Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Văn học trẻ em
Truyện Thiếu Nhi
Thời thơ ấu.
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="songngu" data-source="post: 17825" data-attributes="member: 6639"><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'">5. Nhẽ ra nguồn dinh dưỡng tiết ra từ hai bầu vú mẹ tôi chẳng phải mất không cho em Uyên nếu như thím Tâm sau khi sinh em Uyên tỉnh dậy. Tôi không hiểu tại sao thím lại ngủ say và lâu đến vậy. Tôi chỉ nghe loáng thoáng mẹ và bà nội nói chuyện với nhau, đâu thím Tâm sau khi sinh em Uyên chưa đầy tháng thì bị băng huyết chết. BĂNG HUYẾT VÀ CHẾT. Những thứ ấy tôi không biết. Tôi chỉ biết mỗi khi ai đó nhắc lại chuyện đó cả bà và mẹ đều thút thít khóc.</span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span></p><p> </p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'">Tôi và chắc còn nhiều người như tôi không thể quên được ngày hôm đó. Một ngày thật buồn và nhiều nước mắt.</span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'">Ông bà nội và bố mẹ tôi đang ngồi ăn cơm dưới chiếu còn tôi kềnh cang cùng mớ đồ chơi xanh đỏ ngổn ngang trên giường thì chợt chú Tư chồng thím Tâm từ đâu chạy thộc vào hớt hải:</span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'">- Ông bà Ba, anh chị Châu ơi. Cứu nhà cháu với…</span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'">Cả nhà sựng lại. Bố buông bát đũa đứng lên, vớ cái áo trên ghế tràng kỉ vừa sỏ dép vừa hỏi lại chú Tư:</span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'">- Có việc gì thế chú Tư? Cô nhà làm sao?</span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'">Chú Tư vẫn thở dồn.</span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'">- Em không biết. Em chỉ thấy nó ra ao, chắc là để vớt bèo cho lợn. Lát sau thấy nó la đau bụng rồi máu me chảy đầy đũng quần. Bác ơi! Nhanh giúp nhà em với…</span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'">Nói rồi chú Tư vụt đi. Bố tôi cũng hối theo sau. Bà nội nhìn bóng hai người khuất hẳn sau cánh cổng mới nói:</span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'">- Người đâu mà dại thế không biết. Mới sinh con chưa hết cữ đã lại ra vọc nước được rồi. Rồi thì băng huyết chết mất thôi con ơi. Dại quá.</span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'">Ông nội đương định châm lửa vào nỏ điếu nghe bà nói vậy liền dùng ngón tay bật tung cho que đóm tắt lửa quay ra mắng bà:</span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'">- Khỉ xui cái mồm bà. Ăn với chả nói. Việc đâu còn có đó. Nói gở rồi thì người ta cười vào mặt cho. Già rồi mà…</span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'">Bà nói với ông trước khi đặt miếng trầu vào khe hàm:</span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'">- Đàn ông các ông có phải sinh nở đâu mà biết. Chỉ khổ thân đàn bà, con gái chúng tôi thôi.</span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'">Nói rồi bà đáo ra cổng nghe ngóng tình hình. Lát sau bố tôi về. Vừa trông thấy bố mở cổng bà đã hỏi luôn:</span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'">- Nhà chị Tâm sao rồi con?</span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'">Bố tôi dáng vẻ uể oải, mặt buồn rười rượi khẽ cúi đầu trả lời bà:</span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'">- Thím ấy mất rồi mẹ ạ. Bị băng huyết.</span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'">Bà nghe xong rụng rời tay chân, ông nghe xong sững sờ như tượng. Còn mẹ, mẹ xiết tôi vào lòng nước mắt chảy ròng rơi xuống cả má tôi.</span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'">Thấy bố định xăm xăm đi vào nhà, bà gọi giật lại:</span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'">- Anh định mang HƠI LẠNH vào làm khổ mẹ con thằng bé hay sao. Đi đâu đó dăm mười phút để tôi nấu cho nồi nước bồ kết về tắm cho hết đi cái đã.</span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'">Hiểu lời bà, bố đẩy cổng quay ra. Bố đi một mạch đến giữa chiều thì về. Đi với bố là bác Tình gái. Bác ôm một cái gì đó trước ngực, lại còn che nón cho nó nữa. Bác trao cái bọc ấy cho bà tôi bên hiên bếp rồi nói trong nước mắt:</span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'">- Cụ ơi! Cụ làm ơn làm phúc nói với cô Vui cưu mang cháu ít ngày. Con lạy cụ.</span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'">Bà dang tay đón cái bọc bác Tình trao sang. Bà cũng khóc.</span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'">- Tội nghiệp cháu tôi. Chưa đầy tháng đã MỒ CÔI mẹ. Ở lại đây với thằng cu Dần, với nhà bà, bà thương.</span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'">Nói rồi bà hối bố tôi pha giúp cho bà chậu nước bồ kết để tắm cho em Uyên. Bố tôi làm xong lại cùng bác Tình kéo nhau sang nhà chú Tư phụ giúp việc tang lễ cho thím Tâm.</span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'">Bà tắm xong cho bé Uyên, lấy tã lót của tôi đùm bé lại, bế thẳng vào buồng, đặt vào chỗ tôi hay nằm. Bà lại quay trở ra gọi mẹ tôi xuống bếp quạt một chậu than, thả vào đó mấy quả bồ kết, bảo mẹ tôi vén áo để xông người và vú. Theo bà nếu không làm thế nhỡ ra hơi lạnh của thím Tâm ám vào bầu sữa sẽ làm cho tôi và bé Uyên đi ngoài nếu bú phải. Bà còn dặn mẹ không được ra khỏi nhà, không cho bố vào buồng và tối đến phải xông buồng bằng khói bồ kết.</span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'">Từ hôm đó, tôi phải chia phần sữa mẹ cho em Uyên. Vì em Uyên nhỏ hơn nên thường mẹ cho bú trước còn tôi bú sau. Thật tức khi phải ăn thừa thức ăn của kẻ khác, nhất là khi mẹ quên không lau đầu vú mỗi khi cho em Uyên bú xong. Đến phiên tôi ngậm vào, cảm giác cứ lờm lợm, tưng tức thế nào ấy. Bực mình tôi lại cắn đầu vú mẹ. Mẹ đau, phát vào mông tôi. Tôi khóc oan ức. Chỉ có bà là hiểu. Bà mắng mẹ tôi:</span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'">- Chị đừng tưởng trẻ con nó không biết gì, nó chả tinh gấp mấy lần mình ấy chứ. Thằng cháu tôi không phải vì ngứa lợi mà cắn đâu. Nó GHEN ăn đấy.</span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'">Bà nội nói đúng một nửa. Đó là tôi tinh. Chả thế mà khi chúi vào vú mẹ tôi đã nhận ra ngay có kẻ đã chiếm đoạt trước. Và không ai ngoài em Uyên. Nhưng vì sao em Uyên lại có mặt ở nhà tôi, được bú chung sữa mẹ với tôi, mặc quần áo của tôi và ngủ cùng giường với tôi bên cạnh mẹ thì tôi không thể giải thích nổi. Tuy nhiên tôi không ghen. Tôi chỉ tức thôi. Tức vì việc ấy đến với tôi như một tai hoạ làm tâm lí tôi không thoải mái, luôn luôn phải sống trong trạng thái phòng ngừa sự gian lận. Và tôi dần ghét mẹ hơn mỗi khi cảm tưởng mẹ cho em Uyên bú nhiều hơn tôi. Mẹ cho em Uyên bú nhiều hơn tôi nghĩa là mẹ không thương tôi nhiều như em Uyên. Thế nên tôi cũng không thương những ai không thương tôi. Cho dù đó là mẹ. Tôi nghĩ thế.</span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'">Songngu sưu tầm từ : yenkhuong.info</span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="songngu, post: 17825, member: 6639"] [COLOR=#000000][FONT=Arial]5. Nhẽ ra nguồn dinh dưỡng tiết ra từ hai bầu vú mẹ tôi chẳng phải mất không cho em Uyên nếu như thím Tâm sau khi sinh em Uyên tỉnh dậy. Tôi không hiểu tại sao thím lại ngủ say và lâu đến vậy. Tôi chỉ nghe loáng thoáng mẹ và bà nội nói chuyện với nhau, đâu thím Tâm sau khi sinh em Uyên chưa đầy tháng thì bị băng huyết chết. BĂNG HUYẾT VÀ CHẾT. Những thứ ấy tôi không biết. Tôi chỉ biết mỗi khi ai đó nhắc lại chuyện đó cả bà và mẹ đều thút thít khóc. [/FONT][/COLOR] [COLOR=#000000][FONT=Arial]Tôi và chắc còn nhiều người như tôi không thể quên được ngày hôm đó. Một ngày thật buồn và nhiều nước mắt. Ông bà nội và bố mẹ tôi đang ngồi ăn cơm dưới chiếu còn tôi kềnh cang cùng mớ đồ chơi xanh đỏ ngổn ngang trên giường thì chợt chú Tư chồng thím Tâm từ đâu chạy thộc vào hớt hải: - Ông bà Ba, anh chị Châu ơi. Cứu nhà cháu với… Cả nhà sựng lại. Bố buông bát đũa đứng lên, vớ cái áo trên ghế tràng kỉ vừa sỏ dép vừa hỏi lại chú Tư: - Có việc gì thế chú Tư? Cô nhà làm sao? Chú Tư vẫn thở dồn. - Em không biết. Em chỉ thấy nó ra ao, chắc là để vớt bèo cho lợn. Lát sau thấy nó la đau bụng rồi máu me chảy đầy đũng quần. Bác ơi! Nhanh giúp nhà em với… Nói rồi chú Tư vụt đi. Bố tôi cũng hối theo sau. Bà nội nhìn bóng hai người khuất hẳn sau cánh cổng mới nói: - Người đâu mà dại thế không biết. Mới sinh con chưa hết cữ đã lại ra vọc nước được rồi. Rồi thì băng huyết chết mất thôi con ơi. Dại quá. Ông nội đương định châm lửa vào nỏ điếu nghe bà nói vậy liền dùng ngón tay bật tung cho que đóm tắt lửa quay ra mắng bà: - Khỉ xui cái mồm bà. Ăn với chả nói. Việc đâu còn có đó. Nói gở rồi thì người ta cười vào mặt cho. Già rồi mà… Bà nói với ông trước khi đặt miếng trầu vào khe hàm: - Đàn ông các ông có phải sinh nở đâu mà biết. Chỉ khổ thân đàn bà, con gái chúng tôi thôi. Nói rồi bà đáo ra cổng nghe ngóng tình hình. Lát sau bố tôi về. Vừa trông thấy bố mở cổng bà đã hỏi luôn: - Nhà chị Tâm sao rồi con? Bố tôi dáng vẻ uể oải, mặt buồn rười rượi khẽ cúi đầu trả lời bà: - Thím ấy mất rồi mẹ ạ. Bị băng huyết. Bà nghe xong rụng rời tay chân, ông nghe xong sững sờ như tượng. Còn mẹ, mẹ xiết tôi vào lòng nước mắt chảy ròng rơi xuống cả má tôi. Thấy bố định xăm xăm đi vào nhà, bà gọi giật lại: - Anh định mang HƠI LẠNH vào làm khổ mẹ con thằng bé hay sao. Đi đâu đó dăm mười phút để tôi nấu cho nồi nước bồ kết về tắm cho hết đi cái đã. Hiểu lời bà, bố đẩy cổng quay ra. Bố đi một mạch đến giữa chiều thì về. Đi với bố là bác Tình gái. Bác ôm một cái gì đó trước ngực, lại còn che nón cho nó nữa. Bác trao cái bọc ấy cho bà tôi bên hiên bếp rồi nói trong nước mắt: - Cụ ơi! Cụ làm ơn làm phúc nói với cô Vui cưu mang cháu ít ngày. Con lạy cụ. Bà dang tay đón cái bọc bác Tình trao sang. Bà cũng khóc. - Tội nghiệp cháu tôi. Chưa đầy tháng đã MỒ CÔI mẹ. Ở lại đây với thằng cu Dần, với nhà bà, bà thương. Nói rồi bà hối bố tôi pha giúp cho bà chậu nước bồ kết để tắm cho em Uyên. Bố tôi làm xong lại cùng bác Tình kéo nhau sang nhà chú Tư phụ giúp việc tang lễ cho thím Tâm. Bà tắm xong cho bé Uyên, lấy tã lót của tôi đùm bé lại, bế thẳng vào buồng, đặt vào chỗ tôi hay nằm. Bà lại quay trở ra gọi mẹ tôi xuống bếp quạt một chậu than, thả vào đó mấy quả bồ kết, bảo mẹ tôi vén áo để xông người và vú. Theo bà nếu không làm thế nhỡ ra hơi lạnh của thím Tâm ám vào bầu sữa sẽ làm cho tôi và bé Uyên đi ngoài nếu bú phải. Bà còn dặn mẹ không được ra khỏi nhà, không cho bố vào buồng và tối đến phải xông buồng bằng khói bồ kết. Từ hôm đó, tôi phải chia phần sữa mẹ cho em Uyên. Vì em Uyên nhỏ hơn nên thường mẹ cho bú trước còn tôi bú sau. Thật tức khi phải ăn thừa thức ăn của kẻ khác, nhất là khi mẹ quên không lau đầu vú mỗi khi cho em Uyên bú xong. Đến phiên tôi ngậm vào, cảm giác cứ lờm lợm, tưng tức thế nào ấy. Bực mình tôi lại cắn đầu vú mẹ. Mẹ đau, phát vào mông tôi. Tôi khóc oan ức. Chỉ có bà là hiểu. Bà mắng mẹ tôi: - Chị đừng tưởng trẻ con nó không biết gì, nó chả tinh gấp mấy lần mình ấy chứ. Thằng cháu tôi không phải vì ngứa lợi mà cắn đâu. Nó GHEN ăn đấy. Bà nội nói đúng một nửa. Đó là tôi tinh. Chả thế mà khi chúi vào vú mẹ tôi đã nhận ra ngay có kẻ đã chiếm đoạt trước. Và không ai ngoài em Uyên. Nhưng vì sao em Uyên lại có mặt ở nhà tôi, được bú chung sữa mẹ với tôi, mặc quần áo của tôi và ngủ cùng giường với tôi bên cạnh mẹ thì tôi không thể giải thích nổi. Tuy nhiên tôi không ghen. Tôi chỉ tức thôi. Tức vì việc ấy đến với tôi như một tai hoạ làm tâm lí tôi không thoải mái, luôn luôn phải sống trong trạng thái phòng ngừa sự gian lận. Và tôi dần ghét mẹ hơn mỗi khi cảm tưởng mẹ cho em Uyên bú nhiều hơn tôi. Mẹ cho em Uyên bú nhiều hơn tôi nghĩa là mẹ không thương tôi nhiều như em Uyên. Thế nên tôi cũng không thương những ai không thương tôi. Cho dù đó là mẹ. Tôi nghĩ thế. Songngu sưu tầm từ : yenkhuong.info [/FONT][/COLOR] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Văn học trẻ em
Truyện Thiếu Nhi
Thời thơ ấu.
Top