Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Tiểu Thuyết, Sử Thi
Tiểu thuyết Bút Nghiên - Chu Thiên
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="Trang Dimple" data-source="post: 181775" data-attributes="member: 288054"><p><span style="font-size: 18px">Butnghien .com tiếp tục chia sẻ với các bạn chương 10 của tiểu thuyết <strong>" Bút Nghiên"</strong> Của tác giả chu Thiên </span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">[ATTACH=full]3326[/ATTACH]</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">CHƯƠNG 10</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">Sự học càng ngày càng khó thêm. Ông Đồ thấy Tâm học được, theo kịp những đứa đã học lâu, ông cứ dần dần bắt Tâm theo những môn khó ở nhà học. Thành thử tâm trí Tâm không lúc nào được nghĩ ngơi, thư thả, ngoài mấy độ nghỉ mùa và nghỉ tết. Óc lúc nào cũng phải làm việc, lòng lúc nào cũng phải lo âu!</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">Tâm đã quen với học ôn và viết ám tả. Học ôn Tâm được ưu luôn, và viết ám tả ngày nào Tâm cũng nhất nhì. Tiếng Tâm học giỏi đã lan truyền đi khắp cả. Nhưng Tâm còn bé dại chưa lấy thế làm vui mừng cho lắm, Có mừng Tâm chỉ mừng là thoát khỏi quét nhà, phải đòn và luồn khố. Thế thôi.</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">Nhưng mà người ta có để Tâm yên ổn với nỗi vui mừng đơn giản ấy đâu. Cái luật ở đời là phải tiến, tiến mau chừng nào hay chừng ấy. Nên vừa thư thư được ít ngày, Tâm đã phải tập làm câu đối. Tập làm câu đối xong làm thơ, làm bằng nôm thành thuộc, rồi làm bằng chữ, ông Đồ bảo vậy. Ông giảng cho Tâm biết thế nào là chữ nặng, chữ nhẹ: Những chữ chỉ người, chỉ loài vật, chỉ vật là chữ nặng. Những chữ phụ trong câu như chữ chi dã, giả, hồ, nhị, vân vân là chữ nhẹ. Còn một hạng chữ không nhẹ không nặng, nó thường chỉ công việc làm, người ta gọi là chữ thường, đại để như chữ quy (là về), khứ (là đi).</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">Ông Đồ nói tiếp:</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">- Làm câu đối phải đối chữ nặng với nặng, nhẹ với nhẹ. Như sông phải đối với núi, giời phải đối với đất. Vậy cây cau, mày đối với gì, cây cau cũng là chữ nặng...</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">Tâm ngẫm nghĩ nhìn cây cau, nhìn các bạn, nhìn ông Đồ, rồi nhìn ra bờ ao, thấy cây dừa tầu lá tua tủa cũng giống cây cau, liền đối ngay:</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">- Bẩm thầy cây cau đối với cây dừa ạ!</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">Ông Đồ lắc đầu:</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">- Không được, thất luật rồi. Làm câu đối phải hiểu luật bằng trắc. Phải đem chữ bằng đối với chữ trắc. Đây cây cau, cây cau bằng mà đối với cây dừa, dừa dưa bằng, thất luật, hỏng! Phải đối với cây quít, quít quịt trắc, chẳng hạn...Vậy từ đây, trước khi đối, phải đánh vần bằng trắc đã, nghe chưa!</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">- Bẩm thầy vâng ạ!</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">Tâm sực nhớ đến câu chuyện cái anh chàng ngày trước mà người ta kể lại cho nghe: ‘’Một anh chàng dốt muốn lấy con gái một ông nhà giầu trong vùng. Cái ông này lại hay ra câu đối. Anh không biết làm thế nào, bên hàng xóm có người học trò, anh bèn sang tỏ thật nỗi lòng, người học trò bảo anh cứ đi, để mình làm đầy tớ theo hầu giúp đỡ. Hai người cùng nhau đi. Người học trò dặn anh đủ điều. Đến nơi, người ấy còn dặn lại một lần nữa:</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">- Hễ người ta ra câu đối tức cảnh, anh thấy cảnh ở đấy có gì lạ và linh hoạt, anh lựa mà đối ngay, tôi ở ngoài hùa thêm vào. Anh lại phải nhớ điều này: Hễ câu đối về cảnh, mắt tôi trông ngang, về tình, mắt tôi trông xuống...</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">Vào đến nơi, ông nhà giầu lên tiếp, biết rõ ý định của anh kia rồi, ông liền ra câu đối:</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">- Cây cau!</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">Anh kia trông người học trò, thấy mắt nhìn ngang biết là câu đối tức cảnh, liền trông ra sân, thấy con cua đang bò lộm ngộm, đối ngay:</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">- Con cua!</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">Ông nhà giầu lắc đầu:</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">- Ừ, cây cau bằng mà của cua bằng thất luật, sổ toẹt!</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">Anh học trò cãi:</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">- Bẩm cụ cậu con đối hay lắm đấy ạ!</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">Ông nhà giầu:</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">- Anh nói lạ, hay ở chỗ nào?</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">- Bẩm cụ, ra cây cau, nhất trụ kinh thiên (một cột vút giời), cậu con đối với con cua, bát túc chỉ địa (tám chân trỏ đất) thật hay vô cùng, khuyên trần cả hai bên.</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">Ông nhà giầu chịu. Anh dốt kia đắc thắng giở về’’</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">Tâm nghĩ bụng mình rõ dại, giá đối ngay thế lại hóa hay.</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">Hôm sau, Tâm lại phải gọi lên thử xem đã hiểu luật lệ đối đáp chưa. Ông Đồ nhìn Tâm hỏi:</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">- Mày đã hiểu nhẹ, nặng, bằng, trắc, chưa?</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">Tâm nhanh nhẩu đáp:</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">- Bẩm thầy con đã hiểu.</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">- Được, hễ hiểu sai và thất luật là phải đòn nghe không?</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">- Bẩm thầy vâng ạ.</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">Rồi ông Đồ ra chữ Thánh, Tâm đối chữ Thần, ra chữ Gia (nhà), Tâm đối chữ Quốc (nước), ra Phụ tử (cha con), Tâm đối Quân thần (vua tôi).</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">- Được lắm.</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">Ông Đồ gật gù ra câu nữa:</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">- Nhân tâm</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">Tâm lẩm bẩm:</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">- Nhân tâm là lòng người. Nhần nhân bằng tầm tâm bằng. Hai chữ bằng cả.</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">Rồi Tâm đứng đực người ra suy nghĩ tìm tòi, mãi không đối được.</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">Ông Đồ giục:</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">- Mau lên chứ, những câu hai, ba bốn chữ...chỉ phải đánh bằng trắc chữ cuối cùng thôi.</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">Ngay lúc ấy, một tên học trò, ý chừng muốn xui Tâm đối với địa diện (mặt đất) hay địa thế gì đấy, nháy Tâm và lấy ngón tay chỏ xuống đất, Tâm trông theo ngón tay thấy một bãi cứt gà, liền lẩm bẩm:</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">- Tầm tâm bằng, cứt cựt trắc, được!</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">- Bẩm nhân tâm đối với kê cứt ạ!</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">Mọi học trò đều phì cười. Ông Chánh, chủ nhà, ngồi trên trường kỷ, chăm chú xem từ nãy đến giờ, cũng phải bật cười và nói chêm vào:</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">- Nhân tâm là lòng người mà đối với cứt gà thì xấu lắm, sổ toẹt!</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">Ông Đồ đỏ mặt hung hăng vụt Tâm ba roi giữ thể diện và mắng chữa:</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">- Thằng này đốc hư rồi, học một ngày một đổ đốn đi. Tao lại tống cổ về với bố mẹ mày cho xong.</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">Tâm sụt sịt khóc đi về chỗ ngồi.</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">Và mấy hôm sau, cứ buổi chiều, Tâm theo đúng lệ, phải làm năm câu đối. Không phải gọi lên đối ứng khẩu như trước nữa, Ông Đồ ra câu đối vào vở, mỗi câu đối viết vào một dòng, Tâm đem về nghĩ đối được câu nào viết ngay xuống dưới dòng ấy. Được tha hồ nghĩ, tha hồ mở sách tìm tòi. Chiều hôm sau mới chấm.</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">Câu nào hay lắm thì khuyên to, khuyên đến hai ba khuyên. Chữ nào đối chọi lắm, khuyên trần cả hai bên. Câu hay vừa, được khuyên nhỏ. Câu thường, điểm điểm mấy cái. Câu hỏng sổ một cái dài. Câu nào hỏng lắm sổ toẹt hai ba nhát!</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">Hễ tất cả những câu ra đều bị sổ toẹt cả là ‘’Bất cập’’ thế nào cũng bị luồn khố và phải một trận đòn tối tăm mắt mũi. Còn phải mỗi câu bị là ba roi mây giơ thẳng cánh!</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">Tâm đã dạn dần, Ngày nào Tâm làm được trôi chảy và tin chắc thế nào cũng không đến nỗi sổ. Tâm múa tay vui mừng và hớn hở khoe với các bạn cái câu tìm được hay và đối chọi. Nhưng ngày nào gặp câu khó quá, tìm nghĩ mãi không ra, Tâm đối liều đối lĩnh vào đấy, rồi vội bỏ đi chơi ít, tặc lưỡi một cái và nghĩ bụng:</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">- Đếch vào! Muốn ra thế nào thì ra, chạy chơi cái đã!</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">Sự ham chơi của tuổi trẻ dần dần thắng được sự sợ hãi của roi vọt. Nhưng mà đây chỉ là tạm bợ trong thời gian ngắn ngủi. </span></p><p></p><p></p><p><span style="font-size: 18px"><strong>Đọc tiếp chương 11 tại đây nhé các bạn :</strong></span><a href="https://vnkienthuc.com/threads/but-nghien-chuong-11.79777/" target="_blank"><span style="font-size: 18px"><strong> CHƯƠNG 11</strong></span></a></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="Trang Dimple, post: 181775, member: 288054"] [SIZE=5]Butnghien .com tiếp tục chia sẻ với các bạn chương 10 của tiểu thuyết [B]" Bút Nghiên"[/B] Của tác giả chu Thiên [/SIZE] [SIZE=5][ATTACH=full]3326._xfImport[/ATTACH][/SIZE] [SIZE=5]CHƯƠNG 10[/SIZE] [SIZE=5]Sự học càng ngày càng khó thêm. Ông Đồ thấy Tâm học được, theo kịp những đứa đã học lâu, ông cứ dần dần bắt Tâm theo những môn khó ở nhà học. Thành thử tâm trí Tâm không lúc nào được nghĩ ngơi, thư thả, ngoài mấy độ nghỉ mùa và nghỉ tết. Óc lúc nào cũng phải làm việc, lòng lúc nào cũng phải lo âu![/SIZE] [SIZE=5]Tâm đã quen với học ôn và viết ám tả. Học ôn Tâm được ưu luôn, và viết ám tả ngày nào Tâm cũng nhất nhì. Tiếng Tâm học giỏi đã lan truyền đi khắp cả. Nhưng Tâm còn bé dại chưa lấy thế làm vui mừng cho lắm, Có mừng Tâm chỉ mừng là thoát khỏi quét nhà, phải đòn và luồn khố. Thế thôi.[/SIZE] [SIZE=5]Nhưng mà người ta có để Tâm yên ổn với nỗi vui mừng đơn giản ấy đâu. Cái luật ở đời là phải tiến, tiến mau chừng nào hay chừng ấy. Nên vừa thư thư được ít ngày, Tâm đã phải tập làm câu đối. Tập làm câu đối xong làm thơ, làm bằng nôm thành thuộc, rồi làm bằng chữ, ông Đồ bảo vậy. Ông giảng cho Tâm biết thế nào là chữ nặng, chữ nhẹ: Những chữ chỉ người, chỉ loài vật, chỉ vật là chữ nặng. Những chữ phụ trong câu như chữ chi dã, giả, hồ, nhị, vân vân là chữ nhẹ. Còn một hạng chữ không nhẹ không nặng, nó thường chỉ công việc làm, người ta gọi là chữ thường, đại để như chữ quy (là về), khứ (là đi).[/SIZE] [SIZE=5]Ông Đồ nói tiếp:[/SIZE] [SIZE=5]- Làm câu đối phải đối chữ nặng với nặng, nhẹ với nhẹ. Như sông phải đối với núi, giời phải đối với đất. Vậy cây cau, mày đối với gì, cây cau cũng là chữ nặng...[/SIZE] [SIZE=5]Tâm ngẫm nghĩ nhìn cây cau, nhìn các bạn, nhìn ông Đồ, rồi nhìn ra bờ ao, thấy cây dừa tầu lá tua tủa cũng giống cây cau, liền đối ngay:[/SIZE] [SIZE=5]- Bẩm thầy cây cau đối với cây dừa ạ![/SIZE] [SIZE=5]Ông Đồ lắc đầu:[/SIZE] [SIZE=5]- Không được, thất luật rồi. Làm câu đối phải hiểu luật bằng trắc. Phải đem chữ bằng đối với chữ trắc. Đây cây cau, cây cau bằng mà đối với cây dừa, dừa dưa bằng, thất luật, hỏng! Phải đối với cây quít, quít quịt trắc, chẳng hạn...Vậy từ đây, trước khi đối, phải đánh vần bằng trắc đã, nghe chưa![/SIZE] [SIZE=5]- Bẩm thầy vâng ạ![/SIZE] [SIZE=5]Tâm sực nhớ đến câu chuyện cái anh chàng ngày trước mà người ta kể lại cho nghe: ‘’Một anh chàng dốt muốn lấy con gái một ông nhà giầu trong vùng. Cái ông này lại hay ra câu đối. Anh không biết làm thế nào, bên hàng xóm có người học trò, anh bèn sang tỏ thật nỗi lòng, người học trò bảo anh cứ đi, để mình làm đầy tớ theo hầu giúp đỡ. Hai người cùng nhau đi. Người học trò dặn anh đủ điều. Đến nơi, người ấy còn dặn lại một lần nữa:[/SIZE] [SIZE=5]- Hễ người ta ra câu đối tức cảnh, anh thấy cảnh ở đấy có gì lạ và linh hoạt, anh lựa mà đối ngay, tôi ở ngoài hùa thêm vào. Anh lại phải nhớ điều này: Hễ câu đối về cảnh, mắt tôi trông ngang, về tình, mắt tôi trông xuống...[/SIZE] [SIZE=5]Vào đến nơi, ông nhà giầu lên tiếp, biết rõ ý định của anh kia rồi, ông liền ra câu đối:[/SIZE] [SIZE=5]- Cây cau![/SIZE] [SIZE=5]Anh kia trông người học trò, thấy mắt nhìn ngang biết là câu đối tức cảnh, liền trông ra sân, thấy con cua đang bò lộm ngộm, đối ngay:[/SIZE] [SIZE=5]- Con cua![/SIZE] [SIZE=5]Ông nhà giầu lắc đầu:[/SIZE] [SIZE=5]- Ừ, cây cau bằng mà của cua bằng thất luật, sổ toẹt![/SIZE] [SIZE=5]Anh học trò cãi:[/SIZE] [SIZE=5]- Bẩm cụ cậu con đối hay lắm đấy ạ![/SIZE] [SIZE=5]Ông nhà giầu:[/SIZE] [SIZE=5]- Anh nói lạ, hay ở chỗ nào?[/SIZE] [SIZE=5]- Bẩm cụ, ra cây cau, nhất trụ kinh thiên (một cột vút giời), cậu con đối với con cua, bát túc chỉ địa (tám chân trỏ đất) thật hay vô cùng, khuyên trần cả hai bên.[/SIZE] [SIZE=5]Ông nhà giầu chịu. Anh dốt kia đắc thắng giở về’’[/SIZE] [SIZE=5]Tâm nghĩ bụng mình rõ dại, giá đối ngay thế lại hóa hay.[/SIZE] [SIZE=5]Hôm sau, Tâm lại phải gọi lên thử xem đã hiểu luật lệ đối đáp chưa. Ông Đồ nhìn Tâm hỏi:[/SIZE] [SIZE=5]- Mày đã hiểu nhẹ, nặng, bằng, trắc, chưa?[/SIZE] [SIZE=5]Tâm nhanh nhẩu đáp:[/SIZE] [SIZE=5]- Bẩm thầy con đã hiểu.[/SIZE] [SIZE=5]- Được, hễ hiểu sai và thất luật là phải đòn nghe không?[/SIZE] [SIZE=5]- Bẩm thầy vâng ạ.[/SIZE] [SIZE=5]Rồi ông Đồ ra chữ Thánh, Tâm đối chữ Thần, ra chữ Gia (nhà), Tâm đối chữ Quốc (nước), ra Phụ tử (cha con), Tâm đối Quân thần (vua tôi).[/SIZE] [SIZE=5]- Được lắm.[/SIZE] [SIZE=5]Ông Đồ gật gù ra câu nữa:[/SIZE] [SIZE=5]- Nhân tâm[/SIZE] [SIZE=5]Tâm lẩm bẩm:[/SIZE] [SIZE=5]- Nhân tâm là lòng người. Nhần nhân bằng tầm tâm bằng. Hai chữ bằng cả.[/SIZE] [SIZE=5]Rồi Tâm đứng đực người ra suy nghĩ tìm tòi, mãi không đối được.[/SIZE] [SIZE=5]Ông Đồ giục:[/SIZE] [SIZE=5]- Mau lên chứ, những câu hai, ba bốn chữ...chỉ phải đánh bằng trắc chữ cuối cùng thôi.[/SIZE] [SIZE=5]Ngay lúc ấy, một tên học trò, ý chừng muốn xui Tâm đối với địa diện (mặt đất) hay địa thế gì đấy, nháy Tâm và lấy ngón tay chỏ xuống đất, Tâm trông theo ngón tay thấy một bãi cứt gà, liền lẩm bẩm:[/SIZE] [SIZE=5]- Tầm tâm bằng, cứt cựt trắc, được![/SIZE] [SIZE=5]- Bẩm nhân tâm đối với kê cứt ạ![/SIZE] [SIZE=5]Mọi học trò đều phì cười. Ông Chánh, chủ nhà, ngồi trên trường kỷ, chăm chú xem từ nãy đến giờ, cũng phải bật cười và nói chêm vào:[/SIZE] [SIZE=5]- Nhân tâm là lòng người mà đối với cứt gà thì xấu lắm, sổ toẹt![/SIZE] [SIZE=5]Ông Đồ đỏ mặt hung hăng vụt Tâm ba roi giữ thể diện và mắng chữa:[/SIZE] [SIZE=5]- Thằng này đốc hư rồi, học một ngày một đổ đốn đi. Tao lại tống cổ về với bố mẹ mày cho xong.[/SIZE] [SIZE=5]Tâm sụt sịt khóc đi về chỗ ngồi.[/SIZE] [SIZE=5]Và mấy hôm sau, cứ buổi chiều, Tâm theo đúng lệ, phải làm năm câu đối. Không phải gọi lên đối ứng khẩu như trước nữa, Ông Đồ ra câu đối vào vở, mỗi câu đối viết vào một dòng, Tâm đem về nghĩ đối được câu nào viết ngay xuống dưới dòng ấy. Được tha hồ nghĩ, tha hồ mở sách tìm tòi. Chiều hôm sau mới chấm.[/SIZE] [SIZE=5]Câu nào hay lắm thì khuyên to, khuyên đến hai ba khuyên. Chữ nào đối chọi lắm, khuyên trần cả hai bên. Câu hay vừa, được khuyên nhỏ. Câu thường, điểm điểm mấy cái. Câu hỏng sổ một cái dài. Câu nào hỏng lắm sổ toẹt hai ba nhát![/SIZE] [SIZE=5]Hễ tất cả những câu ra đều bị sổ toẹt cả là ‘’Bất cập’’ thế nào cũng bị luồn khố và phải một trận đòn tối tăm mắt mũi. Còn phải mỗi câu bị là ba roi mây giơ thẳng cánh![/SIZE] [SIZE=5]Tâm đã dạn dần, Ngày nào Tâm làm được trôi chảy và tin chắc thế nào cũng không đến nỗi sổ. Tâm múa tay vui mừng và hớn hở khoe với các bạn cái câu tìm được hay và đối chọi. Nhưng ngày nào gặp câu khó quá, tìm nghĩ mãi không ra, Tâm đối liều đối lĩnh vào đấy, rồi vội bỏ đi chơi ít, tặc lưỡi một cái và nghĩ bụng:[/SIZE] [SIZE=5]- Đếch vào! Muốn ra thế nào thì ra, chạy chơi cái đã![/SIZE] [SIZE=5]Sự ham chơi của tuổi trẻ dần dần thắng được sự sợ hãi của roi vọt. Nhưng mà đây chỉ là tạm bợ trong thời gian ngắn ngủi. [/SIZE] [SIZE=5][B]Đọc tiếp chương 11 tại đây nhé các bạn :[/B][/SIZE][URL='https://vnkienthuc.com/threads/but-nghien-chuong-11.79777/'][SIZE=5][B] CHƯƠNG 11[/B][/SIZE][/URL] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Tiểu Thuyết, Sử Thi
Tiểu thuyết Bút Nghiên - Chu Thiên
Top