D
DOO DOO
Guest
Tôi có hai người bạn, họ rất yêu thương nhau, thứ tình cảm không ồn ào chỉ có hai người hiểu. Tuy sống cách xa nhau một chuyến bay dài sáu tiếng đồng hồ và một người mang bệnh truyền nhiễm nhưng điều đó cũng chẳng là gì với họ. Họ vẫn viết về câu chuyện đời mình, về thứ tình yêu vơi đầy này đến khi có một người sẽ pải ra đi mãi mãi, họ chẳng muộn phiền, chẳng u sầu. Với họ, gặp gỡ và yêu thương nhau đã là một niềm hạnh phúc vô tận rồi.
Anh nhớ da diết Melbourne, nơi anh chưa từng đặt chân tới, nơi anh chẳng biết nắng có gay gắt hay mưa có âm ỉ như Sài Gòn hay không, nơi anh đoán bầu trời sẽ trong xanh và cao vợi, nơi anh chỉ biết qua những tấm hình hay những câu chuyện em kể. Thế nhưng trong anh, mọi thứ thật gần gũi, rõ ràng và có chút xót xa bởi chúng ta thực sự chỉ có nhau về tinh thần. Để đến được với nhau chúng ta phải băng qua chặng đường bay dài tới 6705.69 kilômét.
Ngày em về Sài Gòn, trong lòng anh là vô vàn xúc cảm. Hồi hộp mỗi khi gặp lại em. Hạnh phúc khi được nhìn thấy ánh mắt của người anh thương. Đau đớn khi nghĩ rằng em sẽ lại kéo va li ra sân bay rồi chào tạm biệt anh khi chuyến nghỉ phép kết thúc. Tủi thân khi anh sẽ ở lại lo liệu cuộc đời mình với những tháng năm dài không em. Nhưng lúc này đây anh lại có thêm thứ xúc cảm mới lạ.
Có bao giờ em trải qua cảm giác khi đứng trước mặt người em yêu thương nhất thế gian này và tự nói với bản thân rằng đã đến lúc mình phải ra đi? Còn với anh, đó chính là phút giây này.
Hai người rõ ràng rất yêu thương nhau. Anh biết điều đó và em cũng đã tỏ tường. Thế mà sự ra đi như một định mệnh được báo trước ngay từ giây phút tình yêu và niềm tin của chúng ta mỗi lúc một đầy.
Rồi mai đây, anh sẽ biết được gì về cuộc sống em phía xa nơi chân trời mà em đang sống?
Anh có được cười tươi khi em hạnh phúc?
Anh có được rùng mình đớn đau nhìn thấy em đang cố giấu những giọt nước mắt tủi hờn? Em sẽ chia sẻ cuộc đời này cùng ai nếu không có anh? Em sẽ chôn vùi những âu lo vào sâu thẳm lòng mình hay vứt vương vãi nơi số phận thênh thang? Sau khoảnh khắc này, chuyến bay dài lại một lần nữa đưa em về nơi không có anh. Lúc đó, anh đã im lặng khi chúng ta quay đi, sự im lặng là lời giải thích thuyết phục nhất cho tình yêu của chúng ta. Em. Vì anh biết trong cõi ngân hà này vẫn có những người thương – nhau – để – đó… như anh và em.
Anh nhớ da diết Melbourne, nơi anh chưa từng đặt chân tới, nơi anh chẳng biết nắng có gay gắt hay mưa có âm ỉ như Sài Gòn hay không, nơi anh đoán bầu trời sẽ trong xanh và cao vợi, nơi anh chỉ biết qua những tấm hình hay những câu chuyện em kể. Thế nhưng trong anh, mọi thứ thật gần gũi, rõ ràng và có chút xót xa bởi chúng ta thực sự chỉ có nhau về tinh thần. Để đến được với nhau chúng ta phải băng qua chặng đường bay dài tới 6705.69 kilômét.
Ngày em về Sài Gòn, trong lòng anh là vô vàn xúc cảm. Hồi hộp mỗi khi gặp lại em. Hạnh phúc khi được nhìn thấy ánh mắt của người anh thương. Đau đớn khi nghĩ rằng em sẽ lại kéo va li ra sân bay rồi chào tạm biệt anh khi chuyến nghỉ phép kết thúc. Tủi thân khi anh sẽ ở lại lo liệu cuộc đời mình với những tháng năm dài không em. Nhưng lúc này đây anh lại có thêm thứ xúc cảm mới lạ.
Có bao giờ em trải qua cảm giác khi đứng trước mặt người em yêu thương nhất thế gian này và tự nói với bản thân rằng đã đến lúc mình phải ra đi? Còn với anh, đó chính là phút giây này.
Hai người rõ ràng rất yêu thương nhau. Anh biết điều đó và em cũng đã tỏ tường. Thế mà sự ra đi như một định mệnh được báo trước ngay từ giây phút tình yêu và niềm tin của chúng ta mỗi lúc một đầy.
Rồi mai đây, anh sẽ biết được gì về cuộc sống em phía xa nơi chân trời mà em đang sống?
Anh có được cười tươi khi em hạnh phúc?
Anh có được rùng mình đớn đau nhìn thấy em đang cố giấu những giọt nước mắt tủi hờn? Em sẽ chia sẻ cuộc đời này cùng ai nếu không có anh? Em sẽ chôn vùi những âu lo vào sâu thẳm lòng mình hay vứt vương vãi nơi số phận thênh thang? Sau khoảnh khắc này, chuyến bay dài lại một lần nữa đưa em về nơi không có anh. Lúc đó, anh đã im lặng khi chúng ta quay đi, sự im lặng là lời giải thích thuyết phục nhất cho tình yêu của chúng ta. Em. Vì anh biết trong cõi ngân hà này vẫn có những người thương – nhau – để – đó… như anh và em.