T
Tuyền Nguyễn
Guest
“Không có hạnh phúc nguyên chất dành cho người lớn. Chỉ có hạnh phúc được thỏa hiệp. Chính vì thế mà rất nhiều người vẫn luôn từ chối lớn lên!”
Tôi đã viết xong rồi.
Những dòng cuối cho một tình yêu vụn vỡ.
Tiếng nấc im bặt.
Lạnh lùng đặt một dấu chấm buồn khô khốc giữa không trung.
Thành phố. Buổi sáng hôm ấy nhòe trong khói.
Nỗi nhớ rùng mình kéo bàn tay khẽ hỏi: “Ồ người ấy đâu rồi… người ấy đã đi đâu?”
Không một lời đáp lại.
Chỉ có nhịp tim là khúc nhạc dài bình thản hát những thanh âm li biệt.
“Người đã đi rồi. Người ở lại nào có tội tình chi…” Aurora có bao giờ nên tỉnh giấc vì một nụ hôn?
Nếu hoàng tử vô tình chỉ là kẻ muốn mua vui chốc lát.
Nàng sẽ ước mình chưa từng được tỉnh dậy.
Sau những cơn ác mộng là cuộc đời còn quá đỗi đắng cay?
Aurora sẽ khóc. Điều hiển nhiên bởi nàng công chúa vẫn luôn tin vào điều kì diệu.
Rằng chỉ cần có tình yêu Chỉ cần có tình yêu… là đủ.
Thế giới có là gì.
Loài người có là gì.
Định kiến, sợ hãi, tổn thương, phong ba, gian khổ có là gì.
Khi nàng tin có tình yêu là… đủ. Phải không?
Tôi đã viết xong rồi.
Những dòng cuối cho một niềm tin tan vỡ.
Bởi rốt cuộc thì.
Cũng chỉ là một câu chuyện đã cũ mà thôi.
Tôi đã viết xong rồi.
Những dòng cuối cho một tình yêu vụn vỡ.
Tiếng nấc im bặt.
Lạnh lùng đặt một dấu chấm buồn khô khốc giữa không trung.
Thành phố. Buổi sáng hôm ấy nhòe trong khói.
Nỗi nhớ rùng mình kéo bàn tay khẽ hỏi: “Ồ người ấy đâu rồi… người ấy đã đi đâu?”
Không một lời đáp lại.
Chỉ có nhịp tim là khúc nhạc dài bình thản hát những thanh âm li biệt.
“Người đã đi rồi. Người ở lại nào có tội tình chi…” Aurora có bao giờ nên tỉnh giấc vì một nụ hôn?
Nếu hoàng tử vô tình chỉ là kẻ muốn mua vui chốc lát.
Nàng sẽ ước mình chưa từng được tỉnh dậy.
Sau những cơn ác mộng là cuộc đời còn quá đỗi đắng cay?
Aurora sẽ khóc. Điều hiển nhiên bởi nàng công chúa vẫn luôn tin vào điều kì diệu.
Rằng chỉ cần có tình yêu Chỉ cần có tình yêu… là đủ.
Thế giới có là gì.
Loài người có là gì.
Định kiến, sợ hãi, tổn thương, phong ba, gian khổ có là gì.
Khi nàng tin có tình yêu là… đủ. Phải không?
Tôi đã viết xong rồi.
Những dòng cuối cho một niềm tin tan vỡ.
Bởi rốt cuộc thì.
Cũng chỉ là một câu chuyện đã cũ mà thôi.