emonhaquemoira
New member
- Xu
- 0
Hoàn Âm Hầu Hàn Tín, người đất Hoài Âm, lúc còn là một người áo vãi, nghèo, đã chẳng có đức hạnh, tài năng gì để được tôn cử vào chức này chức nọ, lại còn vụng về ccả đường làm ăn buôn bán, thường sống nhờ, ăn bám người khác, cho nên lắm kẻ không ưa.
Nhiều lần từng sống nhờ, ăn bám viên đình trưởng Nam Xương và Hạ Hương, có lần đến mấy tháng. Vợ viên đình trươnggr phát ngán, bèn thổi cơm sớm, ăn luôn trên giường, bữa nào Tín đi vắng thì mặc, không dành phần cơm cho. Tín hiểu ý, giận bỏ đi hẳn.
Tín ngồi câu ở chân thành, trong số các mụ giặt sợi, có mụ thấy Tín đói thì chia phần cơm của mình cho Tín ăn. Mụ ta giặt luôn mấy chục ngày liên bên suối. Tín mừng bảo mụ ta:
- Thế nào tôi cũng đền ơn bà xứng đáng !
Mụ giận nói:
- Làm thân trai mà kiếm miếng cơm không xong, tôi thương cậu thì cho cậu ăn, chứ mong gì báo với bổ.
Trong bọn làm nghề đồ tể ở Hoài Âm, có một tên khinh Tín, bảo:
- Mày tuy lớn con, khoái đeo kiếm nhưng trong bụng nhát như thỏ đế.
Rồi trước mặt mọi người, hắn làm nhục Tín, bảo:
- Thằng Tín có dám chết thì đâm tao đi, bằng không thì chui qua đũng quần tao đây này.
Tín chăm chú nhìn anh đồ tể nhỏ con, rồi lom khom chui qua đũng quần. Cả chợ ai cũng bưng miệng cười vì chê Tín là nhát.
Rồi Tín xách gươm đi theo Hạng Lương. Hạng Lương thua, Tín đi theo Hạng Vũ. Hạng Vũ không tin dùng, Tín bỏ Sở về với Hán.
Không bao lâu, Tín bị ghép tội, bị chém với mười ba người khác, những người trong bọn đã bị hành quyết, đến lượt Tín, Tín nói to:
Nhà vua không muốn thành tựu việc thiên hạ à? Sao lại chém tráng sỹ chứ?
Đằng Công lấy làm lạ bèn tha tội chết, tâu lên Hán Vương, dần dần Hàn Tín được Hán Vương phong làm đại tướng.
Tín lập nhiều công to, làm vua nước Tề, khi đến Sở, Tín cho mời bà lão giặt lụa khi xưa tặng bà ngàn vàng. Cho viên đình trưởng Nam Xương ở Hạ Hương một trăm đồng tiền và nói:
- Ông là kẻ tiểu nhân, làm phúc mà không làm cho trót !
Lại gọi gã đồ tể làm nhục mình khi xưa đến, cho làm chức trung úy nước Sở. Tín nói với văn võ bá quan rằng:
- Đây là một dũng sỹ. Xưa kia hắn làm nhục ta, ta to con há lại không giết nổi hắn sao! Nhưng giết hắn như thế thì tầm thường lắm ! cho nên ta nhịn, ta mới có ngày nay.
Theo sách: Thuật sống của người Trung
Nhiều lần từng sống nhờ, ăn bám viên đình trưởng Nam Xương và Hạ Hương, có lần đến mấy tháng. Vợ viên đình trươnggr phát ngán, bèn thổi cơm sớm, ăn luôn trên giường, bữa nào Tín đi vắng thì mặc, không dành phần cơm cho. Tín hiểu ý, giận bỏ đi hẳn.
Tín ngồi câu ở chân thành, trong số các mụ giặt sợi, có mụ thấy Tín đói thì chia phần cơm của mình cho Tín ăn. Mụ ta giặt luôn mấy chục ngày liên bên suối. Tín mừng bảo mụ ta:
- Thế nào tôi cũng đền ơn bà xứng đáng !
Mụ giận nói:
- Làm thân trai mà kiếm miếng cơm không xong, tôi thương cậu thì cho cậu ăn, chứ mong gì báo với bổ.
Trong bọn làm nghề đồ tể ở Hoài Âm, có một tên khinh Tín, bảo:
- Mày tuy lớn con, khoái đeo kiếm nhưng trong bụng nhát như thỏ đế.
Rồi trước mặt mọi người, hắn làm nhục Tín, bảo:
- Thằng Tín có dám chết thì đâm tao đi, bằng không thì chui qua đũng quần tao đây này.
Tín chăm chú nhìn anh đồ tể nhỏ con, rồi lom khom chui qua đũng quần. Cả chợ ai cũng bưng miệng cười vì chê Tín là nhát.
Rồi Tín xách gươm đi theo Hạng Lương. Hạng Lương thua, Tín đi theo Hạng Vũ. Hạng Vũ không tin dùng, Tín bỏ Sở về với Hán.
Không bao lâu, Tín bị ghép tội, bị chém với mười ba người khác, những người trong bọn đã bị hành quyết, đến lượt Tín, Tín nói to:
Nhà vua không muốn thành tựu việc thiên hạ à? Sao lại chém tráng sỹ chứ?
Đằng Công lấy làm lạ bèn tha tội chết, tâu lên Hán Vương, dần dần Hàn Tín được Hán Vương phong làm đại tướng.
Tín lập nhiều công to, làm vua nước Tề, khi đến Sở, Tín cho mời bà lão giặt lụa khi xưa tặng bà ngàn vàng. Cho viên đình trưởng Nam Xương ở Hạ Hương một trăm đồng tiền và nói:
- Ông là kẻ tiểu nhân, làm phúc mà không làm cho trót !
Lại gọi gã đồ tể làm nhục mình khi xưa đến, cho làm chức trung úy nước Sở. Tín nói với văn võ bá quan rằng:
- Đây là một dũng sỹ. Xưa kia hắn làm nhục ta, ta to con há lại không giết nổi hắn sao! Nhưng giết hắn như thế thì tầm thường lắm ! cho nên ta nhịn, ta mới có ngày nay.
Theo sách: Thuật sống của người Trung