Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Tiểu Thuyết, Sử Thi
Tiểu thuyết Bút Nghiên - Chu Thiên
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="Trang Dimple" data-source="post: 181769" data-attributes="member: 288054"><p><span style="font-size: 18px">Butnghien .com tiếp tục chia sẻ với các bạn chương 6 của tiểu thuyết <strong>" Bút Nghiên"</strong> Của tác giả chu Thiên </span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">[ATTACH=full]3320[/ATTACH]</span></p><p><span style="font-size: 18px">CHƯƠNG 6</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">Mùa Đông đã đến từ lâu. Những ngày mưa phùn gió bấc kéo dài liên tiếp làm cho cái nhà quê phẳng lặng buồn tênh lại càng thêm tiêu điều ảm đạm. Những làng mạc như lu mờ thấp bé xuống, mà cánh đồng mông mênh bát ngát hình như cao lên, giãn ra và bao trùm tất cả. Cảnh tượng giống như lúc trời chiều dần dần đi vào đêm tối.</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">Giời rét, người co ro trong những áo bông, áo đụp! Và chân tay nhiều khi nứt nẻ đau buốt đến xương! Thỉnh thoảng được ngày có mặt giời xinh tươi trong sáng giữa nền giời quang đãng, là người ta nô nức tắm giặt, tiếng đổ nước nồm nồm và tiếng vỗ giặt quần áo bôm bốp truyền từ cầu ao nọ đến cầu ao kia vang dậy.</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">Tâm chưa nhận rõ được ngày tháng. Nhưng hàng năm Tâm thấy hễ tiết giời rét mướt như thế là gần Tết rồi. Vì hễ Tết là Tâm được ăn nhiều thứ ngon: Giò, mộc, nem, bánh và được mặc áo đẹp, đi mừng tuổi được tiền nữa. Năm nay đã đi học rồi, nên Tâm lại càng mong chóng Tết. Gió bấc đã nhiều lần từng cơn lạnh buốt giục giã ngoài hiên. Tâm khấp khởi hỏi mẹ:</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">- Mẹ ơi mẹ, dễ gần Tết rổi nhỉ?</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">Bà mẹ âu yếm:</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">- Đã Tết thế nào con, còn lâu lắm. Cứ cố học cho giỏi đi, hễ bao giờ Tết, mẹ bảo con!</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">Và đến trường, Tâm lăm le đố các bạn:</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">- Tao đố mày còn mấy ngày nữa là Tết nào?</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">- Còn non một tháng nữa chứ mấy!</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">- Nhưng là bao nhiêu ngày kia?</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">- Mày dở lắm, non một tháng là hai mươi ngày đấy. Hôm nay đã là mồng tám tháng chạp rồi còn gì?</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">Tâm nghĩ bụng:</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">- A ha! Còn có hai mươi ngày nữa là đến Tết!</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">Và từ đấy Tâm cứ nhẩm tính từng ngày một!</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">Lòng mong mỏi của Tâm đã thỏa. Ngày hai mươi hai, ông Đồ về nghỉ. Hai mươi ba nhà Tâm quét dọn bàn thờ sạch sẽ, trên bàn thờ ông công, bày thêm cỗ mũ tám đầu rồng, mười hai mắt kính và hai tai xanh điểm đổ chổng ngược lên như hai con thỏ. Ngày chạp ông công, Tâm được ăn một bữa ngon lành no nê! Mà Tâm vẫn nhớ rằng đến ngày chạp ông công thì còn bảy ngày nữa là Tết.</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">- Còn bảy ngày nữa là Tết, sướng quá.</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">Tâm nghĩ vậy rồi vui vẻ chạy đi chơi hàng xóm. Quang cảnh nhà quê đã dần dần náo nhiệt vì Tết. Người đi chợ đông lên. Các công việc làm vội vàng, mau hơn. Ở đầu cầu ao mỗi nhà đã chễm chệ một cuộn lá dong để gói bánh.</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">Rồi những tiếng lợn bị chọc tiết kêu í éc ở mọi xóm, tiếng giã giò chí chát ở mọi nhà cùng tiếng lên bột bánh gai thùm thụp đã làm rõ ràng cái cảnh Tết rồi, không ai còn dõi Tâm được nữa! Ba mươi Tết, cây nêu dựng sừng sững giữa sân, câu đối đỏ lòm trước cửa càng làm cho Tâm hớn hở mừng khôn xiết.</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">Sáng sớm mồng một, tràng pháo của nhà vừa nổ, Tâm vội vàng choàng dậy giụi mắt rồi ra mắc lấy áo dài mới nhuộm màu giãi bùn mặc vào diện cái quần vải mới may trắng bốp. Tâm nghiêm trang đi đến trước mặt ông bà Lý Tưởng chúc mừng năm mới:</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">- Con chúc mừng thầy mẹ sang năm mới mạnh khỏe sống lâu và giàu bằng mười năm ngoái!</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">Ông Lý khen:</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">- Tốt lắm, thầy cũng chúc cho con năm nay học giỏi hơn những trẻ khác. Năm nay con lên bảy rồi phải chăm chỉ mà học nhé. Đây thầy mừng tuổi cho con một tiền này.</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">Bà Lý cũng cho một tiền nữa, Tâm vui sướng nhận lấy tiền ra khoe với chị:</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">- Tôi có những hai kia, để mua thắt lưng đỏ.</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">Đến nửa buổi, cơm nước xong rồi, ông Lý với Tâm đem giầu đi lễ và mừng tuổi các nhà thân thuộc. Đi đến nhà nào, Tâm cũng thấy ông Lý nói:</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">- Năm cũ đã qua, bước sang năm mới, tôi đến mừng tuổi cho ông bà sống lâu mạnh khỏe, giầu có bằng năm bằng mười năm ngoái.</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">Và ai cũng xoa đầu Tâm, cho Tâm tiền rất nhiều, nhiều hơn mọi năm. Người nào cũng bảo:</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">- Năm nay cậu đã là học trò cắp sách đi học, không bé bỏng như năm trước nữa. Tôi mừng tuổi để cậu mua giấy này.</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">Tâm sung sướng quá và bụng bảo dạ:</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">- Ra, đi học có lợi thật!</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">Hôm mồng bốn, Tâm mải đang nô đùa ở sân đình chợt có người nhà ra tìm về. Tâm mải vui, phát khùng lên mắng tên đầy tớ:</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">- Về làm gì, ông không về.</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">- Không về ông nhà đánh chết, ông cho tôi ra tìm ngay anh về ông bảo.</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">Tâm ngần ngại đành phải theo về. Đến nhà, thấy ông Lý đang ngồi xếp bằng trên sáp, Tâm được yên lòng, Tâm chỉ sợ có việc gì đến, làm Tâm phải đòn thì chết! Ông Lý sai Tâm lấy nghiên mài mực Tâm vâng theo ngay, ông Lý mở tráp ra lấy tờ giấy hoa tiên đỏ tươi và một ngọn bút mới, ông bảo Tâm:</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">- Hôm nay tốt ngày, thầy với con khai bút nhé.</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">Tâm không hiểu hỏi:</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">- Khai bút là thế nào hở thầy?</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">- Khai bút là sang năm mới phải chọn ngày tốt, giờ tốt, bắt đầu viết lên tờ giấy hoa tiêu hay tờ giấy đỏ, rồi dán lên cột hay sà nhà. Sau viết gì mới được viết. Ngộ chưa khai bút mà cứ viết thì dông suốt năm, đi học thì chịu dốt, mà làm việc thì cũng hỏng. Ngộ gặp phải giờ xấu, còn sinh ra ốm đau, bệnh tật, tai vạ bất kỳ nữa. Con nghe chưa? Phải cẩn thận đấy.</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">- Bẩm vâng ạ!</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">Rồi ông Lý nằm xuống, dầm ngòi bút mới vào nghiên mực, lấy ra viết một dòng dài ở giữa tờ hoa tiên. Viết xong ông ngoảnh lại bảo Tâm:</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">- Con chưa viết được, thầy viết cho một chữ bút, còn để phần con một nét sổ. Tâm cầm bút run run ấn toẹt lên tờ giấy rồi kéo dài xuống trông rõ một vệt mực to tướng. Xong Tâm cầm bút, giương mắt nhìn ông, ông cau mày bảo:</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">- Thôi!</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">Rồi ông cầm lấy tờ giấy ngắm nghía. Sau cùng nói:</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">- Thôi cũng được, vào trong nhà lấy tí bánh chưng ra đây.</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">Tâm lấy mang ra. Ông Lý dính một ít vào đầu tờ giấy đem dán lên sà nhà. Cơn gió nhẹ lướt qua cửa sổ thổi bay cong tờ giấy là là. Tâm vui mừng thoát nạn, chạy xuống nhà dưới.</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px"><strong>Đọc tiếp chương 7 tại đây nhé các bạn : <a href="https://vnkienthuc.com/threads/but-nghien-chuong-7.79772/" target="_blank">CHƯƠNG 7 </a></strong></span></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="Trang Dimple, post: 181769, member: 288054"] [SIZE=5]Butnghien .com tiếp tục chia sẻ với các bạn chương 6 của tiểu thuyết [B]" Bút Nghiên"[/B] Của tác giả chu Thiên [/SIZE] [SIZE=5][ATTACH=full]3320._xfImport[/ATTACH] CHƯƠNG 6[/SIZE] [SIZE=5]Mùa Đông đã đến từ lâu. Những ngày mưa phùn gió bấc kéo dài liên tiếp làm cho cái nhà quê phẳng lặng buồn tênh lại càng thêm tiêu điều ảm đạm. Những làng mạc như lu mờ thấp bé xuống, mà cánh đồng mông mênh bát ngát hình như cao lên, giãn ra và bao trùm tất cả. Cảnh tượng giống như lúc trời chiều dần dần đi vào đêm tối.[/SIZE] [SIZE=5]Giời rét, người co ro trong những áo bông, áo đụp! Và chân tay nhiều khi nứt nẻ đau buốt đến xương! Thỉnh thoảng được ngày có mặt giời xinh tươi trong sáng giữa nền giời quang đãng, là người ta nô nức tắm giặt, tiếng đổ nước nồm nồm và tiếng vỗ giặt quần áo bôm bốp truyền từ cầu ao nọ đến cầu ao kia vang dậy.[/SIZE] [SIZE=5]Tâm chưa nhận rõ được ngày tháng. Nhưng hàng năm Tâm thấy hễ tiết giời rét mướt như thế là gần Tết rồi. Vì hễ Tết là Tâm được ăn nhiều thứ ngon: Giò, mộc, nem, bánh và được mặc áo đẹp, đi mừng tuổi được tiền nữa. Năm nay đã đi học rồi, nên Tâm lại càng mong chóng Tết. Gió bấc đã nhiều lần từng cơn lạnh buốt giục giã ngoài hiên. Tâm khấp khởi hỏi mẹ:[/SIZE] [SIZE=5]- Mẹ ơi mẹ, dễ gần Tết rổi nhỉ?[/SIZE] [SIZE=5]Bà mẹ âu yếm:[/SIZE] [SIZE=5]- Đã Tết thế nào con, còn lâu lắm. Cứ cố học cho giỏi đi, hễ bao giờ Tết, mẹ bảo con![/SIZE] [SIZE=5]Và đến trường, Tâm lăm le đố các bạn:[/SIZE] [SIZE=5]- Tao đố mày còn mấy ngày nữa là Tết nào?[/SIZE] [SIZE=5]- Còn non một tháng nữa chứ mấy![/SIZE] [SIZE=5]- Nhưng là bao nhiêu ngày kia?[/SIZE] [SIZE=5]- Mày dở lắm, non một tháng là hai mươi ngày đấy. Hôm nay đã là mồng tám tháng chạp rồi còn gì?[/SIZE] [SIZE=5]Tâm nghĩ bụng:[/SIZE] [SIZE=5]- A ha! Còn có hai mươi ngày nữa là đến Tết![/SIZE] [SIZE=5]Và từ đấy Tâm cứ nhẩm tính từng ngày một![/SIZE] [SIZE=5]Lòng mong mỏi của Tâm đã thỏa. Ngày hai mươi hai, ông Đồ về nghỉ. Hai mươi ba nhà Tâm quét dọn bàn thờ sạch sẽ, trên bàn thờ ông công, bày thêm cỗ mũ tám đầu rồng, mười hai mắt kính và hai tai xanh điểm đổ chổng ngược lên như hai con thỏ. Ngày chạp ông công, Tâm được ăn một bữa ngon lành no nê! Mà Tâm vẫn nhớ rằng đến ngày chạp ông công thì còn bảy ngày nữa là Tết.[/SIZE] [SIZE=5]- Còn bảy ngày nữa là Tết, sướng quá.[/SIZE] [SIZE=5]Tâm nghĩ vậy rồi vui vẻ chạy đi chơi hàng xóm. Quang cảnh nhà quê đã dần dần náo nhiệt vì Tết. Người đi chợ đông lên. Các công việc làm vội vàng, mau hơn. Ở đầu cầu ao mỗi nhà đã chễm chệ một cuộn lá dong để gói bánh.[/SIZE] [SIZE=5]Rồi những tiếng lợn bị chọc tiết kêu í éc ở mọi xóm, tiếng giã giò chí chát ở mọi nhà cùng tiếng lên bột bánh gai thùm thụp đã làm rõ ràng cái cảnh Tết rồi, không ai còn dõi Tâm được nữa! Ba mươi Tết, cây nêu dựng sừng sững giữa sân, câu đối đỏ lòm trước cửa càng làm cho Tâm hớn hở mừng khôn xiết.[/SIZE] [SIZE=5]Sáng sớm mồng một, tràng pháo của nhà vừa nổ, Tâm vội vàng choàng dậy giụi mắt rồi ra mắc lấy áo dài mới nhuộm màu giãi bùn mặc vào diện cái quần vải mới may trắng bốp. Tâm nghiêm trang đi đến trước mặt ông bà Lý Tưởng chúc mừng năm mới:[/SIZE] [SIZE=5]- Con chúc mừng thầy mẹ sang năm mới mạnh khỏe sống lâu và giàu bằng mười năm ngoái![/SIZE] [SIZE=5]Ông Lý khen:[/SIZE] [SIZE=5]- Tốt lắm, thầy cũng chúc cho con năm nay học giỏi hơn những trẻ khác. Năm nay con lên bảy rồi phải chăm chỉ mà học nhé. Đây thầy mừng tuổi cho con một tiền này.[/SIZE] [SIZE=5]Bà Lý cũng cho một tiền nữa, Tâm vui sướng nhận lấy tiền ra khoe với chị:[/SIZE] [SIZE=5]- Tôi có những hai kia, để mua thắt lưng đỏ.[/SIZE] [SIZE=5]Đến nửa buổi, cơm nước xong rồi, ông Lý với Tâm đem giầu đi lễ và mừng tuổi các nhà thân thuộc. Đi đến nhà nào, Tâm cũng thấy ông Lý nói:[/SIZE] [SIZE=5]- Năm cũ đã qua, bước sang năm mới, tôi đến mừng tuổi cho ông bà sống lâu mạnh khỏe, giầu có bằng năm bằng mười năm ngoái.[/SIZE] [SIZE=5]Và ai cũng xoa đầu Tâm, cho Tâm tiền rất nhiều, nhiều hơn mọi năm. Người nào cũng bảo:[/SIZE] [SIZE=5]- Năm nay cậu đã là học trò cắp sách đi học, không bé bỏng như năm trước nữa. Tôi mừng tuổi để cậu mua giấy này.[/SIZE] [SIZE=5]Tâm sung sướng quá và bụng bảo dạ:[/SIZE] [SIZE=5]- Ra, đi học có lợi thật![/SIZE] [SIZE=5]Hôm mồng bốn, Tâm mải đang nô đùa ở sân đình chợt có người nhà ra tìm về. Tâm mải vui, phát khùng lên mắng tên đầy tớ:[/SIZE] [SIZE=5]- Về làm gì, ông không về.[/SIZE] [SIZE=5]- Không về ông nhà đánh chết, ông cho tôi ra tìm ngay anh về ông bảo.[/SIZE] [SIZE=5]Tâm ngần ngại đành phải theo về. Đến nhà, thấy ông Lý đang ngồi xếp bằng trên sáp, Tâm được yên lòng, Tâm chỉ sợ có việc gì đến, làm Tâm phải đòn thì chết! Ông Lý sai Tâm lấy nghiên mài mực Tâm vâng theo ngay, ông Lý mở tráp ra lấy tờ giấy hoa tiên đỏ tươi và một ngọn bút mới, ông bảo Tâm:[/SIZE] [SIZE=5]- Hôm nay tốt ngày, thầy với con khai bút nhé.[/SIZE] [SIZE=5]Tâm không hiểu hỏi:[/SIZE] [SIZE=5]- Khai bút là thế nào hở thầy?[/SIZE] [SIZE=5]- Khai bút là sang năm mới phải chọn ngày tốt, giờ tốt, bắt đầu viết lên tờ giấy hoa tiêu hay tờ giấy đỏ, rồi dán lên cột hay sà nhà. Sau viết gì mới được viết. Ngộ chưa khai bút mà cứ viết thì dông suốt năm, đi học thì chịu dốt, mà làm việc thì cũng hỏng. Ngộ gặp phải giờ xấu, còn sinh ra ốm đau, bệnh tật, tai vạ bất kỳ nữa. Con nghe chưa? Phải cẩn thận đấy.[/SIZE] [SIZE=5]- Bẩm vâng ạ![/SIZE] [SIZE=5]Rồi ông Lý nằm xuống, dầm ngòi bút mới vào nghiên mực, lấy ra viết một dòng dài ở giữa tờ hoa tiên. Viết xong ông ngoảnh lại bảo Tâm:[/SIZE] [SIZE=5]- Con chưa viết được, thầy viết cho một chữ bút, còn để phần con một nét sổ. Tâm cầm bút run run ấn toẹt lên tờ giấy rồi kéo dài xuống trông rõ một vệt mực to tướng. Xong Tâm cầm bút, giương mắt nhìn ông, ông cau mày bảo:[/SIZE] [SIZE=5]- Thôi![/SIZE] [SIZE=5]Rồi ông cầm lấy tờ giấy ngắm nghía. Sau cùng nói:[/SIZE] [SIZE=5]- Thôi cũng được, vào trong nhà lấy tí bánh chưng ra đây.[/SIZE] [SIZE=5]Tâm lấy mang ra. Ông Lý dính một ít vào đầu tờ giấy đem dán lên sà nhà. Cơn gió nhẹ lướt qua cửa sổ thổi bay cong tờ giấy là là. Tâm vui mừng thoát nạn, chạy xuống nhà dưới.[/SIZE] [SIZE=5][B]Đọc tiếp chương 7 tại đây nhé các bạn : [URL='https://vnkienthuc.com/threads/but-nghien-chuong-7.79772/']CHƯƠNG 7 [/URL][/B][/SIZE] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Tiểu Thuyết, Sử Thi
Tiểu thuyết Bút Nghiên - Chu Thiên
Top