Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Tiểu Thuyết, Sử Thi
Tiểu thuyết Bút Nghiên - Chu Thiên
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="Trang Dimple" data-source="post: 181763" data-attributes="member: 288054"><p><span style="font-size: 18px">Butnghien .com tiếp tục chia sẻ với các bạn chương 3 của tiểu thuyết <strong>" Bút Nghiên"</strong> Của tác giả chu Thiên</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">[ATTACH=full]3317[/ATTACH]</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px"><span style="color: rgb(226, 80, 65)"><strong>CHƯƠNG 3</strong></span></span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">Hôm sau, Tâm đền trường được học sang bài mới, bài bắt đầu trong sách Tam tự:</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">Tam tự kinh</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">Nhân chi sơ</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">Tính bản thiện</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">Tính tương cận</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">Tập tương viễn</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">(Sách ba chữ</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">Người chưng xưa</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">Tính vốn lành</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">Tính cùng gần</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">Tập cùng xa) - dịch theo nghĩa của các ông Đồ bảo trẻ.</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">Tâm học ngoan ngoãn rõ ràng, ai cũng phải chú ý. Tâm cẩn thận từng tí, không dám sai thú điều gì thầy bảo. Mối lo sợ của Tâm cứ mỗi lúc mỗi tăng, khi thấy những trẻ bị đòn phạt. Nhất là những đứa không thuộc bài bị phạt ‘’luồn khố’’. Một đứa nhất đứng dạng cẳng, ở dây lưng buộc thõng xuống hai quả sung hay hai quả cà. Đứa bị phạt phải ngồi xuống ngẩng mồm đớp hai quả, rồi chui đầu sang bên kia, trong khi đứa thứ nhất cầm roi vụt mạnh vào lưng vào đít và hỏi:</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">- Từ rày mày có thuộc bài không?</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">- Bẩm có ạ.</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">Chui đi chui lại hai lượt, đớp quả hai lượt, và bị đánh hai lượt, thế là xong cái tội ‘’luồn khố’’. Thực là nhục nhã, thực là xấu hổ. Đi học mà như vậy thà chết quách đi, học làm gì? Tâm nghĩ thế nên quyết chí học thật thuộc, thật giỏi, không để bao giờ bị phạt. Nghĩ vậy nên về đến nhà Tâm mang ngay sách ra học rang rảng:</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">Tam tự kinh</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">Nhân chi sơ</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">Tính bản thiện</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">Tâm vừa học thì chị Tâm vin ngay lấy câu ấy mà chòng:</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">- Tam tự kinh là rình bú mẹ, sắp sửa vào bú mẹ bây giờ.</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">- Nhân chi sơ là sờ vú mẹ, mân mê để mà bú.</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">- Tính bản thiện là miệng muốn ăn, suốt ngày chỉ vòi ăn.</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">Tâm một mực cãi:</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">- Không phải thế kia! Không phải thế kia! Nhưng tất cả người nhà, đầy tớ, bà thím, bà bác đều hòa với chị Tâm mà chế giễu, Tâm không chịu được, chửi toáng tất cả, rồi òa lên khóc, bỏ không học nữa. Tâm khóc ti tỉ mãi. Ông Lý Tưởng đi đâu về chị Tâm lại và hỏi đầu đuôi, đánh cho chị Tâm một trận, rồi bế Tâm đi ngủ.</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">Sáng hôm sau Tâm tới trường, bài không thuộc, nghĩ đến tội ‘’luồn khố’’ mà lo. Tâm cố học nhẩm mãi mà vẫn không thuộc. Đến lúc ông Đồ gọi lên đọc, Tâm cứ đứng đực người ra. Ông Đồ nghiêm nghị trừng mắt bảo:</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">- Thế chữ mày để đâu cả?</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">Cuống quít, thầy hỏi, Tâm vội đáp:</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">- Bẩm thầy chữ con để ở nhà ạ!</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">Cả bọn học trò phá lên cười. Tâm thẹn quá cúi gầm mặt xuống, tay mân mê cuộn gấu áo.</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">Nhưng xấu hổ nhất đối với Tâm có lẽ là lần đầu tiên phải quét nhà! Nhà trường mỗi ngày phải hai lượt quét, buổi sáng và buổi chiều. Công việc ấy giao cho những đứa bét ở lớp trẻ con. Buổi sáng thì bài học, buổi chiều thì chữ viết. Đứa nào học quên mất nửa bài thì phải luồn gầm giường để soi móc cho sạch.</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">Tâm đã quyết chí học bài nào cũng thuộc nên luôn một tháng không lần nào bị phạt. Chữ tô đẹp, bài học thuộc. Tâm chỉ nhận được những lời khen lào lao. Nhưng học ròng rã luôn một tháng giời không được nghỉ ngày nào, chỉ lo với sợ, Tâm đã thấy chán, nhớ những buổi nô đùa thỏa thích khi trước, Tâm buồn rầu than thở cho số phận học trò. Ai đời, đi học cặm cụi mãi suốt ngày đêm vào sách vở mà vẫn phập phồng lo sợ, không lúc nào rảnh thì có khổ không? Khổ hơn bác cu Tẹo đi cày, khổ hơn con ở đun bếp thổi cơm, chăn trâu cắt cỏ! Chúng còn có lúc rỗi, có lúc chơi, và hết việc hôm nay không lo gì đến ngày mai! Tâm thì cứ phải lo nối nhau mãi mãi...</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">May sao, hôm mùng tám tháng tư ngày ‘’ Bụt sinh Bụt đẻ’’ ở chùa và ở đình làng, người ta bày đàn lễ ‘’cầu mát’’ tiễn quan ôn, nhà ông Cựu Mẫn đến lượt ‘’đương cai’’ các học trò đều được nghĩ cả ngày!</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">Tâm mừng quá, sáng tinh sương, Tâm đã chạy ra đình xem đàn, và thuyền rồng, voi ngựa mũ mã, hình nhân. Tâm mãi chơi suốt cả ngày, chỉ về ăn cơm bữa trưa. Tối lại lên chùa xem ‘’tắm Phật’’. Khuya về mệt quá, Tâm đi ngủ ngay, không nhìn đến bài.</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">Sáng hôm sau, Tâm ở nhà ra đi, ngần ngừ mãi để chờ gặp đàn ông cho may. Nhưng rủi thay, lúc ra đến ngã ba lại gặp ngay cô đĩ Tít, Tâm vừa tức và càng thêm sợ. Đến trường, tuy học bài mới mà Tâm vẫn mở lại nhẩm qua bài cũ. Nhưng vẫn không thuộc. Đến lúc đọc, Tâm chỉ đọc lõm bõm được mấy câu, rồi tay mân mê cuộn áo, mắt cứ chớp chớp trông lên sà nhà! Ở ngoài chúng nó reo:</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">- A ha, thằng Tâm không thuộc.</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">Ông Đồ trừng mắt hỏi:</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">- Tại sao mày không thuộc?</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">Hôm qua lại mãi chơi phải không. Hai ngày một bài mà ngắc ngứ.</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">- Bẩm thầy không ạ.</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">- Thế sao không thuộc?</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">- Bẩm tại con gặp cô đĩ Tít.</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">Học trò đều cười, ông Đồ cáu, vụt Tâm một roi và hỏi:</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">- Mày nói láo, gặp cô ấy làm sao lại không thuộc bài?</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">Tâm sụt sịt giơ cánh tay lên mặt thưa:</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">- Bẩm thầy, con học kỷ rồi, nhưng gặp cô ấy dông, nên đến lúc đọc lại quên mất.</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">Mặc dầu, Tâm cũng bị phê chữ ‘’liệt’’ vào sách như thường và phải quét nhà luồn gầm giường! Đến lúc sắp tan, lũ học trò giục:</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">- A ha! Thằng Tâm phải quét nhà. Sao không đi lấy chổi quét đi mau lên?</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">Tâm còn đứng ngần ngại thè lưỡi chửi lại bọn học trò. Tưởng bé mọn, ông đố tha cho cái phạt khó nhọc ấy, nhưng thằng cu Tạo, xưa nay vẫn bị quét nhà luôn, đứng lên thưa:</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">- Bẩm thầy thằng Tâm nó không quét nhà!</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">Ông Đồ đang cắm đầu viết vội mấy quyển vở tô, ngẩng lên hỏi:</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">- Sao thằng kia lại không đi quét nhà? Hay muốn phải đòn?</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">Cuống quít, Tâm vội chạy xuống nhà dưới lấy cái chổi lên phe phẩy quét từ đầu đằng kia lại. Ở nhà, Tâm không phải quét thế bao giờ nên cầm đến cái chổi, tay cứ luống cuống quét chỗ nọ tạt sang chỗ kia. Lại thêm chúng nó kéo đàn chạy theo sau, hạch sách từng ly từng tí, bắt rúc hẳn vào gầm giường, bắt soi hẳn vào chân phản. Rồi ở ngoài chúng nó khúc khích cười. Tâm loay hoay hì hục mãi mới ra khỏi một gầm giường, mặt đỏ bừng, mũi thò lò chảy ra. Tâm đứng ngay người lên, trông cái nhà rộng năm gian mà chán, quét đến bao giờ cho xong. Tâm nghĩ:</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">- Thế này ỉa vào đi học nữa!</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">Nhưng chúng nó lại giục, Tâm lại khom lưng cấm đầu quét. Lâu lâu học trò tản mát về dần. Còn mấy đứa ranh mãnh ở lại để trông coi Tâm quét nhà cho sạch. Đến mãi trưa rặt. Tâm mới quét xong, mồ hôi đầm đìa ướt đẫm cả áo, cắp sách ra đến cổng, trông thấy người nhà đứng đón, Tâm òa lên khóc, mấy đứa trẻ cùng về thấy vậy, được thể reo:</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">- Ê, ê, ê! Lêu Lêu, có đứa bị chui vào gầm giường! Quét nhà chui gầm giường, a, a!</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">Tâm tức quá, vừa khóc vừa phát khùng:</span></p><p></p><p><span style="font-size: 18px">- Ông ỉa vào, ông không đi học nữa! Xem chúng mày còn chế vào đâu nữa!</span></p><p></p><p><strong>Đọc tiếp chương 4 tại đây nhé các bạn : CHƯƠNG 4</strong></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="Trang Dimple, post: 181763, member: 288054"] [SIZE=5]Butnghien .com tiếp tục chia sẻ với các bạn chương 3 của tiểu thuyết [B]" Bút Nghiên"[/B] Của tác giả chu Thiên[/SIZE] [SIZE=5][ATTACH=full]3317._xfImport[/ATTACH][/SIZE] [SIZE=5][COLOR=rgb(226, 80, 65)][B]CHƯƠNG 3[/B][/COLOR][/SIZE] [SIZE=5]Hôm sau, Tâm đền trường được học sang bài mới, bài bắt đầu trong sách Tam tự:[/SIZE] [SIZE=5]Tam tự kinh[/SIZE] [SIZE=5]Nhân chi sơ[/SIZE] [SIZE=5]Tính bản thiện[/SIZE] [SIZE=5]Tính tương cận[/SIZE] [SIZE=5]Tập tương viễn[/SIZE] [SIZE=5](Sách ba chữ[/SIZE] [SIZE=5]Người chưng xưa[/SIZE] [SIZE=5]Tính vốn lành[/SIZE] [SIZE=5]Tính cùng gần[/SIZE] [SIZE=5]Tập cùng xa) - dịch theo nghĩa của các ông Đồ bảo trẻ.[/SIZE] [SIZE=5]Tâm học ngoan ngoãn rõ ràng, ai cũng phải chú ý. Tâm cẩn thận từng tí, không dám sai thú điều gì thầy bảo. Mối lo sợ của Tâm cứ mỗi lúc mỗi tăng, khi thấy những trẻ bị đòn phạt. Nhất là những đứa không thuộc bài bị phạt ‘’luồn khố’’. Một đứa nhất đứng dạng cẳng, ở dây lưng buộc thõng xuống hai quả sung hay hai quả cà. Đứa bị phạt phải ngồi xuống ngẩng mồm đớp hai quả, rồi chui đầu sang bên kia, trong khi đứa thứ nhất cầm roi vụt mạnh vào lưng vào đít và hỏi:[/SIZE] [SIZE=5]- Từ rày mày có thuộc bài không?[/SIZE] [SIZE=5]- Bẩm có ạ.[/SIZE] [SIZE=5]Chui đi chui lại hai lượt, đớp quả hai lượt, và bị đánh hai lượt, thế là xong cái tội ‘’luồn khố’’. Thực là nhục nhã, thực là xấu hổ. Đi học mà như vậy thà chết quách đi, học làm gì? Tâm nghĩ thế nên quyết chí học thật thuộc, thật giỏi, không để bao giờ bị phạt. Nghĩ vậy nên về đến nhà Tâm mang ngay sách ra học rang rảng:[/SIZE] [SIZE=5]Tam tự kinh[/SIZE] [SIZE=5]Nhân chi sơ[/SIZE] [SIZE=5]Tính bản thiện[/SIZE] [SIZE=5]Tâm vừa học thì chị Tâm vin ngay lấy câu ấy mà chòng:[/SIZE] [SIZE=5]- Tam tự kinh là rình bú mẹ, sắp sửa vào bú mẹ bây giờ.[/SIZE] [SIZE=5]- Nhân chi sơ là sờ vú mẹ, mân mê để mà bú.[/SIZE] [SIZE=5]- Tính bản thiện là miệng muốn ăn, suốt ngày chỉ vòi ăn.[/SIZE] [SIZE=5]Tâm một mực cãi:[/SIZE] [SIZE=5]- Không phải thế kia! Không phải thế kia! Nhưng tất cả người nhà, đầy tớ, bà thím, bà bác đều hòa với chị Tâm mà chế giễu, Tâm không chịu được, chửi toáng tất cả, rồi òa lên khóc, bỏ không học nữa. Tâm khóc ti tỉ mãi. Ông Lý Tưởng đi đâu về chị Tâm lại và hỏi đầu đuôi, đánh cho chị Tâm một trận, rồi bế Tâm đi ngủ.[/SIZE] [SIZE=5]Sáng hôm sau Tâm tới trường, bài không thuộc, nghĩ đến tội ‘’luồn khố’’ mà lo. Tâm cố học nhẩm mãi mà vẫn không thuộc. Đến lúc ông Đồ gọi lên đọc, Tâm cứ đứng đực người ra. Ông Đồ nghiêm nghị trừng mắt bảo:[/SIZE] [SIZE=5]- Thế chữ mày để đâu cả?[/SIZE] [SIZE=5]Cuống quít, thầy hỏi, Tâm vội đáp:[/SIZE] [SIZE=5]- Bẩm thầy chữ con để ở nhà ạ![/SIZE] [SIZE=5]Cả bọn học trò phá lên cười. Tâm thẹn quá cúi gầm mặt xuống, tay mân mê cuộn gấu áo.[/SIZE] [SIZE=5]Nhưng xấu hổ nhất đối với Tâm có lẽ là lần đầu tiên phải quét nhà! Nhà trường mỗi ngày phải hai lượt quét, buổi sáng và buổi chiều. Công việc ấy giao cho những đứa bét ở lớp trẻ con. Buổi sáng thì bài học, buổi chiều thì chữ viết. Đứa nào học quên mất nửa bài thì phải luồn gầm giường để soi móc cho sạch.[/SIZE] [SIZE=5]Tâm đã quyết chí học bài nào cũng thuộc nên luôn một tháng không lần nào bị phạt. Chữ tô đẹp, bài học thuộc. Tâm chỉ nhận được những lời khen lào lao. Nhưng học ròng rã luôn một tháng giời không được nghỉ ngày nào, chỉ lo với sợ, Tâm đã thấy chán, nhớ những buổi nô đùa thỏa thích khi trước, Tâm buồn rầu than thở cho số phận học trò. Ai đời, đi học cặm cụi mãi suốt ngày đêm vào sách vở mà vẫn phập phồng lo sợ, không lúc nào rảnh thì có khổ không? Khổ hơn bác cu Tẹo đi cày, khổ hơn con ở đun bếp thổi cơm, chăn trâu cắt cỏ! Chúng còn có lúc rỗi, có lúc chơi, và hết việc hôm nay không lo gì đến ngày mai! Tâm thì cứ phải lo nối nhau mãi mãi...[/SIZE] [SIZE=5]May sao, hôm mùng tám tháng tư ngày ‘’ Bụt sinh Bụt đẻ’’ ở chùa và ở đình làng, người ta bày đàn lễ ‘’cầu mát’’ tiễn quan ôn, nhà ông Cựu Mẫn đến lượt ‘’đương cai’’ các học trò đều được nghĩ cả ngày![/SIZE] [SIZE=5]Tâm mừng quá, sáng tinh sương, Tâm đã chạy ra đình xem đàn, và thuyền rồng, voi ngựa mũ mã, hình nhân. Tâm mãi chơi suốt cả ngày, chỉ về ăn cơm bữa trưa. Tối lại lên chùa xem ‘’tắm Phật’’. Khuya về mệt quá, Tâm đi ngủ ngay, không nhìn đến bài.[/SIZE] [SIZE=5]Sáng hôm sau, Tâm ở nhà ra đi, ngần ngừ mãi để chờ gặp đàn ông cho may. Nhưng rủi thay, lúc ra đến ngã ba lại gặp ngay cô đĩ Tít, Tâm vừa tức và càng thêm sợ. Đến trường, tuy học bài mới mà Tâm vẫn mở lại nhẩm qua bài cũ. Nhưng vẫn không thuộc. Đến lúc đọc, Tâm chỉ đọc lõm bõm được mấy câu, rồi tay mân mê cuộn áo, mắt cứ chớp chớp trông lên sà nhà! Ở ngoài chúng nó reo:[/SIZE] [SIZE=5]- A ha, thằng Tâm không thuộc.[/SIZE] [SIZE=5]Ông Đồ trừng mắt hỏi:[/SIZE] [SIZE=5]- Tại sao mày không thuộc?[/SIZE] [SIZE=5]Hôm qua lại mãi chơi phải không. Hai ngày một bài mà ngắc ngứ.[/SIZE] [SIZE=5]- Bẩm thầy không ạ.[/SIZE] [SIZE=5]- Thế sao không thuộc?[/SIZE] [SIZE=5]- Bẩm tại con gặp cô đĩ Tít.[/SIZE] [SIZE=5]Học trò đều cười, ông Đồ cáu, vụt Tâm một roi và hỏi:[/SIZE] [SIZE=5]- Mày nói láo, gặp cô ấy làm sao lại không thuộc bài?[/SIZE] [SIZE=5]Tâm sụt sịt giơ cánh tay lên mặt thưa:[/SIZE] [SIZE=5]- Bẩm thầy, con học kỷ rồi, nhưng gặp cô ấy dông, nên đến lúc đọc lại quên mất.[/SIZE] [SIZE=5]Mặc dầu, Tâm cũng bị phê chữ ‘’liệt’’ vào sách như thường và phải quét nhà luồn gầm giường! Đến lúc sắp tan, lũ học trò giục:[/SIZE] [SIZE=5]- A ha! Thằng Tâm phải quét nhà. Sao không đi lấy chổi quét đi mau lên?[/SIZE] [SIZE=5]Tâm còn đứng ngần ngại thè lưỡi chửi lại bọn học trò. Tưởng bé mọn, ông đố tha cho cái phạt khó nhọc ấy, nhưng thằng cu Tạo, xưa nay vẫn bị quét nhà luôn, đứng lên thưa:[/SIZE] [SIZE=5]- Bẩm thầy thằng Tâm nó không quét nhà![/SIZE] [SIZE=5]Ông Đồ đang cắm đầu viết vội mấy quyển vở tô, ngẩng lên hỏi:[/SIZE] [SIZE=5]- Sao thằng kia lại không đi quét nhà? Hay muốn phải đòn?[/SIZE] [SIZE=5]Cuống quít, Tâm vội chạy xuống nhà dưới lấy cái chổi lên phe phẩy quét từ đầu đằng kia lại. Ở nhà, Tâm không phải quét thế bao giờ nên cầm đến cái chổi, tay cứ luống cuống quét chỗ nọ tạt sang chỗ kia. Lại thêm chúng nó kéo đàn chạy theo sau, hạch sách từng ly từng tí, bắt rúc hẳn vào gầm giường, bắt soi hẳn vào chân phản. Rồi ở ngoài chúng nó khúc khích cười. Tâm loay hoay hì hục mãi mới ra khỏi một gầm giường, mặt đỏ bừng, mũi thò lò chảy ra. Tâm đứng ngay người lên, trông cái nhà rộng năm gian mà chán, quét đến bao giờ cho xong. Tâm nghĩ:[/SIZE] [SIZE=5]- Thế này ỉa vào đi học nữa![/SIZE] [SIZE=5]Nhưng chúng nó lại giục, Tâm lại khom lưng cấm đầu quét. Lâu lâu học trò tản mát về dần. Còn mấy đứa ranh mãnh ở lại để trông coi Tâm quét nhà cho sạch. Đến mãi trưa rặt. Tâm mới quét xong, mồ hôi đầm đìa ướt đẫm cả áo, cắp sách ra đến cổng, trông thấy người nhà đứng đón, Tâm òa lên khóc, mấy đứa trẻ cùng về thấy vậy, được thể reo:[/SIZE] [SIZE=5]- Ê, ê, ê! Lêu Lêu, có đứa bị chui vào gầm giường! Quét nhà chui gầm giường, a, a![/SIZE] [SIZE=5]Tâm tức quá, vừa khóc vừa phát khùng:[/SIZE] [SIZE=5]- Ông ỉa vào, ông không đi học nữa! Xem chúng mày còn chế vào đâu nữa![/SIZE] [B]Đọc tiếp chương 4 tại đây nhé các bạn : CHƯƠNG 4[/B] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Tiểu Thuyết, Sử Thi
Tiểu thuyết Bút Nghiên - Chu Thiên
Top