Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Văn học trẻ em
Truyện Thiếu Nhi
Thời thơ ấu.
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="songngu" data-source="post: 17824" data-attributes="member: 6639"><p><strong><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'">THỜI THƠ ẤU - Khúc 4</span></span></strong></p><p></p><p></p><p> </p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'">4. Bạn nghĩ gì khi phải chia khẩu phần ăn của mình cho người khác, thậm chí cả chỗ ngủ nữa?</span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span></p><p> <span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'">Ngày tôi mới sinh ra, tôi với mẹ cùng nằm một giường, nghĩa là không chung đụng với ai cả. Vậy mà sau khi tôi được ba tháng tuổi, bỗng đâu bố lại xuất hiện. Tưởng bố chỉ nằm ké bên tôi và mẹ vài đêm cho vui, đâu ngờ, từ đó chẳng thấy bố dời đi nữa. Thành thử từ dạo ấy tôi bị kẹt luôn giữa bố và mẹ. Nằm giữa thật chẳng thích thú tí nào. Vừa chặt chội khó thở, vừa nóng bức ngứa ngáy. Đã thế còn mất ngủ nữa chứ. “Mất ngủ là vì bố đấy, bố ạ. Còn nữa. Bố ngáy to quá”. Để bố khỏi ngáy, tôi liên tục đạp chăn, bấu vào mặt bố. Có lần bố tỉnh nhưng cũng chẳng ăn nhằm gì. Không những bố không hiểu mà còn lay mẹ dậy và ngỡ tưởng tôi đòi ăn mẹ lại nhét vú vào miệng tôi. Bố quay sang phía khác ngáy tiếp. Mẹ vỗ nhẹ vào mông tôi âu yếm.</span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'">- Bố ngáy to quá làm cọp con của mẹ không ngủ được phải không? Thôi, mẹ xương, mẹ xương, xương thằng cọp con của mẹ. Để mẹ đánh bố nhé. Ư này! Bố hư quá, làm cọp con mất ngủ rồi đây này. Hư này, chừa này!</span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'">Vừa nói mẹ vừa phất tay xuống gối của bố. Mẹ chẳng đánh trúng cái nào. Chẳng đánh trúng thì bố chẳng chừa. Bố vẫn ngáy. Rồi. Tôi hiểu rồi. Mẹ bao che cho bố. Tức quá, tôi lại giở chiêu bài quen thuộc của mình ra là khóc. Cứ thế. Bố tỉnh thì tôi nín, bố ngáy thì tôi khóc.</span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'">- Thằng cọp con nhà mình hôm nay làm sao thế hả em?</span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'">Bố hỏi bằng giọng ngái ngủ.</span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'">- Chắc con nó gắt ngủ đấy thôi.</span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'">- Hay là nó đau bụng? Em xem lại cho con xem nào.</span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'">Nghe lời bố, mẹ ngào nhẹ bàn tay lên bụng tôi. Bụng tôi chẳng làm sao hết. Vẫn mềm, không sôi. Bụng mềm và không sôi là bụng khoẻ, bụng tốt. Có lần tôi lỏm nghe thấy bà nội căn dặn mẹ tôi thế.</span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'">- Hôm nay con làm sao thế hả cưng? Con thấy buồn bực gì trong người ư? -Mẹ lại nịnh tôi.</span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'">Tôi muốn nói lắm. Nói cho mẹ hiểu cái gì đang làm tôi khó chịu, buồn bực trong người lắm. Nhưng chịu. Ngôn ngữ của tôi bất đồng với ngôn ngữ của mẹ. Một khi bất đồng ngôn ngữ sảy ra thì ngay cả mẹ con với nhau cũng không thể hiểu nhau. Mẹ tôi không hiểu cái u ơ, ậm ạch phát ra từ miệng tôi cùng những động tác huơ tay, múa chân trong không khí của tôi, thậm chí bố còn mắng:</span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'">- Ông tướng con. Ngày ngủ cho lắm vào để tối NHIỄU như thế này đầy. Ông định bắt cả nhà thức trắng đêm để chơi cùng ông hả?</span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'">Nói rồi bố DÍ một ngón tay lên trán tôi. Đầu tôi ngật ngửa. Mẹ phát nhẹ vào tay bố nói:</span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'">- Sao anh lại XỈA XÓI con thế? Đừng tưởng trẻ thơ nó không biết. Rồi nó ghét cho.</span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'">Bố vòng một tay qua vai mẹ, một tay cầm tay tôi lắc lư nói:</span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'">- Đâu mà, anh xỉ xói yêu thằng cọp con đấy chứ. Mà con nó mới ba tháng tuổi làm gì nó đã biết giận mà em sợ nó ghét.</span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'">Ra thế. Từ trước tới nay bố luôn xem thường tôi. Đừng tưởng. Tôi nhớ hết, có điều nói ra để làm gì. Này nhé. Bố bẹo má, cắn mông, sờ chim, cụi nách, cọ râu, nhiều khi làm tôi cười phát khóc. Hơn thế nữa bố còn gọi tôi là mắm tôm, thằng khỉ, ông tướng. Và mới đây thôi bố đã lại “xỉ xói” tôi. Đã xỉ xói thì còn gì là tôn trọng mà bố bảo là xỉ xói yêu. Yêu mà lại xỉ xói ư? Bố xem thường tôi quá.</span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'">Bà nội dò dẫm từ nhà ngoài vào. Vừa thác cửa màn lên bà vừa nói:</span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'">- Đêm hôm khuya khoắt, anh chị làm gì mà để cháu tôi gắt gỏng ỏm tỏi hết lên thế hử? Đưa nó đây cho tôi xem nào.</span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'">Mẹ chuyền tay đưa tôi sang cho bà. Bà ẵm tôi đi đi lại lại xung quanh giường. Mẹ tranh thủ ra nhà ngoài uống nước. Bố lại lăn kềnh, chùm chăn ngủ tiếp. Và bố lại ngáy. Tôi lại tỉnh. Vừa lúc mẹ tôi trở vào. Bà nội nói luôn:</span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'">- Con bóp mũi bố thằng Dần cho mẹ. Ngủ gần con nhỏ mà ngáy như kéo gỗ thế kia làm sao nó ngon giấc cho được. Đến mẹ còn khó chịu nữa là nó. Con kêu nó dậy, ra nhà ngoài ngủ với thầy. Mẹ sẽ ngủ trong này với cháu.</span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'">Mẹ đáp “vâng” rồi quay sang bóp mũi bố thật. Bố tức thở ục ặc vài cái rồi choàng tỉnh giấc. Bố gắt mẹ:</span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'">- Đang đêm em làm cái gì thế?</span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'">Mẹ hất hàm về phía bà đang bồng tôi.</span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'">- Tại anh ngáy nên con mới mất ngủ sinh ra cáu bẳn thế đấy. Thảo nào. Anh ra ngoài ngủ với thầy, để mẹ ngủ với em và con.</span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'">Bố thở dài thõng thượt, một tay ôm gối, một tay gãi gáy xỏ dép đi ra. Lúc qua chỗ tôi bố còn thò tay day chim tôi nói:</span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'">- Được lắm, cọp con, mày đuổi được bố mày rồi đấy con ạ. Giờ thì ngủ cho tít mít đi nhé. Gớm thật.</span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'">Bà ôm tôi xoay sang chỗ khác.</span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'">- Thôi nào, để yên cho cháu nội tôi ngủ, anh nhanh nhanh lên cho.</span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'">Bố buông tay, nhưng trước khi ra khỏi buồng, bố vẫn kịp xô miệng tới hôn lên trán tôi một cái đánh “chóp”.</span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'">Đêm ấy, tôi được ngủ trong vòng tay của cả bà và mẹ nhưng rút cục tránh được tiếng ngáy ngủ của bố tôi lại bị giật mình bởi tiếng rít thuốc lào sòng sọc của ông thi thoảng cất lên sau bờ liếp. Mẹ tôi khẽ thở dài còn bà thì lầm rầm mắng bố:</span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'">- Khổ quá đi mất thôi. Người đâu mà hễ đặt lưng xuống là ngáy tỳ tỳ. Cứ đà này cả nhà mất ngủ mấy nó cả năm chứ chẳng bỡn.</span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'">Nói chung qui lại bố không những làm cho tôi mất ngủ, mẹ mất ngủ mà còn ông bà nội nữa. Vậy ra bố còn NHIỄU HƠN tôi rất nhiều.</span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="songngu, post: 17824, member: 6639"] [B][COLOR=#000000][FONT=Arial]THỜI THƠ ẤU - Khúc 4[/FONT][/COLOR][/B] [B][COLOR=#000000][/COLOR][/B] [B][COLOR=#000000][/COLOR][/B] [COLOR=#000000][FONT=Arial]4. Bạn nghĩ gì khi phải chia khẩu phần ăn của mình cho người khác, thậm chí cả chỗ ngủ nữa? [/FONT][/COLOR] [COLOR=#000000][FONT=Arial]Ngày tôi mới sinh ra, tôi với mẹ cùng nằm một giường, nghĩa là không chung đụng với ai cả. Vậy mà sau khi tôi được ba tháng tuổi, bỗng đâu bố lại xuất hiện. Tưởng bố chỉ nằm ké bên tôi và mẹ vài đêm cho vui, đâu ngờ, từ đó chẳng thấy bố dời đi nữa. Thành thử từ dạo ấy tôi bị kẹt luôn giữa bố và mẹ. Nằm giữa thật chẳng thích thú tí nào. Vừa chặt chội khó thở, vừa nóng bức ngứa ngáy. Đã thế còn mất ngủ nữa chứ. “Mất ngủ là vì bố đấy, bố ạ. Còn nữa. Bố ngáy to quá”. Để bố khỏi ngáy, tôi liên tục đạp chăn, bấu vào mặt bố. Có lần bố tỉnh nhưng cũng chẳng ăn nhằm gì. Không những bố không hiểu mà còn lay mẹ dậy và ngỡ tưởng tôi đòi ăn mẹ lại nhét vú vào miệng tôi. Bố quay sang phía khác ngáy tiếp. Mẹ vỗ nhẹ vào mông tôi âu yếm. - Bố ngáy to quá làm cọp con của mẹ không ngủ được phải không? Thôi, mẹ xương, mẹ xương, xương thằng cọp con của mẹ. Để mẹ đánh bố nhé. Ư này! Bố hư quá, làm cọp con mất ngủ rồi đây này. Hư này, chừa này! Vừa nói mẹ vừa phất tay xuống gối của bố. Mẹ chẳng đánh trúng cái nào. Chẳng đánh trúng thì bố chẳng chừa. Bố vẫn ngáy. Rồi. Tôi hiểu rồi. Mẹ bao che cho bố. Tức quá, tôi lại giở chiêu bài quen thuộc của mình ra là khóc. Cứ thế. Bố tỉnh thì tôi nín, bố ngáy thì tôi khóc. - Thằng cọp con nhà mình hôm nay làm sao thế hả em? Bố hỏi bằng giọng ngái ngủ. - Chắc con nó gắt ngủ đấy thôi. - Hay là nó đau bụng? Em xem lại cho con xem nào. Nghe lời bố, mẹ ngào nhẹ bàn tay lên bụng tôi. Bụng tôi chẳng làm sao hết. Vẫn mềm, không sôi. Bụng mềm và không sôi là bụng khoẻ, bụng tốt. Có lần tôi lỏm nghe thấy bà nội căn dặn mẹ tôi thế. - Hôm nay con làm sao thế hả cưng? Con thấy buồn bực gì trong người ư? -Mẹ lại nịnh tôi. Tôi muốn nói lắm. Nói cho mẹ hiểu cái gì đang làm tôi khó chịu, buồn bực trong người lắm. Nhưng chịu. Ngôn ngữ của tôi bất đồng với ngôn ngữ của mẹ. Một khi bất đồng ngôn ngữ sảy ra thì ngay cả mẹ con với nhau cũng không thể hiểu nhau. Mẹ tôi không hiểu cái u ơ, ậm ạch phát ra từ miệng tôi cùng những động tác huơ tay, múa chân trong không khí của tôi, thậm chí bố còn mắng: - Ông tướng con. Ngày ngủ cho lắm vào để tối NHIỄU như thế này đầy. Ông định bắt cả nhà thức trắng đêm để chơi cùng ông hả? Nói rồi bố DÍ một ngón tay lên trán tôi. Đầu tôi ngật ngửa. Mẹ phát nhẹ vào tay bố nói: - Sao anh lại XỈA XÓI con thế? Đừng tưởng trẻ thơ nó không biết. Rồi nó ghét cho. Bố vòng một tay qua vai mẹ, một tay cầm tay tôi lắc lư nói: - Đâu mà, anh xỉ xói yêu thằng cọp con đấy chứ. Mà con nó mới ba tháng tuổi làm gì nó đã biết giận mà em sợ nó ghét. Ra thế. Từ trước tới nay bố luôn xem thường tôi. Đừng tưởng. Tôi nhớ hết, có điều nói ra để làm gì. Này nhé. Bố bẹo má, cắn mông, sờ chim, cụi nách, cọ râu, nhiều khi làm tôi cười phát khóc. Hơn thế nữa bố còn gọi tôi là mắm tôm, thằng khỉ, ông tướng. Và mới đây thôi bố đã lại “xỉ xói” tôi. Đã xỉ xói thì còn gì là tôn trọng mà bố bảo là xỉ xói yêu. Yêu mà lại xỉ xói ư? Bố xem thường tôi quá. Bà nội dò dẫm từ nhà ngoài vào. Vừa thác cửa màn lên bà vừa nói: - Đêm hôm khuya khoắt, anh chị làm gì mà để cháu tôi gắt gỏng ỏm tỏi hết lên thế hử? Đưa nó đây cho tôi xem nào. Mẹ chuyền tay đưa tôi sang cho bà. Bà ẵm tôi đi đi lại lại xung quanh giường. Mẹ tranh thủ ra nhà ngoài uống nước. Bố lại lăn kềnh, chùm chăn ngủ tiếp. Và bố lại ngáy. Tôi lại tỉnh. Vừa lúc mẹ tôi trở vào. Bà nội nói luôn: - Con bóp mũi bố thằng Dần cho mẹ. Ngủ gần con nhỏ mà ngáy như kéo gỗ thế kia làm sao nó ngon giấc cho được. Đến mẹ còn khó chịu nữa là nó. Con kêu nó dậy, ra nhà ngoài ngủ với thầy. Mẹ sẽ ngủ trong này với cháu. Mẹ đáp “vâng” rồi quay sang bóp mũi bố thật. Bố tức thở ục ặc vài cái rồi choàng tỉnh giấc. Bố gắt mẹ: - Đang đêm em làm cái gì thế? Mẹ hất hàm về phía bà đang bồng tôi. - Tại anh ngáy nên con mới mất ngủ sinh ra cáu bẳn thế đấy. Thảo nào. Anh ra ngoài ngủ với thầy, để mẹ ngủ với em và con. Bố thở dài thõng thượt, một tay ôm gối, một tay gãi gáy xỏ dép đi ra. Lúc qua chỗ tôi bố còn thò tay day chim tôi nói: - Được lắm, cọp con, mày đuổi được bố mày rồi đấy con ạ. Giờ thì ngủ cho tít mít đi nhé. Gớm thật. Bà ôm tôi xoay sang chỗ khác. - Thôi nào, để yên cho cháu nội tôi ngủ, anh nhanh nhanh lên cho. Bố buông tay, nhưng trước khi ra khỏi buồng, bố vẫn kịp xô miệng tới hôn lên trán tôi một cái đánh “chóp”. Đêm ấy, tôi được ngủ trong vòng tay của cả bà và mẹ nhưng rút cục tránh được tiếng ngáy ngủ của bố tôi lại bị giật mình bởi tiếng rít thuốc lào sòng sọc của ông thi thoảng cất lên sau bờ liếp. Mẹ tôi khẽ thở dài còn bà thì lầm rầm mắng bố: - Khổ quá đi mất thôi. Người đâu mà hễ đặt lưng xuống là ngáy tỳ tỳ. Cứ đà này cả nhà mất ngủ mấy nó cả năm chứ chẳng bỡn. Nói chung qui lại bố không những làm cho tôi mất ngủ, mẹ mất ngủ mà còn ông bà nội nữa. Vậy ra bố còn NHIỄU HƠN tôi rất nhiều. [/FONT][/COLOR] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Văn học trẻ em
Truyện Thiếu Nhi
Thời thơ ấu.
Top