cô bé chạy nhanh xuống chỗ tôi:
- Dạ chị…!
- Em có biết anh Minh ở đâu không?
Hai cô bé nhìn nhau, nở một nụ cười tinh nghịch rồi nói:
- Nhà anh Minh ở xa lắm chị ơi!
- Nhà anh ở gần nhà hàng Phương Xa ấy! Xa lắc ah…
Biết đâu hai cô nàng này lại chẳng hùa cùng ông anh quỷ quái của chúng, cho tôi ăn dưa bở hiệp hai thì sao? Nghĩ vậy, tôi tuyên bố:
- Xa cũng được! Chị nhờ em chỉ dùm chị! Được không?
Một trong hai cô nhóc nhăn mặt:
- Không được đâu, chị ơi! Tụi em đang chơi mà!
- Đi mà! Giúp chị đi! Bữa nào chị dẫn đi ăn kem, chịu không?
Hai cô bé nhìn nhau, suy nghĩ hồi lau rồi nói:
- Thôi! Em không chỉ nhà anh Minh cho chị được! Nhưng…anh Minh đang ở nhà bên kia. Chị sang đó thế nào cũng gặp!
Vừa nói, một trong hai cô nhóc vừa chỉ về căn nhà bên cạnh. Đúng lúc đó, tôi thoáng trông thấy một cái bóng áo trắng lấp ló nơi khung kính cửa sổ. Là Minh! Tôi chắc chắn luôn.
Quay lại phía hai cô bé, tôi mỉm cười:
- Cám ơn em nghe! Chị cho kẹo này! Có dịp thì chị em mình gặp lại sau! Bye…
- Dạ, em chào chị!
Công nhận hai cô bé này lễ phép và dễ thương ghê! Nhưng…việc trước mắt của tôi là tóm cổ và dần cho tên chết tiệt đó một trận đã!
Tôi bước lại gần cánh cổng màu xanh da trời, gọi lớn:
- Thằng cà chớn kia! Ra đây!
Minh xuất hiện ở cánh cửa ra vào, khuôn mặt cau có một cách đáng yêu không thể tả.
- Ôi trời ơi…- Minh kêu lên bằng cái nét mặt đau khổ tột cùng – Sao không về còn ở đây làm gì?
- Tính học tập Sở Khanh, đi lừa đảo con gái hả? – Tôi nhíu mày – Học đâu cái thói gạt người như thế?
- Ủa? Ở đây có ai là CON GÁI hả?
- Hừ…
Không đợi chủ nhà ra tiếp, tôi xô cổng bước vào luôn. Ba cuộn bông nhỏ lăn về phía tôi…À không! Ba chú cún xù…Trông đáng yêu cực! Chúng sủa inh ỏi. Dễ thương quá! Trông chúng sủa kìa! Yêu ghê luôn! Chẳng con nào dám chạy lại cắn tôi cả.
- Ặc, mi dữ đến mức chó cũng không dám cắn luôn! – Minh tặc lưỡi.
Tôi phớt lờ. Chuyện… Tôi sực nhớ ra mình bước vào đây làm gì:
- Mi có cần sám hối chi trước khi chết không? Mi mắc nhiều tội lắm đó!
- Dạ, em sợ, chị tha cho em!
- Tội thứ nhất, chửi tau.
- Ek…
- Tội thứ hai, lừa tau. Và tội thứ ba…coi thường tau!
Tôi lao vào cho Minh một cú đánh nghe cái “uỳnh” vào lưng. Cu cậu nhăn mặt xuýt xoa:
- Đau mi…
- Biết đau thì ngay từ đầu tốt nhất là mi đừng nên chọc giận tau.
- Rồi, em nhớ rồi! Chị tha cho em!
Tôi nhìn quanh:
- Đây là nhà mi ah?
Minh không đáp. Chắc cậu ta không muốn đáp! Tôi cũng chẳng hỏi gì nhiều. Tôi chẳng còn nhớ rõ buổi hôm đó, chúng tôi đã nói những gì. Nhưng ấn tượng duy nhất của tôi ngày hôm đó là tôi đã nhận một cái…tát từ Minh. Cái tát không đau (tôi đã mất cảm giác đau khi bị đánh từ 3 năm trước. Hồi lớp 4, 5 đánh nhau với tụi con trai nhiều lắm nhưng tôi không khóc bao giờ. Chịu đòn chai rồi!). Đây là lần đầu tiên tôi nhận tát từ một thằng con trai bằng tuổi. Tôi không giận Minh, không buồn.
*****
Cái gì đến rồi cũng đến!
Càng vào năm học, cái tin tôi thích Minh lại càng lan rộng trong lớp 8B1. Cũng đúng! Hơn nữa có bị chọc cũng chẳng thấm vào đâu với một kẻ có khuôn mặt “lạnh băng” như tôi. Nói trắng ra là trong từ điển của tôi chẳng có từ ngượng ngùng gì hết! Ngượng với chả ngùng, đồ con gái…
Nhưng Minh thì khác! Cậu ấy cố tình tránh mặt tôi. Thật ngốc quá đi! Tôi chưa nói gì mà Minh đã chạy rồi, huống gì... Tôi không nghĩ người mình thích lại nhát gan đến vậy!
Sợ Minh lo lắng, tôi đã viết cho cậu ấy một bức thư. Trong đó, tôi tuyên bố mình không hề thích Minh, tôi chỉ mong được làm bạn với cậu ấy mà thôi! Tôi đã nói dối. Tôi thật sự thích cậu ấy… Nhưng tôi biết mình chẳng thể trông mong gì nơi Minh. Chúng tôi chỉ có thể là bạn mà thôi! Cuối thư, tôi ghi thêm một dòng chữ nhỏ ở phần kí tên: “701 7761676 7121”. Hẳn sẽ hơi khó hiểu một tý, tôi xin dịch cho các bạn nghe rằng đây là một lời tỏ tình: “Tôi thích Minh”. Dạng mật mã này không thông dụng trong lớp 8B1, tôi có thể yên tâm rằng Minh không bao giờ dịch được. Nhưng còn Minh có tiếp tục làm bạn với tôi nữa không? Đây là một bước ngoặt lớn ở cái tuổi 14 cũng như một sự thay đổi không nhỏ trong chuyện tình cảm của tôi.
Hôm đó, trái với mọi ngày, tôi đã đi qua cái ranh giới là tạm biệt Minh ở ngã ba đường. Tôi bước theo cậu ấy.
- Minh, cầm nè! – Tôi đưa lá thư được gấp tư cho người đứng trước mặt tôi.
Minh ngạc nhiên, hết nhìn tôi đến nhìn bức thư.
- Gì vậy? – Cậu ta lúng túng hỏi.
- Đọc đi! Không chết đâu mà sợ!
Tôi quay người, bước vội đi. Tuy chỉ một thoáng, tôi vẫn kịp thấy Minh mở lá thư ra đọc. Chân tôi bước vội vàng hơn… Tôi không muốn ở đó thêm một phút nào… Rồi mọi chuyện sẽ đi về đâu đây?
Những ngày sau đó, Minh vẫn không nói gì với tôi cả, hệt như cậu ấy chưa từng nhận được lá thư của tôi vậy…Tại sao Minh không trả lời cho tôi? Hay vốn cậu ấy chẳng coi tôi ra gì? Nếu như vậy thì Minh thật sự đã làm tôi thất vọng quá! Rồi câu chuyện này sẽ đi về đâu? Tôi lặng nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ với một tâm trạng buồn thật buồn...
*****
Những buổi học Hoá tiếp theo, tôi vẫn “chung thuỷ” với cái chỗ ngồi ở bàn áp chót, ngay bên cạnh Trường. Lý do: Thứ nhất, đây là một góc thuận lợi để tránh sự chú ý của giáo viên; thứ 2, bắt nạt Trường cũng hay ^_^; thứ 3, ngồi đây tôi đỡ cảm thấy mình lạc lõng hơn vì xung quanh nói chuyện rào rào, ít nhất cũng đỡ chán hơn hai cái bàn đầu luôn lặng như tờ kia... Tóm lại, đây là một chỗ ngồi lý tưởng.
Trong lớp này, tôi cảm thấy mình như “Alice lạc vào xứ sở thần tiên” vậy. Xung quanh ồn ào nhưng tôi lại chẳng quen ai nên không nói được gì cả. Thành ra, kẻ duy nhất hay nói chuyện với tôi nhất là Trường, người bị tôi bắt nạt nhiều nhất. Trường rất hiền. Bị tôi “ngược đãi” vậy mà vẫn im re, không nói gì (tên này coi bộ galăng đây, không dám đánh con gái mà). Bàn cuối là một nhóm nữ. Lạ thật, trong cái nhóm “ma nữ” đó lại lạc vào một tên boy trông rất hot, không, tên này phải gọi là hơi bị bêđê. Ngồi cùng con gái đã trót, mặt cậu ta lại còn quá đỗi điển trai, còn đẹp hơn con gái ấy chứ!
Con trai trường Tân Kì có lẽ toàn những tên quái dị nhưng không phải dạng khó gần. Chọc tụi nó cũng vui ghê! Học chung mấy bữa mà lớp đã phân chia thành 2 phái: Phái chủ chiến và phái chủ hòa. Phái chủ hòa là những kẻ chưa đánh đã xin hàng. Phái chủ chiến thì ngược lại, chiến tranh ở đâu là đến cổ vũ, yêu cầu đánh tiếp hoặc thường gây chiến. Dĩ nhiên, Trường “đầu quân” vào phái chủ hòa ngay (tên này coi vậy mà nhát ghê). Bàn thứ 3 là những kẻ hiếu chiến nhất. Tại ngồi sau nên tôi chẳng thể thấy rõ mặt những tên đó tròn méo thế nào, chỉ biết bàn này gồm có Kiên, một tên mập mạp cới cặp kính dày cộp là Vũ, tên loắt choắt cũng kính cận Huy, một tên nữa cũng múp míp nhưng có nước da nâu hơn tên là Ninh và người còn lại, với dáng người khá ổn là Thiên. Bàn này Thiên ít nói nhất nhưng có lẽ cậu ta cũng là người thông minh nhất. Bằng chứng là Thiên và Trường thường được người khác “hỏi thăm” kết quả bài tập nhất. Có lần, cậu ta cãi nhau với tôi. Kết thúc, cậu ta nói một từ thế này:
- Shit!
Từ này quá quen thuộc với tôi. Đây là một từ tiếng Anh mà anh trai tôi thường dùng mỗi khi tức giận, nhờ vậy mà tôi hiểu đây là một câu chửi không hơn (nhưng nghĩa của nó là gì thì tôi hoàn toàn mù tịt).
- Ai cho mi chửi tau?
- Ồ, biết là chửi nữa ah? Giỏi nhỉ!
- Rãnh!
- Chắc lần sau phải dùng từ khác. Từ gì đây nhỉ? Chắc cái này là danh từ thôi mà.
Tên này chắc điên quá! Làm như mình giỏi lắm không bằng! Kiêu thấu trời! Đứa nào thích được tên cà chớn đó chắc điên quá!
*****
Dường như Minh không còn muốn coi tôi là bạn nữa.
Vào một buổi chiều, như mọi ngày, sau khi chia tay với Phương, tôi gọi Minh và bước chung đường cùng hai “cậu nhóc”.
- Minh, hôm nay làm gì mà mặt mày bí xị vậy?
Minh trả lời tôi một cách hết sức lạnh lùng:
- Không gì cả.
- Sao vậy? Hôm nay mi bị bệnh ah?
- Thôi đi! Đừng bám theo tau nữa! – Minh gần như quát lên.
Lời Minh nói như cứa vào tim tôi. Vậy đấy! Với Minh, tôi là gì? Là con nhặng vo ve bên cạnh khiến Minh bực mình sao? Nghĩ đến đây, giọng tôi đanh lại, chua lè:
- Vậy ah? Xin lỗi!
Tôi rảo bước nhanh hơn, bỏ mặc hai kẻ đáng ghét lại sau lưng. Tôi cảm thấy lòng mình thật sự rất hụt hẫng, tưởng như tôi vừa đánh mất một cái gì đó vậy. Thật vậy! Tôi đã đánh mất một thứ, đó là tình bạn giữa tôi và Minh hay nói một cách khác là Minh đã không còn coi tôi là bạn nữa.
Tối hôm đó, tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Tôi bắt đầu để ý đến Minh từ khi nào nhỉ? Có lẽ là lúc Minh xuất hiện trước mắt tôi với tư cách là một người bạn khi tôi đang giết thời gian ở lớp học nghi thức hồi hè lớp 6. Tôi học chung với Minh cả lớp bồi Toán nữa! Nhưng ấn tượng ban đầu của tôi về cậu ta chỉ đơn thuần là…cậu ấy rất cao và trông cực bảnh, vậy thôi! Tôi sẽ chẳng quan tâm đến Minh nếu như cậu ấy không gọi tên tôi vầ lần nào cũng bắt chuyện với tôi bằng câu: “Ê, Cọp!”…Cậu ấy đã gây ấn tượng mạnh đối với tôi và tôi bắt đầu chú ý đến Minh từ khi đó!
Vậy mà hôm nay, Minh gần như coi tôi là gánh nặng mà cậu ấy phải đen đủi lắm mới gặp phải! Nhìn vào gương, tôi nghĩ thầm một cách chua chát: “Cũng đúng thôi! Tôi là ai kia chứ? Một con bé vừa xấu vừa ngốc, lại còn dữ dằn, y như một tên boy chính hiệu… Tôi có gì đâu kia chứ? Sao Minh có thể thích tôi được? Thật ngốc quá!”
- Đừng buồn vì mấy chuyện vẩn vơ ấy! – Tiếng chị họ của tôi vang lên bên cạnh.
Chẳng hiểu chị Bích đã đứng cạnh tôi từ khi nào.
- Bé sẽ thật ngốc nếu như buồn vì một thằng con trai không ra gì như thế! Một tên chết nhát!
Chị ngồi xuống cạnh tôi và kể cho tôi nghe câu chuyện của chị:
“Khi chị học lớp 7, chị đã gặp một người. Tên người đó là Công. Anh ấy là người đẹp trai nhất, giỏi và tháo vát nhất chị từng gặp! Khi đó trong khối có hai người được bình chọn làm hoa khôi của trường, là chị và chị Tuyền. Công thích Tuyền trước. Tuyền cũng thích Công nhưng không nói gì cả, thậm chí còn tỏ ra kiêu căng, lạnh lùng, làm vẻ như không quan tâm đến Công. Thế rồi, mùa hè năm ấy, Công lên nhà chị chơi với Tưởng và gặp chị. Công bảo đã nghe về chị rất nhiều! Vào 8-3, một thằng lớp khác viết thư tỏ tình với chị. Chị đã từ chối, thậm chí xé nát bức thư đó trước mặt hắn. Khi đó, Công đã hỏi chị, nếu Công viết thư cho chị thì chị có xé đi như vậy không. Chị đã trả lời rằng không. Sau này, Công ngỏ lời muốn quen với chị. Chị đã đồng ý và rất hạnh phúc.
Nhưng một tháng sau đó, Tuyền đến và nói với Công rằng rất yêu Công, không thể sống thiếu Công được. Vậy là Công đã xin lỗi chị và quay lại bên Tuyền. Khi đó, chị đã rất đau khổ. Bé biết không? Đêm đó chị không ngủ được. Hai giờ sáng mà chị bật dậy, đi lang thang ngoài đường như một kẻ điên, ngồi khóc một mình bên đường. Sáng hôm sau, chị không đi học. Công đã viết thư hỏi thăm và xin lỗi chị rất nhiều. Thế là chị chấp nhận làm người thứ ba. Chị chơi thân với Công, thân hơn bất cứ ai và chị cũng là người hiểu Công nhất. Khi Công đau khổ vì Tuyền thì người đầu tiên Công tìm đến để tâm sự là chị. Công nói rằng Công không thể đánh mất chị được. Chị là một người rất quan trọng với Công.
Thế rồi, Tuyền ghen. Tuyền bắt Công phải chọn lựa: Một là Tuyền, hai là chị. Công đã giận Tuyền. Công bảo rằng Tuyền làm như vậy là ích kỉ. Công đã chia tay Tuyền và đến bên chị. Chị nói rằng chị cần thời gian để suy nghĩ. Sau đó, chị đã đồng ý. Chị và Công trở thành một cặp. Nhưng bây giờ chia tay rồi! Bé biết tại sao không? Công bị viêm gan B. Công không muốn chị phải đau khổ nhưng Công không muốn nói chia tay với chị. Công đã thân mật với một người khác, một người đang thích Công. Đến khi không chịu đựng được nữa, chị đã nói lời chia tay. Sau khi chia tay chị rồi, gần như ngay lập tức Công nói rõ với người kia, bảo rằng Công không hề thích chị đó.
Đến bây giờ, chị vẫn còn rất yêu Công và giữ liên lạc với Công. Chị vào đây học cũng là một cách để chị quên Công. Nhưng xem ra không được rồi!”
Đến đây, chị Bích quay lại nhìn tôi.
- Chị có thể chịu đựng được những chuyện như vậy thì sao bé có thể buồn vì mấy chuyện cỏn con này chứ? Nên nhớ lời chị, đừng nên yêu ai thật lòng! Yêu thật lòng thì người đau khổ sẽ là bé! Hãy thay đổi mình đi! Phải khiến cho người coi thường bé phải hối hận chứ! Noi gương chị nè! Chị không bao giờ phải lo lắng mấy chuyện này. Từ chối chị rồi thì chị sẽ để người đo phải hối hận mãi về sau!...
Lời chị Bích làm tôi suy nghĩ rất nhiều. Tôi đúng là một con ngốc! Sao tôi có thể buồn vì một kẻ không dám đối mặt với mấy lời chọc ghẹo trẻ con đó chứ? Tôi là ai nào? Lạc quan cỡ tôi mà lại buồn vì mấy tên tầm phào đó sao? Đúng thật! Đây đâu phải là lần đâu tôi gặp những chuyện như thế này! Tôi từng bị những người tôi-coi-là-bạn nói xấu sau lưng, đem tôi ra làm trò cười suốt năm năm tiểu học cơ mà! Khi đó tôi không buồn thì sao bây giờ lại buồn vì một người coi mình là con-nhặng-vo-ve kia chứ?
Cười một cái thật tươi, tôi thầm nghĩ: “Thằng chết tiệt, ngốc xít, chảnh, chết…chết đi!”
Hứ!
Lời nói đầu
Tuổi học trò với bao điều mộng mơ, biết bao kỉ niệm ngọt ngào, thật nhiều chuyện tình trong sáng, thơ ngây…Những trang kỉ niệm ấy qua đi, đến khi nào mới nhận lại được? Với vốn trí nhớ kém cỏi, tôi ko thể kể chi tiết cho các bạn nghe về câu chuyện này. Đôi ba mẫu chuyện nhỏ, chỉ xin được góp vui cho các bạn lúc rảnh rỗi…
“Time” là câu chuyện được xây dựng hoàn toàn trên sự thật! Chỉ có điều kẻ kém cỏi này ko thể nhớ rõ từng lời thoại của nhân vật cũng như trình tự các sự việc… Để tránh đụng chạm đến bất kì ai, tên các nhân vật đều bị thay đổi. Các từ ngữ địa phương được sửa lại nhằm để người đọc hiểu một cách chính xác nhất ngôn từ trong truyện chứ không một chút giả dối nào, nếu có gì sai sót, mong các bạn hiểu và thông cảm cho!
Tôi xin chân thành cám ơn những người bạn đã yêu mến tôi, cho tôi những kỉ niệm đẹp như vậy, để tôi ko bao giờ quên ngôi trường này, lớp học đầy yêu thương của nhưng năm trung học ngày ấy... Cám ơn Kaito, nhờ cậu ấy mà tôi mới có đủ kiên nhẫn viết đến trang cuối của cuồn sách! Xin cám ơn các bạn, những người đang cầm trên tay cuốn sách nhàm chán này vì đã ủng hộ tôi, đã đọc câu chuyện dưới đây!
Vì không được khéo tay, tôi không thể vẽ các nhân vật hệt như ngoài đời được. Tất cả các hình minh họa trong truyện đều là hư cấu, có đẹp xấu gì cũng xin các bạn đừng chê trách!
Đây là phần I của câu chuyện, có tựa đề “Time”, phần tiếp theo sẽ nhanh chóng được sáng tác trong thời gian tới. Với những nhân vật xuất hiện không dưới năm lần và có lời thoại trực tiếp trong câu chuyện này, mỗi người sẽ được tặng một cuốn làm kỉ niệm. Mong các bạn mãi ko quên tôi, quên những năm tháng học trò màu mơ ước kia…
Tôi không nhớ mình đã gặp người ấy khi nào. Ngày đó có lẽ là vào khoảng cuối tháng 7 năm ngoái…Nghĩ lại, tôi chợt mỉm cười. Biết bao kỉ niệm ngày ấy chợt ùa về cứ như mới hôm qua thôi, thật gần gũi vầ thân thương biết bao!
*****
- Xin cô cho em vào lớp!(Quỷ thật, lại muộn rồi!) – Đó là tất cả những gì tôi có thể nói trước giáo viên dạy Hóa và gần 20 cặp mắt tôi chưa hề quen chĩa thẳng vào mình theo hình viên đạn.
- Sao đến muộn vậy?...Thôi, vào đi em!
Khẽ lướt mắt qua những khuôn mặt mà sau này tôi sẽ gọi là bạn-cùng-lớp, haizz, mặt “anh”, “chị” nào cũng lạnh băng, hoàn toàn xa lạ…A! Ít nhất cũng có một, hai người chứ! Tên cậu ta là gì ấy nhỉ? Tôi thường nghe Xuân (bạn hồi cấp I của tôi) gọi là Kiên thì phải! Có lẽ cậu ta là em họ của Xuân! Tôi còn nhận ra một số gương mặt của lớp 5/1 cũ ở trường cấp I, nhưng tôi chỉ chơi hữu nghị với những người đó. “Xem ra sẽ khó thở đây!” – Tôi thầm nghĩ – bầu không khí xung quanh lạ hoắc làm tôi chẳng thoải mái tẹo nào.
Đặt cặp xuống băng ghế áp chót, bên cạnh một tên boy mà tôi dám cá rằng mình chưa từng quen trước đây, tôi khẽ thở dài. Tên cậu ta là Trường thì phải! Xét về ngoại hình, bề ngang cũng như bề dọc, tên này nặng cũng không dưới 50kg, có khi còn hơn ấy chứ! Khuôn mặt ấy chắc cũng chẳng khác “khuôn trăng đầy đặn” mà thi hào Nguyễn Du đã dùng để tả khuôn mặt Thúy Vân là bao (đừng nghĩ là tôi đang khen, cái mặt tròn vo vậy ai bảo là đẹp nào?). Làn da đỏ ửng, không, phải nói là vừa đỏ vừa hồng vừa nâu! Có lẽ cái “hỗn hợp” màu da ấy là thứ đầu tiên tôi ấn tượng về Trường. Dường như có một nét gì đó rất thân thiện, dễ gần toát lên từ cậu ta, trên hết là đôi mắt sáng có vẻ rất thông minh. Nhìn qua là biết “cậu ấm”, chẳng chịu mó tay vào việc gì!
Đảo mắt xung quanh một lần nữa, ôi trời ơi, lớp gì mà con trai đứa nào cũng “công tử” ghê thế này! Thật vậy, hơn 10 tên con trai ở đây, chẳng tên nào mang dáng vẻ “phong trần, mưa gió” cả! Tên nào cũng trông rất yểu điệu với làn da trắng bóc, trắng đến mức bất kì đứa con gái nào cũng phải ghen tị. Khuôn mặt lại chẳng có cái “đèn pin” nào, trông mà phát ghét! Đây là lớp Tân Kì (học sinh Tân Kì học ở đây nhiều nhất), vậy ra trường Tân Kì nhiều “bê đê” dữ vậy, ngạc nhiên ghê!
Buổi học trôi qua trong im lặng. Chán đau chán đớn! Thực ra tôi có muốn chuyện qua cái lớp lạ hoắc này đâu! Tình thế bắt buộc thôi! Tôi học chung với bạn bè tôi, nhóm trường Gia Tường. Chỉ tiếc là lịch học Hóa trùng với buổi học Anh. Bất đắc dĩ, tôi đành lìa xa “quê hương”... Híc!!T.T!
Giờ quanh tôi chẳng có ai để tám cùng cả. Buồn chết đi được! Lớp này xem ra không đến nỗi tệ! Ngồi thảo luận cũng ồn ào có kém gì lớp Gia Tường đâu, vậy mà cô giáo cứ so sánh lớp tôi với cái lớp như cái chợ này! Thiên vị quá!... Nhưng cô nói cũng không sai! Lớp tôi ồn ào vì... nói chuyện còn lớp này ồn ào vì thảo luận bài. Sự khác biệt một trời một vực quá rõ ràng mà.
Tôi dành hết thời gian trong lớp để lắng nghe hay suy nghĩ vẩn vơ. Tôi vẫn thường vậy! Chẳng chịu tập trung suy nghĩ gì cả! Lớp Tân Kì này học rất giỏi. Nhưng tôi cũng chả quan tâm! Tôi yêu lớp tôi hơn! Chí ít thì nếu cô giáo có hỏi bài, tôi cũng sẽ có người “cứu bồ”, còn ở đây thì...
Haizz!!!
*****
Một năm học mới lại bắt đầu! Sáng nay tập trung trường. Tôi đã dậy từ rất sớm. Hôm nay là một ngày rất đặc biệt! Tại sao ư? Tạm biệt một mùa hè dài dằng dặc, gặp lại bạn bè và biết đâu tôi lại chẳng gặp Minh – người tôi để ý lâu nay? Không vui mới là lạ! ^_^!
Như những năm trước, buổi tập trung năm nay vẫn vậy, một vòng luẩn quẩn đến phát chán! Haizz! Khẽ lướt mắt qua hàng của lớp 8B1, quả thật là Minh rất nổi bật!>.<! Chiều cao không chê vào đâu được. Khuôn mặt cũng rất ổn. Không biết những người khác nghĩ sao chứ nếu trường tổ chức cuộc thì Mr School thì hẳn tôi sẽ bỏ phiếu cho Minh. Đã nhiều lần tôi tự hỏi: “Có phải là mình thích Minh?” và câu trả lời tôi tìm được luôn là: “May be” (Botay.com.vn).
Sao thấy nóng gáy quá đi! Ai nhìn mình dữ vậy? Tôi quay lại và chợt hiểu ra vấn đề: là Quốc. Quốc đang nhìn tôi và cười, nụ cười đểu đến rùng rợn! Trông cậu ta gian gian thế nào ý! Quốc là bạn của Minh, cũng học lớp 8B1. Khuôn mặt cậu ta già dặn đến nỗi tôi phải buộc mình phải tin rằng Quốc học lớp 8, nhưng nếu nói cậu ta cùng tuổi với tôi thì…eo ơi! Đánh chết tôi cũng không tin! Và Quốc đang cười VỚI TÔI??? Tôi có hoa mắt không? Sao tự nhiên thấy sởn da gà vậy nè?!
Tôi không biết buổi tập trung hôm nay với mọi người ra sao, còn với tôi, mọi thứ cực cực cực kì tệ! Suốt buổi tôi cứ cố tìm cách tránh né cái ánh mắt hình viên đạn như có lửa đang chĩa thẳng vào mình kia, thật khó chịu hết sức! Cũng may tập trung không mất nhiều thời gian, chẳng mấy chốc là nghỉ và tôi chưa bao giờ cảm thấy biết ơn thầy tổng phụ trách đến vậy!!^_^!
Đi cùng Phương trên đường về nhà nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn cứ lén đưa mắt nhìn Minh. Phương thật là một người bạn dễ mến! Cậu ấy đã giúp tôi bớt căng thẳng vì ánh mắt của Quốc nhiều! Phương là bạn cùng lớp của tôi, lớp 8A3. Bạn ấy có mái tóc đen dày, hơi xù được buộc gọn gàng. Vóc dáng hơi mập mạp cùng với tính cách trẻ con cực kì, Phương đã bao phen làm cả lớp bật cười vì những hành động rất chi là “ngộ nghĩnh” của mình. Phương cứ như một cô bé con 5 tuổi thơ ngây, hay giận dỗi vì những chuyện không đâu, thậm chí cái tính nũng nịu, thích ăn quà vặt cũng y chang! Có lẽ có gì đó nhầm lẫn ở đây! Tính cách trẻ con của một cô bé 5 tuổi không thể xuất hiện dưới hình dạng một teen girl cao 1m60 được, lạ thật đấy! Chính vì nét “ngộ nghĩnh” đó mà Phương luôn làm những người bạn của mình cười thật tươi, nhưng đôi khi Phương lại khiến người khác bực mình vì cái bệnh láu táu của mình. Và tôi là một người luôn phải chịu những “lệnh cấm” oái ăm của cô nàng! Này nhé, tôi yêu âm nhạc và khi nào buồn, tôi sẽ hát vu vơ một mình. Vậy mà Phương lại không cho phép tôi hát chỉ vì một lý do rất chi là củ chuối: “Hân hát là bạn gặp xui xẻo liền!!”(Bó tay toàn tập, ăn gì mà mê tính thế không biết!) Haizz!!! Buồn ơi là sầu! =.=!
Chia tay Phương ở ngã rẽ vào nhà cậu ấy, tôi cố tình bước chậm lại và đúng như tôi dự đoán, với những bước chân dài lướt như bay, chẳng mấy chốc, Minh đã đi cạnh tôi… Và dĩ nhiên, Quốc cũng đi cạnh tôi.
Cười tươi nhất có thể, tôi hỏi Minh:
- Hey, you! Lâu không gặp! Định lơ luôn ah?
Minh trả lời tôi với một nụ cười (đẹp rùng rợn):
- Đâu…Uh`m, đúng là lâu không gặp!(Lại một nụ cười, lần này pha một chút nghịch ngợm) Cọp như mi chắc không cần hỏi thăm, nhìn khỏe như trâu mà!
- Vậy ah, con Cọp này đang đói đây! “Cạp” một miệng nhá? – Vừa nói tôi vừa đưa tay lên theo cái thế sẵn sàng cho Minh một đấm.
Minh lùi lại một bước theo tư thế sẵn sàng chạy:
- Thôi, tau xin hai chữ bình yên mi! Biết mi dữ rồi đó!
Rượt Minh chạy đủ hai vòng, tôi mới chịu buông tha cho “anh chàng”.
- ...Thôi! Tha mi! Lần sau mà gây sự là xử đẹp đó! – Tôi nói trong tiếng thở dốc.
- Hì... biết rồi! – Minh cười thật tươi. (Trông cậu ta cũng mất sức có khác tôi là bao đâu!)
Hai đứa nhìn nhau, cười xòa. Tôi và Minh đã tán dóc với nhau suốt con đường về nhà. Chia tay Minh ở ngã ba, cậu ấy đâu biết rằng tôi vẫn ngoái nhìn cho đến khi thấy cái bóng cao cao đó đi khuất.
Tôi lén nhìn theo cái bóng áo trắng quen thuộc đó cho đến khi nó khuất mất sau con hẻm nhỏ. Cảm giác bồi hồi trong lòng giúp tôi chắc chắn rằng mình đã thích Minh. Nhưng liệu đánh đổi tình bạn ấy có khiến tôi phải hối hận không? Đây là câu hỏi mà mãi sau này tôi mới tìm được câu trả lời.
Cứ tưởng Quốc đi cùng đường với Minh, tôi thở phào nhẹ nhõm. Ít nhất cũng không mệt mỏi vì cậu ta nữa! Nhưng không, nãy giờ Quốc vẫn cứ lặng lẽ đi sau lưng tôi, chỉ cách tôi khoảng 1m. Nhận ra điều này, tôi loạng choạng đến suýt…ngã. Ra nhà cậu ta ở hẻm trên, cách nhà tôi chưa đầy 100m. Đi cạnh tôi, cậu ta vẫn cứ im lặng, không nói gì nhưng sao tôi lại cảm thấy khó chịu thế nhỉ?
Tôi có một cảm giác rất lạ. Cảm giác rồi sẽ có chuyện gì đó xảy ra... nhưng tôi không tài nào biết được đó là chuyện gì. Chuyện gì đến rồi sẽ đến thôi! Nhưng trước khi chuyện đó đến thì liệu tôi đã chết vì khó chịu trước cái nhìn chằm chặp của Quốc hay chưa thì đây còn là cả một vấn đề đấy!
*****
Tối nay, tôi đi học Hóa.
Trong lớp Hóa này, chỉ mỗi tôi học trường Gia Tường, còn lại hầu hết là học sinh ưu tú của trường Tân Kì. Vậy ra tôi là “bộ mặt” của trường Gia Tường cơ đấy! Áp lực ghê luôn!
Đảm bảo hôm nay không đi trễ! Tôi đến lớp khá sớm. Tất cả đều đang tụ tập ở cổng nhà cô. Chẳng thân thiết gì với những người ở đây, bất đắc dĩ, tôi quay sang bắt chuyện với Kiên:
- Ê, Kên! Xuân không học ở đây ah? (Tôi vô tình quên mất, gọi nhầm tên của Kiên)
Kiên giật mình, quay sang nhìn tôi, nguýt dài:
- Chi mi? Tên tau là…
- Vậy ah…Rồi sao? Xuân đâu? – Tôi ngắt lời Kiên
Sự hững hờ của tôi dường như khiến Kiên bị “chạm nọc”. Nhưng giống như “tắc kè hoa”, nét cáu kỉnh trên mặt cậu ta thoáng qua rồi nhanh chóng biến đổi thành vẻ châm chọc:
- Xuân học sang chương trình Hóa lớp 9 rồi. Không rảnh mà chơi với mi đâu! Khùng ạ!
Nói rồi, hắn “phóng” ngay. Không để lỡ mất một tíc tắc nào, tôi rượt theo và nhanh chóng bắt kịp “thằng bé”. Vạt áo Kiên đã nằm gọn trong tay tôi. Tôi gần như đã quên mất sự hiện diện của “tập đoàn” boys vs girls xung quanh và bây giờ, về cánh boys đang huýt sáo, châm chọc đủ kiểu vì cảnh tượng hai kẻ trước mắt (là tôi và Kiên). Phớt lờ những kẻ thừa hơi đó, tôi quay sang mỉa mai kẻ thua cuộc:
- Chịu thua chưa? Xin lỗi đi!
- Thả tau ra!
- Đâu có dễ vậy!
Rồi bằng một động tác vô thức mình nghĩ đến đầu tiên, tôi vòng tay qua cổ Kiên, kéo xuống và giáng ngay một chỏ “sắc lẻm” xuống vùng bụng. Chính tôi cũng không nhận thức được mình đã làm gì, chỉ đến khi Kiên đã bị hạ đo ván, tôi mới hiểu mọi việc. Những người vừa chứng kiến lại khác, không đến một giây đã có tiếng kêu lền đầy thích thú:
- Ghê ta, còn hơn cả phim hành động nữa!
- Dữ thiệt!
- Hết sẩy!
- Đụng phải Cọp cái rồi Kiên ơi…!
Vừa lúc đó thì có tiếng cô giáo:
- Vào đi các em!
“Có vẻ như mình yếu đi nhiều thì phải!” – Tôi thầm nghĩ khi bước vào lớp học. Rõ ràng lực đánh của tôi đã yếu hơn nhiều so với trước đây, khi tôi còn học lớp 6, lớp 7 còn những tên con trai ở tuổi này thì ngược lại, ngày càng mạnh thêm! Chán quá! Tôi cần phải tìm một thứ “vũ khí” dành riêng cho mình. Cân nhắc một hồi, tôi chọn cây bút chì. Đừng có coi thường bút chì nhé! Vào tay tôi là nó thành một loại “vũ khí” rất chi là lợi hại ngay! Mài nhọn lưỡi bút một tí là tôi có đâm thủng da bất kì tên con trai nào! Và “vật thí nghiệm” của tôi không ai khác, là Trường – kẻ xấu số ngồi cạnh tôi. Tội nghiệp thằng Trường! Tôi biết mình đâm không hề có ác ý nhưng với Trường, đó là kỉ niệm khó phai mà đến bây giờ, mỗi lần thấy tôi cầm ngòi bút chì là cậu ta chạy dài!^_^!
*****
Trước ngày khai giảng, trường tôi đi dự đại hội thể thao. Trường tôi có hai lớp được cử đi đại diện, là lớp tôi – 8A3 và lớp Minh – 8B1. Có lẽ học sinh 2 lớp này phải xấu số lắm mới bị buộc phải ra khỏi giường từ 5h sáng, đi bộ hơn 2km chỉ để “ngồi chống cằm” giữa nắng nghe “ru ngủ”, ngắm phượng… à không…giống gà trụi lông múa hơn (tức là đi bộ diễu hành, ngồi trên khán đài xem diễn văn nghệ).
Tuy hơi mất công nhưng tôi vẫn vui vì được nói chuyện với Minh nhiều hơn. Khổ nỗi, cái “cô hồn vất vưởng” (Quốc) bao giờ cũng chen vào giữa. Cậu ta không nói gì mà chỉ nhìn tôi. Khó chịu quá!
Tôi chẳng còn nhớ mình đã cãi nhau với Minh thế nào, chỉ biết sau đó một người bạn của tôi đã giật mũ Minh và ném cho tôi. Đang giận Minh, tôi cầm mũ anh chàng rồi “tẩu” luôn. Thời tiết chẳng mát mẻ tí nào, lại có phần quá oi bức nữa chứ, nhưng cái cảm giác “hành hạ” Minh lại khiến tôi vui vui!
Đi cùng tôi là hai “tiểu thư” đỏng đảnh: Ngọc Hân – lớp trưởng và Phương Linh – lớp phó học tập lớp tôi. Chẳng biết ông trời xui khiến thế nào mà cả hai cô nàng đều “đầu trần” giữa nắng. Nhìn ánh mắt như van vỉ của hai người, tôi đành nộp mũ iu quý của mình. =.=.
Tay tôi vẫn cầm chiếc mũ của Minh. Bỏ qua “lời khuyên” hãy đội mũ Minh của Ngọc Hân, tôi vẫn ngồi “chịu cháy”. Cõ lẽ như vậy thật là ngốc nhưng trong lòng tôi có một cảm giác gì đó thật lạ, cảm giác đó như muốn nói với tôi rằng: chiếc mũ của Minh không dành cho tôi.
Xem ra giữ mũ của Minh lại là một ý hay! Trông vậy thôi chứ “cu cậu” không chịu nắng được lâu, chả bù với một girl 70% như tôi: nắng gió là muỗi! Ngồi ở hàng ghế cao ngất, tôi có thể quan sát nhất cử nhất động của Minh.
Chẳng hiểu sao giữa hàng trăm học sinh, tôi vẫn có thể nhận diện đích xác hai tên con trai cứ đi liền với nhau như hình với bóng đó! Cõ lẽ bởi hai người đều cao thật là cao, rất nổi bật trước đám đông, đặc biệt là Minh!
Nhìn vẻ mặt nhăn nhó phát tội của Minh mà tôi thấy thương quá! Chốc chốc, Minh lại quay đầu lại quan sát một vòng để tìm tôi. Có vẻ như không tài nào tìm được tôi, anh chàng ngán ngẩm, quay sang nhờ Quốc tìm hộ. Thật ngạc nhiên! Chỉ trong vòng 5 giây, Quốc đã có thể xác định vị trí của tôi, chính xác đến từng milimét và chỉ cho Minh thấy. Đó chính là điều buộc tôi phải chú ý! Tại sao? Tại sao không phải là Minh mà lại là Quốc, chính Quốc đã tìm ra tôi? Một cái giả thiết chình ình hiện ra trong đầu tôi: “Quốc thích tôi???”. Nhưng tôi lập tức gạt bỏ cái giả thiết này. Giả thiết chỉ là giả thiết mà thôi, suy nghĩ nhiều tốn chất xám lắm! Mệt!
Trời trưa dần, ngày càng nóng.
Chả hiểu sao các thầy cô lại có thể nhẫn tâm để những học trò của mình “phơi nắng” chỉ để xem mấy cái tiết mục vắn nghệ tầm phào thế này nhỉ? Tôi nhìn sang Minh. Minh cũng đang ngoái nhìn tôi, ánh mắt như van nài. Trông tội nghiệp quá! Thôi, hành xác anh chàng vậy là đủ rồi! Tôi trả món đồ mình đã lấy về với chủ nhân của nó. Giờ tôi chỉ muốn bỏ về. Nhưng vậy thì hèn lắm! Cả lớp tôi vẫn ngồi lại cơ mà! Ai lại bỏ mặc bạn mình chịu nắng mà bỏ về như thế?
TRỜI ƠI! NÓNG ƠI LÀ NÓNG!
- Đi đâu vậy Hân? – Ngọc Hân hỏi tôi.
- Ra ngoài mua nước về uống chứ gì! Ngồi đây khát chịu nổi ah? – Tôi trả lời nhanh.
- Mua dùm bạn cái! Đi! Nghe? – Ngọc Hân chơi bài năn nỉ.
- Ặc…Em đầu hàng, đưa tiền đây!
- A, mua dùm bạn với luôn! – Anh Tú nói.
- Mệt rồi đó nghe! Mấy nhỏ này…Haizz!!!
Tuy than thở vậy nhưng tôi vẫn cầm tiền đi mua nước cho mấy cô nàng rắc rối. Haizz!!! Đúng là một ngày nóng kinh hồn bạt vía! Những cửa hàng nhỏ bán nước, đồ ăn nhẹ đông nghịt. Phải vất vả lắm tôi mới chen vào được! Nhưng than ôi…đến lượt tôi mua hàng thì cũng là lúc hết sạch nước ngọt! Thiếu là tê!
Tôi ngồi chờ trên một chiếc ghế nhỏ…mãi nghĩ ngợi vẩn vơ về những điều không đâu vào đâu. Một thoáng, tôi bỗng cảm thấy buồn. Phải, tôi buồn! Nhưng buồn vì cái gì thì chính tôi cũng không biết nữa! Phải chăng vì tôi là con gái nên cảm xúc của tôi mới thất thường như vậy? Có lẽ. Tôi đã từng mơ ước mình được sống như một thằng con trai, không phải lo nghĩ gì về mấy chuyện-con-gái. Nhưng ước mơ chỉ là ước mơ mà thôi! Điều đó mãi mãi không thể trở thành sự thực! Số phận đã bắt tôi làm con gái. Nhưng tôi biết làm gì đây? Một trái tim đa sầu đa cảm của con gái có phải là điểm mạnh cho tôi? Hay đó là điểm yếu mãi mãi không thể thay đổi của tôi?
Tiếng nói cười rộn rã xung quanh buộc tôi phải chú ý. Nhìn lướt qua những kẻ đứng túm tụm cách đó chừng bảy tám mét, tôi nhận ra đó là học sinh lớp 8B1 trường tôi. Cái lớp 8B1 này lạ thật! Có lẽ điều kiện để học sinh được nhận vào lớp này là phải có cặp chân dài thật dài, bởi vậy nên tên nào trong lớp cũng cao lêu nghêu như cái cột. Tôi tặc lưỡi. So với họ thì tôi nhỏ bé quá! Chỉ cao có 1m55, không bé quá còn gì!
Mãi đến 20 phút sau thì chị chủ hàng mới về. Tôi nhanh chóng mua những thứ mình cần rồi bước vào sân vận động.
- Hân!
Tôi giật mình quay lại đằng sau. Là Minh, cậu ấy vừa gọi tôi. Đứng bên cạnh cậu ấy vẫn là cái tảng đá di động mang tên Quốc.
- Gì vậy?
- Ngoài đó có tụi lớp tau không?
Tôi đảo mắt ra ngoài thêm một vòng nữa rồi tuyên bố:
- Có!...Mà sao?
- Tiêu rùi! Tụi nó mà thấy tau thì chết!
- Chi vậy?
- Nhờ mi tí được không? – Minh vừa nói vừa đưa tiền cho tôi, nhanh tay cầm luôn hai bì nước tôi vừa mua – Ra mua bì nước khác đi, coi như hai bì này mua dùm tau.
Tôi nhìn lại Minh theo cái kiểu không thể tin vào tai mình:
- Chi…? Điên ah? – Tôi lắp bắp, còn nghĩ mình nghe lầm.
Minh nhoẻn cười:
- Tau nói trước rùi đó! Thanks nhìu!
Nói rồi, Minh biến đi thật nhanh, bỏ mặc tôi nai tơ ngơ ngác đứng một mình. Mãi một lúc sau, tôi mới thấm hết mọi chuyện xảy ra. Tôi nhìn theo bóng Minh khuất dần rồi bật cười. Tên này… có điên không vậy chứ? Nói chung là Minh khùng còn tôi điên, không dưng lại rảnh rỗi đi mua đồ lần hai, chỉ vì một tên quái quỷ. Mất thêm năm phút vòng lại quán hàng, tôi quay lại chỗ ngồi với một nụ cười gượng gạo với những cô nàng yểu điệu:
- Xin lỗi! Bạn mua đồ trễ!
*****
Buổi tập thứ năm trước khai giảng…
- Cái gì? Tên đó láo vậy á? – Tôi hỏi.
- Uh`m…chính tai bạn nghe vậy mà! – nhỏ bạn gật đầu xác nhận.
Hừ! Cái tên Minh quỷ sứ dám kêu tôi giống con điên…Cậu ta muốn chết chắc? “Rút dây nữa, sợ động rừng lại thôi”, Hoạn Thư chẳng dạy vậy là gì. Nghĩ vậy, tôi làm mặt tỉnh bơ như không có chuyện gì. Tan học, tôi vẫn cứ im lặng đi theo Minh như một cái bóng. Chuyến này mà tôi không tìm ra nhà cậu ta mà rủa thì tôi là con gà! Càng nghĩ càng tức! Tên đó nghĩ mình là ai mà đi chê bai người khác! Đồ ngốc xít!
Minh giật mình quay lại, hơi chíu mày:
- Gì vậy? Sao lại ở đây? Mi đi đâu thế?
Tôi chép miệng:
- Đi tìm nhà tên nào sáng nay gọi tau là con điên.
Tôi ném cho Minh cái ánh mắt ngụ ý “còn ai trồng khoai đất này”. Minh cười, một nụ cười đầy khiêu khích xen lẫn tinh nghịch.
- Được, tùy mi thôi! Nhưng tau báo trước mi chờ mệt lắm đó!
Câu này nghĩa là gì? Tên này tính bày trò gì đây? Minh vừa đi vừa cười. Tôi bước theo sau với một tâm trạng rối như tơ vò: Tên này bị chạm dây thần kinh hả?
Đến trước một căn nhà màu vàng cam với cánh cổng sắt, Minh dừng lại. Cậu ta quay lại với tôi và cười:
- Đây! Đừng nói với tau là mi tính vào tận bên trong nghe!Còn nếu đứng ngoài…Tau không dám chắc là mi sẽ phải đứng chờ bao lâu đâu! Bảo trọng nhá!
Nói rồi, Minh cười lớn, đóng cánh cửa cổng rồi bước vào trong. Tôi tự hỏi không biết Minh có bị ấm đầu không nếu “vạch áo cho người xem lưng” như thế…Tôi đứng chờ mất 5 phút mà cũng chẳng hiểu mình đứng chờ cái gì…Hay đây là một cái bẫy? Ah…trời ơi! Sao tôi ngốc thế nhỉ? Minh bước vào trong nhà nhưng vẫn đi dép…Cậu ta chuồn ra cửa sau??? Tôi vòng lại mặt sau của ngôi nhà. Đúng thế! Căn nhà có lối thông với nhau. Quỷ thật! Vậy là tôi đã bị cho ăn dưa bở! Tên chết tiệt đó! Hừ…chuyến này mà không tìm được con quỷ đó thì tôi nhất định không về!!!
Trên sân thượng của căn nhà bên cạnh có hai cô bé đang chơi cùng nhau, thảnh thoảng lại nhìn tôi mà cười khúc khích. Tôi lấy giọng ngọt như mía lùi ra dụ dỗ:
- Này! Em ơi…Cho chị hỏi thăm với!
Hai cô bé chạy nhanh xuống chỗ tôi:
- Dạ chị…!
- Em có biết anh Minh ở đâu không?
Hai cô bé nhìn nhau, nở một nụ cười tinh nghịch rồi nói:
- Nhà anh Minh ở xa lắm chị ơi!
- Nhà anh ở gần nhà hàng Phương Xa ấy! Xa lắc ah…
Biết đâu hai cô nàng này lại chẳng hùa cùng ông anh quỷ quái của chúng, cho tôi ăn dưa bở hiệp hai thì sao? Nghĩ vậy, tôi tuyên bố:
- Xa cũng được! Chị nhờ em chỉ dùm chị! Được không?
Một trong hai cô nhóc nhăn mặt:
- Không được đâu, chị ơi! Tụi em đang chơi mà!
- Đi mà! Giúp chị đi! Bữa nào chị dẫn đi ăn kem, chịu không?
Hai cô bé nhìn nhau, suy nghĩ hồi lau rồi nói:
- Thôi! Em không chỉ nhà anh Minh cho chị được! Nhưng…anh Minh đang ở nhà bên kia. Chị sang đó thế nào cũng gặp!
Vừa nói, một trong hai cô nhóc vừa chỉ về căn nhà bên cạnh. Đúng lúc đó, tôi thoáng trông thấy một cái bóng áo trắng lấp ló nơi khung kính cửa sổ. Là Minh! Tôi chắc chắn luôn.
Quay lại phía hai cô bé, tôi mỉm cười:
- Cám ơn em nghe! Chị cho kẹo này! Có dịp thì chị em mình gặp lại sau! Bye…
- Dạ, em chào chị!
Công nhận hai cô bé này lễ phép và dễ thương ghê! Nhưng…việc trước mắt của tôi là tóm cổ và dần cho tên chết tiệt đó một trận đã!
Tôi bước lại gần cánh cổng màu xanh da trời, gọi lớn:
- Thằng cà chớn kia! Ra đây!
Minh xuất hiện ở cánh cửa ra vào, khuôn mặt cau có một cách đáng yêu không thể tả.
- Ôi trời ơi…- Minh kêu lên bằng cái nét mặt đau khổ tột cùng – Sao không về còn ở đây làm gì?
- Tính học tập Sở Khanh, đi lừa đảo con gái hả? – Tôi nhíu mày – Học đâu cái thói gạt người như thế?
- Ủa? Ở đây có ai là CON GÁI hả?
- Hừ…
Không đợi chủ nhà ra tiếp, tôi xô cổng bước vào luôn. Ba cuộn bông nhỏ lăn về phía tôi…À không! Ba chú cún xù…Trông đáng yêu cực! Chúng sủa inh ỏi. Dễ thương quá! Trông chúng sủa kìa! Yêu ghê luôn! Chẳng con nào dám chạy lại cắn tôi cả.
- Ặc, mi dữ đến mức chó cũng không dám cắn luôn! – Minh tặc lưỡi.
Tôi phớt lờ. Chuyện… Tôi sực nhớ ra mình bước vào đây làm gì:
- Mi có cần sám hối chi trước khi chết không? Mi mắc nhiều tội lắm đó!
- Dạ, em sợ, chị tha cho em!
- Tội thứ nhất, chửi tau.
- Ek…
- Tội thứ hai, lừa tau. Và tội thứ ba…coi thường tau!
Tôi lao vào cho Minh một cú đánh nghe cái “uỳnh” vào lưng. Cu cậu nhăn mặt xuýt xoa:
- Đau mi…
- Biết đau thì ngay từ đầu tốt nhất là mi đừng nên chọc giận tau.
- Rồi, em nhớ rồi! Chị tha cho em!
Tôi nhìn quanh:
- Đây là nhà mi ah?
Minh không đáp. Chắc cậu ta không muốn đáp! Tôi cũng chẳng hỏi gì nhiều. Tôi chẳng còn nhớ rõ buổi hôm đó, chúng tôi đã nói những gì. Nhưng ấn tượng duy nhất của tôi ngày hôm đó là tôi đã nhận một cái…tát từ Minh. Cái tát không đau (tôi đã mất cảm giác đau khi bị đánh từ 3 năm trước. Hồi lớp 4, 5 đánh nhau với tụi con trai nhiều lắm nhưng tôi không khóc bao giờ. Chịu đòn chai rồi!). Đây là lần đầu tiên tôi nhận tát từ một thằng con trai bằng tuổi. Tôi không giận Minh, không buồn.
*****
Cái gì đến rồi cũng đến!
Càng vào năm học, cái tin tôi thích Minh lại càng lan rộng trong lớp 8B1. Cũng đúng! Hơn nữa có bị chọc cũng chẳng thấm vào đâu với một kẻ có khuôn mặt “lạnh băng” như tôi. Nói trắng ra là trong từ điển của tôi chẳng có từ ngượng ngùng gì hết! Ngượng với chả ngùng, đồ con gái…
Nhưng Minh thì khác! Cậu ấy cố tình tránh mặt tôi. Thật ngốc quá đi! Tôi chưa nói gì mà Minh đã chạy rồi, huống gì... Tôi không nghĩ người mình thích lại nhát gan đến vậy!
Sợ Minh lo lắng, tôi đã viết cho cậu ấy một bức thư. Trong đó, tôi tuyên bố mình không hề thích Minh, tôi chỉ mong được làm bạn với cậu ấy mà thôi! Tôi đã nói dối. Tôi thật sự thích cậu ấy… Nhưng tôi biết mình chẳng thể trông mong gì nơi Minh. Chúng tôi chỉ có thể là bạn mà thôi! Cuối thư, tôi ghi thêm một dòng chữ nhỏ ở phần kí tên: “701 7761676 7121”. Hẳn sẽ hơi khó hiểu một tý, tôi xin dịch cho các bạn nghe rằng đây là một lời tỏ tình: “Tôi thích Minh”. Dạng mật mã này không thông dụng trong lớp 8B1, tôi có thể yên tâm rằng Minh không bao giờ dịch được. Nhưng còn Minh có tiếp tục làm bạn với tôi nữa không? Đây là một bước ngoặt lớn ở cái tuổi 14 cũng như một sự thay đổi không nhỏ trong chuyện tình cảm của tôi.
Hôm đó, trái với mọi ngày, tôi đã đi qua cái ranh giới là tạm biệt Minh ở ngã ba đường. Tôi bước theo cậu ấy.
- Minh, cầm nè! – Tôi đưa lá thư được gấp tư cho người đứng trước mặt tôi.
Minh ngạc nhiên, hết nhìn tôi đến nhìn bức thư.
- Gì vậy? – Cậu ta lúng túng hỏi.
- Đọc đi! Không chết đâu mà sợ!
Tôi quay người, bước vội đi. Tuy chỉ một thoáng, tôi vẫn kịp thấy Minh mở lá thư ra đọc. Chân tôi bước vội vàng hơn… Tôi không muốn ở đó thêm một phút nào… Rồi mọi chuyện sẽ đi về đâu đây?
Những ngày sau đó, Minh vẫn không nói gì với tôi cả, hệt như cậu ấy chưa từng nhận được lá thư của tôi vậy…Tại sao Minh không trả lời cho tôi? Hay vốn cậu ấy chẳng coi tôi ra gì? Nếu như vậy thì Minh thật sự đã làm tôi thất vọng quá! Rồi câu chuyện này sẽ đi về đâu? Tôi lặng nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ với một tâm trạng buồn thật buồn...
*****
Những buổi học Hoá tiếp theo, tôi vẫn “chung thuỷ” với cái chỗ ngồi ở bàn áp chót, ngay bên cạnh Trường. Lý do: Thứ nhất, đây là một góc thuận lợi để tránh sự chú ý của giáo viên; thứ 2, bắt nạt Trường cũng hay ^_^; thứ 3, ngồi đây tôi đỡ cảm thấy mình lạc lõng hơn vì xung quanh nói chuyện rào rào, ít nhất cũng đỡ chán hơn hai cái bàn đầu luôn lặng như tờ kia... Tóm lại, đây là một chỗ ngồi lý tưởng.
Trong lớp này, tôi cảm thấy mình như “Alice lạc vào xứ sở thần tiên” vậy. Xung quanh ồn ào nhưng tôi lại chẳng quen ai nên không nói được gì cả. Thành ra, kẻ duy nhất hay nói chuyện với tôi nhất là Trường, người bị tôi bắt nạt nhiều nhất. Trường rất hiền. Bị tôi “ngược đãi” vậy mà vẫn im re, không nói gì (tên này coi bộ galăng đây, không dám đánh con gái mà). Bàn cuối là một nhóm nữ. Lạ thật, trong cái nhóm “ma nữ” đó lại lạc vào một tên boy trông rất hot, không, tên này phải gọi là hơi bị bêđê. Ngồi cùng con gái đã trót, mặt cậu ta lại còn quá đỗi điển trai, còn đẹp hơn con gái ấy chứ!
Con trai trường Tân Kì có lẽ toàn những tên quái dị nhưng không phải dạng khó gần. Chọc tụi nó cũng vui ghê! Học chung mấy bữa mà lớp đã phân chia thành 2 phái: Phái chủ chiến và phái chủ hòa. Phái chủ hòa là những kẻ chưa đánh đã xin hàng. Phái chủ chiến thì ngược lại, chiến tranh ở đâu là đến cổ vũ, yêu cầu đánh tiếp hoặc thường gây chiến. Dĩ nhiên, Trường “đầu quân” vào phái chủ hòa ngay (tên này coi vậy mà nhát ghê). Bàn thứ 3 là những kẻ hiếu chiến nhất. Tại ngồi sau nên tôi chẳng thể thấy rõ mặt những tên đó tròn méo thế nào, chỉ biết bàn này gồm có Kiên, một tên mập mạp cới cặp kính dày cộp là Vũ, tên loắt choắt cũng kính cận Huy, một tên nữa cũng múp míp nhưng có nước da nâu hơn tên là Ninh và người còn lại, với dáng người khá ổn là Thiên. Bàn này Thiên ít nói nhất nhưng có lẽ cậu ta cũng là người thông minh nhất. Bằng chứng là Thiên và Trường thường được người khác “hỏi thăm” kết quả bài tập nhất. Có lần, cậu ta cãi nhau với tôi. Kết thúc, cậu ta nói một từ thế này:
- Shit!
Từ này quá quen thuộc với tôi. Đây là một từ tiếng Anh mà anh trai tôi thường dùng mỗi khi tức giận, nhờ vậy mà tôi hiểu đây là một câu chửi không hơn (nhưng nghĩa của nó là gì thì tôi hoàn toàn mù tịt).
- Ai cho mi chửi tau?
- Ồ, biết là chửi nữa ah? Giỏi nhỉ!
- Rãnh!
- Chắc lần sau phải dùng từ khác. Từ gì đây nhỉ? Chắc cái này là danh từ thôi mà.
Tên này chắc điên quá! Làm như mình giỏi lắm không bằng! Kiêu thấu trời! Đứa nào thích được tên cà chớn đó chắc điên quá!
*****
Dường như Minh không còn muốn coi tôi là bạn nữa.
Vào một buổi chiều, như mọi ngày, sau khi chia tay với Phương, tôi gọi Minh và bước chung đường cùng hai “cậu nhóc”.
- Minh, hôm nay làm gì mà mặt mày bí xị vậy?
Minh trả lời tôi một cách hết sức lạnh lùng:
- Không gì cả.
- Sao vậy? Hôm nay mi bị bệnh ah?
- Thôi đi! Đừng bám theo tau nữa! – Minh gần như quát lên.
Lời Minh nói như cứa vào tim tôi. Vậy đấy! Với Minh, tôi là gì? Là con nhặng vo ve bên cạnh khiến Minh bực mình sao? Nghĩ đến đây, giọng tôi đanh lại, chua lè:
- Vậy ah? Xin lỗi!
Tôi rảo bước nhanh hơn, bỏ mặc hai kẻ đáng ghét lại sau lưng. Tôi cảm thấy lòng mình thật sự rất hụt hẫng, tưởng như tôi vừa đánh mất một cái gì đó vậy. Thật vậy! Tôi đã đánh mất một thứ, đó là tình bạn giữa tôi và Minh hay nói một cách khác là Minh đã không còn coi tôi là bạn nữa.
Tối hôm đó, tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Tôi bắt đầu để ý đến Minh từ khi nào nhỉ? Có lẽ là lúc Minh xuất hiện trước mắt tôi với tư cách là một người bạn khi tôi đang giết thời gian ở lớp học nghi thức hồi hè lớp 6. Tôi học chung với Minh cả lớp bồi Toán nữa! Nhưng ấn tượng ban đầu của tôi về cậu ta chỉ đơn thuần là…cậu ấy rất cao và trông cực bảnh, vậy thôi! Tôi sẽ chẳng quan tâm đến Minh nếu như cậu ấy không gọi tên tôi vầ lần nào cũng bắt chuyện với tôi bằng câu: “Ê, Cọp!”…Cậu ấy đã gây ấn tượng mạnh đối với tôi và tôi bắt đầu chú ý đến Minh từ khi đó!
Vậy mà hôm nay, Minh gần như coi tôi là gánh nặng mà cậu ấy phải đen đủi lắm mới gặp phải! Nhìn vào gương, tôi nghĩ thầm một cách chua chát: “Cũng đúng thôi! Tôi là ai kia chứ? Một con bé vừa xấu vừa ngốc, lại còn dữ dằn, y như một tên boy chính hiệu… Tôi có gì đâu kia chứ? Sao Minh có thể thích tôi được? Thật ngốc quá!”
- Đừng buồn vì mấy chuyện vẩn vơ ấy! – Tiếng chị họ của tôi vang lên bên cạnh.
Chẳng hiểu chị Bích đã đứng cạnh tôi từ khi nào.
- Bé sẽ thật ngốc nếu như buồn vì một thằng con trai không ra gì như thế! Một tên chết nhát!
Chị ngồi xuống cạnh tôi và kể cho tôi nghe câu chuyện của chị:
“Khi chị học lớp 7, chị đã gặp một người. Tên người đó là Công. Anh ấy là người đẹp trai nhất, giỏi và tháo vát nhất chị từng gặp! Khi đó trong khối có hai người được bình chọn làm hoa khôi của trường, là chị và chị Tuyền. Công thích Tuyền trước. Tuyền cũng thích Công nhưng không nói gì cả, thậm chí còn tỏ ra kiêu căng, lạnh lùng, làm vẻ như không quan tâm đến Công. Thế rồi, mùa hè năm ấy, Công lên nhà chị chơi với Tưởng và gặp chị. Công bảo đã nghe về chị rất nhiều! Vào 8-3, một thằng lớp khác viết thư tỏ tình với chị. Chị đã từ chối, thậm chí xé nát bức thư đó trước mặt hắn. Khi đó, Công đã hỏi chị, nếu Công viết thư cho chị thì chị có xé đi như vậy không. Chị đã trả lời rằng không. Sau này, Công ngỏ lời muốn quen với chị. Chị đã đồng ý và rất hạnh phúc.
Nhưng một tháng sau đó, Tuyền đến và nói với Công rằng rất yêu Công, không thể sống thiếu Công được. Vậy là Công đã xin lỗi chị và quay lại bên Tuyền. Khi đó, chị đã rất đau khổ. Bé biết không? Đêm đó chị không ngủ được. Hai giờ sáng mà chị bật dậy, đi lang thang ngoài đường như một kẻ điên, ngồi khóc một mình bên đường. Sáng hôm sau, chị không đi học. Công đã viết thư hỏi thăm và xin lỗi chị rất nhiều. Thế là chị chấp nhận làm người thứ ba. Chị chơi thân với Công, thân hơn bất cứ ai và chị cũng là người hiểu Công nhất. Khi Công đau khổ vì Tuyền thì người đầu tiên Công tìm đến để tâm sự là chị. Công nói rằng Công không thể đánh mất chị được. Chị là một người rất quan trọng với Công.
Thế rồi, Tuyền ghen. Tuyền bắt Công phải chọn lựa: Một là Tuyền, hai là chị. Công đã giận Tuyền. Công bảo rằng Tuyền làm như vậy là ích kỉ. Công đã chia tay Tuyền và đến bên chị. Chị nói rằng chị cần thời gian để suy nghĩ. Sau đó, chị đã đồng ý. Chị và Công trở thành một cặp. Nhưng bây giờ chia tay rồi! Bé biết tại sao không? Công bị viêm gan B. Công không muốn chị phải đau khổ nhưng Công không muốn nói chia tay với chị. Công đã thân mật với một người khác, một người đang thích Công. Đến khi không chịu đựng được nữa, chị đã nói lời chia tay. Sau khi chia tay chị rồi, gần như ngay lập tức Công nói rõ với người kia, bảo rằng Công không hề thích chị đó.
Đến bây giờ, chị vẫn còn rất yêu Công và giữ liên lạc với Công. Chị vào đây học cũng là một cách để chị quên Công. Nhưng xem ra không được rồi!”
Đến đây, chị Bích quay lại nhìn tôi.
- Chị có thể chịu đựng được những chuyện như vậy thì sao bé có thể buồn vì mấy chuyện cỏn con này chứ? Nên nhớ lời chị, đừng nên yêu ai thật lòng! Yêu thật lòng thì người đau khổ sẽ là bé! Hãy thay đổi mình đi! Phải khiến cho người coi thường bé phải hối hận chứ! Noi gương chị nè! Chị không bao giờ phải lo lắng mấy chuyện này. Từ chối chị rồi thì chị sẽ để người đo phải hối hận mãi về sau!...
Lời chị Bích làm tôi suy nghĩ rất nhiều. Tôi đúng là một con ngốc! Sao tôi có thể buồn vì một kẻ không dám đối mặt với mấy lời chọc ghẹo trẻ con đó chứ? Tôi là ai nào? Lạc quan cỡ tôi mà lại buồn vì mấy tên tầm phào đó sao? Đúng thật! Đây đâu phải là lần đâu tôi gặp những chuyện như thế này! Tôi từng bị những người tôi-coi-là-bạn nói xấu sau lưng, đem tôi ra làm trò cười suốt năm năm tiểu học cơ mà! Khi đó tôi không buồn thì sao bây giờ lại buồn vì một người coi mình là con-nhặng-vo-ve kia chứ?
Cười một cái thật tươi, tôi thầm nghĩ: “Thằng chết tiệt, ngốc xít, chảnh, chết…chết đi!”
Hứ!