Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
CẢM XÚC
Thu mưa
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="whiteheaven" data-source="post: 60772" data-attributes="member: 57979"><p><span style="font-size: 15px"> Em yêu Hà Nội lắm. Hà Nội có anh mới tuyệt vời làm sao. Em không phải là một người con đất Hà Thành nhưng anh đã mang nơi này đến với em. Hà Nội của em không xầm uất, không xa hoa, diễm lệ. Chỉ đơn giản là những hàng hoa sữa, những con phố xưa hay những trái sấu non...Nhưng em biết một điều đã tạo nên nét đặc biệt trong Hà Nội của em - chính là anh. </span></p><p> </p><p> <img src="https://pcc.edu.vn/Upload/2010/2010_7/news/mua%20thu.jpg" alt="" class="fr-fic fr-dii fr-draggable " data-size="" style="" /></p><p> </p><p> Anh có nhớ ngày ta quen nhau? Đó là một mùa thu, có lẽ là mùa thu đẹp nhất đời em. Anh đến với em thật nhanh, thật bất ngờ như một cơn mưa thu. Anh khiến em thấy Hà Nội thật khác, thật nhẹ nhàng và dịu êm. Và em biết thế nào là tình yêu. Em yêu anh cũng như yêu Hà Nội, yêu những gì đẹp nhất của cuộc đời em. Thời gian bên anh, em cảm thấy cuộc sống này mới đẹp làm sao, mới đáng yêu làm sao. Có ai đó từng nói rằng: tình yêu khiến con người ta trở về với thời con trẻ. Bây giờ nhìn lại, em chợt nhận ra, chúng mình trẻ con thật. </p><p> Em nhớ những chiều mưa bên anh, cà phê hay lòng vòng vài con phố quen gì đó...Đơn giản nhưng thật tuyệt. Cảm giác ngồi sau lưng anh, tựa đầu lên bờ vai anh khiến em cảm thấy ấm áp lạ. Em nhớ nhành hoa sữa anh hái cho em, nó không chỉ là mùi thơm của loài hoa mà em vẫn thích, mà là mùi hương thật ngọt ngào của tình yêu. Và nhớ cả những phòng trà, những quán ăn mà anh đưa em tới. Thời gian đó thật tuyệt phải không anh?!</p><p> </p><p> <img src="https://bp1.blogger.com/_8UG4j6aAd5A/RwNkzR0bGOI/AAAAAAAAAuI/8tzexZq3LG0/s320/MuaChieuXuHue2.jpg" alt="" class="fr-fic fr-dii fr-draggable " data-size="" style="" /></p><p> </p><p> Em biết anh yêu em nhiều như thế nào, và anh cũng vậy. Dường như hai ta sinh ra là để thuộc về nhau.</p><p> Nhưng càng yêu anh, em càng sợ mất anh. Và cũng trong một chiều mưa, anh đã ra đi mãi mãi, bỏ lại em, bỏ lại Hà Nội và tình yêu của hai ta...Em đã khóc, khóc rất nhiều, khóc đến khi không còn có thể khóc được nữa. Không có anh bên cạnh sưởi ấm, em thấy lòng mình thật cô đơn, thật lạnh lẽo. Em sợ cái cảm giác đó, em sợ một mình phải trải qua những thời gian không có anh bên mình. Em biết rằng cố quên là sẽ nhớ, nên dặn lòng cố nhớ để mà quên. Nhưng làm sao em có thể quên anh được chứ. Vẫn quán cà phên đó, em uống có còn thấy thơm? Vẫn quán ăn đó, em ăn có còn thấy ngon? Vì em mãi mãi đã mất đi một thứ - đó là anh.</p><p> </p><p> <img src="https://img.photo.zing.vn/file_uploads/gallery/sources/2008/11/03/8d5b5f667bc42f1d7e331cb496fc948f.gif" alt="" class="fr-fic fr-dii fr-draggable " data-size="" style="" /></p><p> </p><p> Những hạt mưa cứ rơi vỡ theo từng bước chân em. </p><p> Em không biết đến bao giờ, những hạt mưa thu thôi thổn thức trong lòng, thôi níu kéo em nhớ về anh, nhớ về kỉ niệm. Kỉ niệm thì thật ngọt ngào mà hiện tại thì quá đắng cay. Nhưng thời gian cũng làm được bao điều nhiệm màu. Làm nguôi đi nỗi nhớ, làm dịu những vết thương. Chỉ có điều, em biết rằng chẳng bao giờ, thời gian có thể xóa nhòa mọi thứ, xóa nhòa những hạt mưa thu buồn, dịu dàng, như hiện thân của anh, như tình yêu thánh thiện của đôi ta. Có phải vì nó thánh thiện và trong veo như pha lê nên nó mãi mãi, muôn thuở là đẹp nhất?</p></blockquote><p></p>
[QUOTE="whiteheaven, post: 60772, member: 57979"] [SIZE=4] Em yêu Hà Nội lắm. Hà Nội có anh mới tuyệt vời làm sao. Em không phải là một người con đất Hà Thành nhưng anh đã mang nơi này đến với em. Hà Nội của em không xầm uất, không xa hoa, diễm lệ. Chỉ đơn giản là những hàng hoa sữa, những con phố xưa hay những trái sấu non...Nhưng em biết một điều đã tạo nên nét đặc biệt trong Hà Nội của em - chính là anh. [/SIZE] [SIZE=4][/SIZE] [IMG]https://pcc.edu.vn/Upload/2010/2010_7/news/mua%20thu.jpg[/IMG] Anh có nhớ ngày ta quen nhau? Đó là một mùa thu, có lẽ là mùa thu đẹp nhất đời em. Anh đến với em thật nhanh, thật bất ngờ như một cơn mưa thu. Anh khiến em thấy Hà Nội thật khác, thật nhẹ nhàng và dịu êm. Và em biết thế nào là tình yêu. Em yêu anh cũng như yêu Hà Nội, yêu những gì đẹp nhất của cuộc đời em. Thời gian bên anh, em cảm thấy cuộc sống này mới đẹp làm sao, mới đáng yêu làm sao. Có ai đó từng nói rằng: tình yêu khiến con người ta trở về với thời con trẻ. Bây giờ nhìn lại, em chợt nhận ra, chúng mình trẻ con thật. Em nhớ những chiều mưa bên anh, cà phê hay lòng vòng vài con phố quen gì đó...Đơn giản nhưng thật tuyệt. Cảm giác ngồi sau lưng anh, tựa đầu lên bờ vai anh khiến em cảm thấy ấm áp lạ. Em nhớ nhành hoa sữa anh hái cho em, nó không chỉ là mùi thơm của loài hoa mà em vẫn thích, mà là mùi hương thật ngọt ngào của tình yêu. Và nhớ cả những phòng trà, những quán ăn mà anh đưa em tới. Thời gian đó thật tuyệt phải không anh?! [IMG]https://bp1.blogger.com/_8UG4j6aAd5A/RwNkzR0bGOI/AAAAAAAAAuI/8tzexZq3LG0/s320/MuaChieuXuHue2.jpg[/IMG] Em biết anh yêu em nhiều như thế nào, và anh cũng vậy. Dường như hai ta sinh ra là để thuộc về nhau. Nhưng càng yêu anh, em càng sợ mất anh. Và cũng trong một chiều mưa, anh đã ra đi mãi mãi, bỏ lại em, bỏ lại Hà Nội và tình yêu của hai ta...Em đã khóc, khóc rất nhiều, khóc đến khi không còn có thể khóc được nữa. Không có anh bên cạnh sưởi ấm, em thấy lòng mình thật cô đơn, thật lạnh lẽo. Em sợ cái cảm giác đó, em sợ một mình phải trải qua những thời gian không có anh bên mình. Em biết rằng cố quên là sẽ nhớ, nên dặn lòng cố nhớ để mà quên. Nhưng làm sao em có thể quên anh được chứ. Vẫn quán cà phên đó, em uống có còn thấy thơm? Vẫn quán ăn đó, em ăn có còn thấy ngon? Vì em mãi mãi đã mất đi một thứ - đó là anh. [IMG]https://img.photo.zing.vn/file_uploads/gallery/sources/2008/11/03/8d5b5f667bc42f1d7e331cb496fc948f.gif[/IMG] Những hạt mưa cứ rơi vỡ theo từng bước chân em. Em không biết đến bao giờ, những hạt mưa thu thôi thổn thức trong lòng, thôi níu kéo em nhớ về anh, nhớ về kỉ niệm. Kỉ niệm thì thật ngọt ngào mà hiện tại thì quá đắng cay. Nhưng thời gian cũng làm được bao điều nhiệm màu. Làm nguôi đi nỗi nhớ, làm dịu những vết thương. Chỉ có điều, em biết rằng chẳng bao giờ, thời gian có thể xóa nhòa mọi thứ, xóa nhòa những hạt mưa thu buồn, dịu dàng, như hiện thân của anh, như tình yêu thánh thiện của đôi ta. Có phải vì nó thánh thiện và trong veo như pha lê nên nó mãi mãi, muôn thuở là đẹp nhất? [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
CẢM XÚC
Thu mưa
Top