Trang Dimple
New member
- Xu
- 38
Tìm hiểu luật sư Rôbexpie (1758-1794) - một lãnh tụ vô song của nền chuyên chế Jacôbanh và một nhà dân chủ vĩ đại, của Pháp.
Maximiliên Rôbexpie
là một luật sư ở tỉnh, thời trẻ đã làm những bài thơ đa cảm, đồ đệ nhiệt tình của Ruxô, Rôbexpie sau một vài năm chiến đấu đã trở thành một nhà cách mạng vĩ đại và một nhà chính trị lớn. Ngay từ trước khi tham gia chiến đấu cách mạng, ông đã được nhân dân rất tín nhiệm. Uy tín của ông lại càng được tăng thêm một cách vô hạn trong hai năm cuối đời ông. Ông có một uy tín rất hiển nhiên trong phái Jacôbanh. Như các biên bản các buổi họp đã ghi lại: Khi chàng thanh niên mảnh dẻ, vóc người nhỏ nhắn, lúc nào cũng ăn mặc tươm tất có thể nói là rất thanh nhả, với bộ tóc giả rắc phấn, xuất hiện ở câu lạc bộ Jacôbanh thì hội nghị hoan nghênh, vỗ tay như sấm. Ông không giữ một chức vụ đặc biệt nào, và về mặt pháp luật, ông không có quyền hành gì hơn các bạn ông, nhưng ông đã có một uy lực buộc Hội đồng dân ước nước Pháp và toàn thể châu Âu phải chú ý lắng nghe mỗi lời ông nói. Rôbexpie đã hoàn toàn cống hiến đời mình cho cách mạng. Ông thường nói: “Khi người ta chưa làm tất cả thì người ta vẫn chưa phụng sự đẩy đủ cho Tổ quốc” tức là những người thời ấy đã làm, ông đã thống nhất hai khái niệm: cách mạng và tổ quốc. Ông không chia đời mình ra làm hai: Ông không có đời tư. Ông không bị lôi cuốn vào vòng quyền lợi riêng tư như Mirabô hay Đăngtông, Rôbexpie thẳng tay đối với kẻ thù của cách mạng. Ảnh hưởng của ông đối với người đương thời là ở chỗ ông tin tưởng sâu sắc vào chính nghĩa trong sự nghiệp mà ông theo đuổi. Từ lòng tin tưởng ấy, ông đã rút ra được tinh thần dũng cảm chân chính, thái độ coi thường nguy hiểm và cái chết: Về tinh thần, nó đã làm cho những lời nói và hành động của ông có một giá trị vô biên. Lên đỉnh cao nhất của quyền lực Rôbexpie vẫn sống lối sống giản dị như khi còn là một kẻ vô danh. Nhân dân yêu mến ông, và đánh giá cao tinh thần chí công vô tư và thái độ trung thực vô song của ông, gọi ông là “Người liêm chính”.
Nhưng mặc dầu Rôbexpie có tất cả những đức tính đã làm cho ông trở thành một lãnh tụ vô song của nền chuyên chế Jacôbanh và một nhà dân chủ vĩ đại, ông vẫn là nhà cách mạng với mọi sự hạn chế, và với cái tính hai mặt của một chính khách tư sản. Trong khi rất dũng cảm trong cuộc đấu tranh chống những kẻ thù của cách mạng, ông vẫn không tìm được giải pháp có thể bảo đảm trong điều kiện của thời đại, mở rộng hoặc thậm chí duy trì những thành quả dân chủ của cách mạng. Ông không biết nền chuyên chính Jacôbanh phải dựa trên giai cấp nào, những lực lượng xã hội nào, và vẫn do dự trước vấn đề có tính chất quyết định này của cách mạng. Rôbexpie nhận thấy nguy cơ là từ phía giai cấp đại tư sản đang âm mưu thủ tiêu những thành quả dân chủ của cách mạng và ông đã đánh vào nó, nhưng ông lại không quyết tâm dựa hẳn vào những tầng lớp dân chủ ở dưới, tức là dựa vào dân nghèo thành thị và nông thôn, là chỗ dựa vững chắc nhất của nền chuyên chính Jacôbanh.
Ngày 10 tháng Tecmiđô, Rôbexpie và một số chiến hữu bị chặt đầu trên quảng trường Grevơ không xét xử.
Nguồn diendankienthuc.net*
Maximiliên Rôbexpie
là một luật sư ở tỉnh, thời trẻ đã làm những bài thơ đa cảm, đồ đệ nhiệt tình của Ruxô, Rôbexpie sau một vài năm chiến đấu đã trở thành một nhà cách mạng vĩ đại và một nhà chính trị lớn. Ngay từ trước khi tham gia chiến đấu cách mạng, ông đã được nhân dân rất tín nhiệm. Uy tín của ông lại càng được tăng thêm một cách vô hạn trong hai năm cuối đời ông. Ông có một uy tín rất hiển nhiên trong phái Jacôbanh. Như các biên bản các buổi họp đã ghi lại: Khi chàng thanh niên mảnh dẻ, vóc người nhỏ nhắn, lúc nào cũng ăn mặc tươm tất có thể nói là rất thanh nhả, với bộ tóc giả rắc phấn, xuất hiện ở câu lạc bộ Jacôbanh thì hội nghị hoan nghênh, vỗ tay như sấm. Ông không giữ một chức vụ đặc biệt nào, và về mặt pháp luật, ông không có quyền hành gì hơn các bạn ông, nhưng ông đã có một uy lực buộc Hội đồng dân ước nước Pháp và toàn thể châu Âu phải chú ý lắng nghe mỗi lời ông nói. Rôbexpie đã hoàn toàn cống hiến đời mình cho cách mạng. Ông thường nói: “Khi người ta chưa làm tất cả thì người ta vẫn chưa phụng sự đẩy đủ cho Tổ quốc” tức là những người thời ấy đã làm, ông đã thống nhất hai khái niệm: cách mạng và tổ quốc. Ông không chia đời mình ra làm hai: Ông không có đời tư. Ông không bị lôi cuốn vào vòng quyền lợi riêng tư như Mirabô hay Đăngtông, Rôbexpie thẳng tay đối với kẻ thù của cách mạng. Ảnh hưởng của ông đối với người đương thời là ở chỗ ông tin tưởng sâu sắc vào chính nghĩa trong sự nghiệp mà ông theo đuổi. Từ lòng tin tưởng ấy, ông đã rút ra được tinh thần dũng cảm chân chính, thái độ coi thường nguy hiểm và cái chết: Về tinh thần, nó đã làm cho những lời nói và hành động của ông có một giá trị vô biên. Lên đỉnh cao nhất của quyền lực Rôbexpie vẫn sống lối sống giản dị như khi còn là một kẻ vô danh. Nhân dân yêu mến ông, và đánh giá cao tinh thần chí công vô tư và thái độ trung thực vô song của ông, gọi ông là “Người liêm chính”.
Nhưng mặc dầu Rôbexpie có tất cả những đức tính đã làm cho ông trở thành một lãnh tụ vô song của nền chuyên chế Jacôbanh và một nhà dân chủ vĩ đại, ông vẫn là nhà cách mạng với mọi sự hạn chế, và với cái tính hai mặt của một chính khách tư sản. Trong khi rất dũng cảm trong cuộc đấu tranh chống những kẻ thù của cách mạng, ông vẫn không tìm được giải pháp có thể bảo đảm trong điều kiện của thời đại, mở rộng hoặc thậm chí duy trì những thành quả dân chủ của cách mạng. Ông không biết nền chuyên chính Jacôbanh phải dựa trên giai cấp nào, những lực lượng xã hội nào, và vẫn do dự trước vấn đề có tính chất quyết định này của cách mạng. Rôbexpie nhận thấy nguy cơ là từ phía giai cấp đại tư sản đang âm mưu thủ tiêu những thành quả dân chủ của cách mạng và ông đã đánh vào nó, nhưng ông lại không quyết tâm dựa hẳn vào những tầng lớp dân chủ ở dưới, tức là dựa vào dân nghèo thành thị và nông thôn, là chỗ dựa vững chắc nhất của nền chuyên chính Jacôbanh.
Ngày 10 tháng Tecmiđô, Rôbexpie và một số chiến hữu bị chặt đầu trên quảng trường Grevơ không xét xử.
Nguồn diendankienthuc.net*
Sửa lần cuối bởi điều hành viên: