Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Văn học trẻ em
Truyện Thiếu Nhi
Thời thơ ấu.
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="songngu" data-source="post: 17822" data-attributes="member: 6639"><p><strong><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'">THỜI THƠ ẤU - Khúc 2</span></span></strong></p><p></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'">2. Một ngày kia, mới sáng ra tôi đã bị đánh thức bởi không biết bao nhiêu là tiếng người. Bà nội thì tôi biết rồi. Ngay từ khi tôi mở mắt, tôi đã thấy bà ở bên giường mẹ tôi. Tôi thích nhìn bà nội chỉ vì bà thấp. Bà thấp thì tôi không phải rướn mắt nhìn. Rướn mắt nhìn lâu thì chóng mỏi. Bởi vậy tôi ghét những ai đứng ở phía sau đầu giường tôi nằm. Mỗi lúc như thế họ là những con người bị lộn ngược. Nhìn thế tôi rất tức mắt, thấy chóng mặt nhưng chẳng tài nào tôi xoay mình lại được.</span></span></p><p></p><p> <span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'">Ông nội dang tay đón tôi từ tay mẹ. Mùi của ông đánh bạt mùi của mẹ. Nhất là khi ông cúi hôn lên trán tôi. Eo ôi! Toàn mùi khét của khói thuốc lào. Tôi ưỡn lưng phản đối, mắt gắt đỏ, quàu quặu nhìn ông. Nom kĩ tôi thấy ông rất giống người đứng bên cạnh bà nội trong cái khung vuông vuông màu gụ bố tôi treo trên tường. Chỉ khác một chi tiết nhỏ là ông cũng giống như bố, cũng có tóc ở cằm nhưng là màu trắng và dài hơn. Khi ông cúi hôn tôi, chỏm tóc ở cằm ông quệt lên miệng, lên mặt tôi mềm mềm, buồn buồn chứ không làm tôi ngứa ngáy như bố.</span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'">Ông nội vừa bồng bênh tôi đi xung quanh gian nhà vừa hỏi bố tôi:</span></span></p><p></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'">- Anh chị định dặt tên cháu tôi là gì đây?</span></span></p><p></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'">Bố trả lời ông nội:</span></span></p><p></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'">- Dạ, năm nay năm Cọp. Con đặt luôn tên cháu là DẦN.</span></span></p><p></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'">Nội cười khà khà, bắn cả nước miếng lên mặt tôi.</span></span></p><p></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'">- Dần là con Cọp. Là CHÚA SƠN LÂM. Được. Cọp con đáng yêu.</span></span></p><p></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'">Dần là cọp? Là chúa sơn lâm? Sao bố đặt tên tôi là thế nhỉ. Tôi chả thích tẹo nào. Tôi thích tên “Con yêu” cơ, giống như mẹ hay gọi ý.</span></span></p><p></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'">Buổi trưa. Mẹ và bà nội tập trung tắm rửa, thay quần áo đẹp, thoa phấn rôm thơm phức cho tôi. Chẳng biết có chuyện gì. Tôi chỉ nghe xung quanh có rất nhiều tiếng ồn. Tiếng rít thuốc lào của ông nội. Tiếng ý ới gọi người này, sai người kia của bố. Tiếng con gì đấy thét rống lên eng éc, eng éc làm tôi cũng giật cả mình. Tiếng xì xèo nấu nướng của các bác hàng xóm cùng dì Sâm tôi từ trên tỉnh về om xòm cả gian bếp. Tôi chẳng biết họ làm gì mà cả không gian lúc ấy sực lên toàn những mùi thơm rất lạ. Bình thường vào giờ này tôi đã phải đi ngủ. Ngủ trưa ấy mà. Nhưng những gì đang diễn ra xung quanh tôi đã làm tôi không những không thấy buồn ngủ mà còn tập trung hơn để nghe ngóng. Thật vui tai. Tôi chẳng phân biệt được nữa. Tôi muốn ngồi dậy quá. Muốn ai đó giúp tôi lấy đi hai cái gối mẹ chận tay tôi, nẫng tôi thoát khỏi cái đệm đang lún mút thân thể làm tôi có muốn cựa cũng không cựa nổi. Sao thế nhỉ? Mẹ đâu rồi. Mẹ ơi. Sao mẹ để con nằm một mình ở đây. Sao chẳng ai ngó ngàng tới con thế này. Ai đó ơi, hãy giúp tôi với. Nằm mãi đây ngứa ngáy lắm. Sao mọi người chỉ biết nghĩ đến mình thôi thế nhỉ?</span></span></p><p></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'">Lấy hết sức mình tôi co chân lên quẫy đạp và bắt đầu la hét. Nội ngồi têm trầu dưới chiếu gần cửa buồng thấy vậy tưởng tôi ị liền dừng tay trở vào vạch tã ra xem. Thật chán bà nội quá. Nội hiểu lầm con rồi nội ơi. Con muốn ngồi dậy, muốn đi chơi, muốn ra ngoài với mọi người cơ. Sao nội cứ loay hoay dưới chân con làm gì? Thất vọng quá. Đành phải chuyển cách khác thôi. Nghĩ rồi tôi la thét um tùm, chân tay vung vẩy tứ tung. Quả nhiên với chiêu này tôi đã đạt được mục đích. Nội bồng tôi lên. Ngay lập tức tôi nín khóc và để cho bà tôi hiểu rằng tôi không muốn nằm quay lại giường tôi đã túm lấy cổ áo bà thật chắc. Bà hôn lên tay tôi nói nựng:</span></span></p><p></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'">- Đáo để thật. Thằng cọp con đáng yêu. Ngoan nào, bà thương.</span></span></p><p></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'">Chẳng biết bà yêu tôi đến mức nào, cưng tôi đến mức nào nhưng lúc này đây tôi phải khẳng định chắc chắn một điều, bà vẫn không hiểu tôi. Bằng chứng là tôi muốn ra nhà ngoài thì bà lại quẩn quanh bồng tôi đi lại trong buồng. Tôi muốn trông thấy mọi người, nghe mọi người nói thì bà lại cất tiếng ru tôi. Tay bà rứ rứ con ếch cốm màu xanh bằng nhựa ngay trên mặt tôi nữa chứ. Tôi muốn đá phốc cho nó một cú nhưng càng kiễng chân lên bà tôi lại càng dơ con ếch cốm màu xanh lên cao.</span></span></p><p></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'">Không chịu đựng được nữa, tôi lại khóc tiếp. Khóc thật. Khóc to. To nhất từ trước tới nay. Có lẽ thế. Nhưng càng khóc to bao nhiêu bà càng đong đưa tôi nhanh hơn bấy nhiêu. Thậm chí bà ru cũng nhanh hơn. Bà ru lộn xộn. Ru bài này xọ bài kia. Làm tôi chẳng còn nghe thấy gì ở ngoài kia nữa. Tôi khóc lặng đi. Bà dừng ru, xờ xoạng khắp cơ thể tôi. Có lẽ bà tưởng tôi bị con gì đốt. Nhưng không. Tôi chẳng sao cả. Chợt bà nhìn đồng hồ rồi thốt lên. Lời của bà cuối cùng cũng trùng với mục đích mà tôi đang mong đợi.</span></span></p><p></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'">- Mẹ thằng cu Dần đâu. Chết chửa. Mải việc, quên cả cho nó ăn đây này. Nhanh lên. Ông tướng đói lắm rồi đây này.</span></span></p><p></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'">Mẹ vào. Như mọi lần, vạch vú, bỏ vào miệng tôi. Tôi đẩy ra, quay đi. Mẹ vẫn cố tình. Lại còn trách tôi là hư nữa chứ. Đã thế tôi cũng cố tình. Bởi dẫu sao tôi cũng mất khá nhiều sức lực cho việc đòi ra ngoài rồi. Và tôi đã thắng. Mẹ mặc lại áo, bồng tôi ra ngoài. Chao ôi! Đông người quá, chẳng biết ai với ai nữa. Càng ngày càng đông. Người ở đâu ra mà nhiều thế nhỉ. Họ ngồi thành dãy, ngồi thành vòng, chặt kín trong nhà ngoài sân. Bố và chú Tư như thi nhau dọn cơm cho họ ăn, hết lượt này đến lượt khác. Thi thoảng lại có một đám người chụm tay cụng cái gì đấy vào nhau kêu “lách cách” rồi nhắc đến tên tôi. Nhất là khi thấy tôi xuất hiện, từng người, từng người một đứng dậy tiến đến xem mặt tôi. Họ có một điểm giống nhau đấy là trước khi đến bên tôi đều cầm thêm miếng thức ăn để tém mồm tém miệng cho tôi, mong cho tôi hay ăn chóng nhớn. Thích quá. Thích nhất là tôi được mọi người cho những tờ giấy xanh đỏ, có hình thù rất đẹp. Hình như những thứ ấy mẹ gọi là TIỀN thì phải. Ôi, bao nhiêu là tiền. Người ta bắt tôi cầm làm gì nhỉ? Nhưng không hiểu sao, tôi chỉ được cầm có một tí, sau rồi mẹ thu hết, nhét vào cái đầu con thỏ bên dưới bụng tôi. Mẹ bảo: “Phải bỏ vào túi, con chỉ cầm một đồng thôi nhé”. Nói rồi mẹ đưa tôi đúng một đồng. Sao thỏ lại được giữ nhiều hơn tôi nhỉ? Tức quá tôi bóp rúm đồng tiền nhét vào miệng. Mẹ gỡ tay tôi ra. Tôi giận, vứt bay đồng tiền không cần nữa. Với tôi nó có là gì đâu. Việc hết người này đến người nọ truyền tay nhau bế tôi đã làm tôi mệt lử. Mắt tôi nhíu lại, bụng tôi ong óc sôi. Thôi. Vui thế đủ rồi. Phải ngủ cái đã. Tôi quay sang cụi mặt vào ngực mẹ. Mẹ hiểu, bồng tôi quay trở lại buồng, vạch vú cho tôi bú. Tôi bú ngấu nghiến. Mẹ xoa lưng cho tôi và bắt đầu cất lời ru. Trước khi chìm sâu vào giấc ngủ tôi còn nghe mẹ nói:</span></span></p><p></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'">- Cọp con đáng yêu của mẹ. Mới một tháng tuổi mà cọp con của mẹ ghê gớm quá.</span></span></p><p></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'">Giá như lúc đó tôi không bị cơn buồn ngủ choán ngợp thì tôi sẽ nhả vú mẹ ê a phản đối. Vậy là mẹ cũng giống như bố và ông nội, cũng gọi tôi là cọp con. Cọp con đáng yêu. Tôi chỉ thích được mọi người gọi là con yêu thôi. À, mà bà nội có gọi tôi là cọp con không nhỉ? Nhưng mà thôi, gọi hay không với tôi lúc này không thành vấn đề. Ngủ đã. Nói như ông nội hay nói ấy: “Chuyện đâu còn có đó”.</span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="songngu, post: 17822, member: 6639"] [B][COLOR=#000000][FONT=Arial]THỜI THƠ ẤU - Khúc 2[/FONT][/COLOR][/B] [COLOR=#000000][FONT=Arial]2. Một ngày kia, mới sáng ra tôi đã bị đánh thức bởi không biết bao nhiêu là tiếng người. Bà nội thì tôi biết rồi. Ngay từ khi tôi mở mắt, tôi đã thấy bà ở bên giường mẹ tôi. Tôi thích nhìn bà nội chỉ vì bà thấp. Bà thấp thì tôi không phải rướn mắt nhìn. Rướn mắt nhìn lâu thì chóng mỏi. Bởi vậy tôi ghét những ai đứng ở phía sau đầu giường tôi nằm. Mỗi lúc như thế họ là những con người bị lộn ngược. Nhìn thế tôi rất tức mắt, thấy chóng mặt nhưng chẳng tài nào tôi xoay mình lại được.[/FONT][/COLOR] [COLOR=#000000][FONT=Arial]Ông nội dang tay đón tôi từ tay mẹ. Mùi của ông đánh bạt mùi của mẹ. Nhất là khi ông cúi hôn lên trán tôi. Eo ôi! Toàn mùi khét của khói thuốc lào. Tôi ưỡn lưng phản đối, mắt gắt đỏ, quàu quặu nhìn ông. Nom kĩ tôi thấy ông rất giống người đứng bên cạnh bà nội trong cái khung vuông vuông màu gụ bố tôi treo trên tường. Chỉ khác một chi tiết nhỏ là ông cũng giống như bố, cũng có tóc ở cằm nhưng là màu trắng và dài hơn. Khi ông cúi hôn tôi, chỏm tóc ở cằm ông quệt lên miệng, lên mặt tôi mềm mềm, buồn buồn chứ không làm tôi ngứa ngáy như bố.[/FONT][/COLOR] [COLOR=#000000][FONT=Arial]Ông nội vừa bồng bênh tôi đi xung quanh gian nhà vừa hỏi bố tôi:[/FONT][/COLOR] [COLOR=#000000][FONT=Arial]- Anh chị định dặt tên cháu tôi là gì đây?[/FONT][/COLOR] [COLOR=#000000][FONT=Arial]Bố trả lời ông nội:[/FONT][/COLOR] [COLOR=#000000][FONT=Arial]- Dạ, năm nay năm Cọp. Con đặt luôn tên cháu là DẦN.[/FONT][/COLOR] [COLOR=#000000][FONT=Arial]Nội cười khà khà, bắn cả nước miếng lên mặt tôi.[/FONT][/COLOR] [COLOR=#000000][FONT=Arial]- Dần là con Cọp. Là CHÚA SƠN LÂM. Được. Cọp con đáng yêu.[/FONT][/COLOR] [COLOR=#000000][FONT=Arial]Dần là cọp? Là chúa sơn lâm? Sao bố đặt tên tôi là thế nhỉ. Tôi chả thích tẹo nào. Tôi thích tên “Con yêu” cơ, giống như mẹ hay gọi ý.[/FONT][/COLOR] [COLOR=#000000][FONT=Arial]Buổi trưa. Mẹ và bà nội tập trung tắm rửa, thay quần áo đẹp, thoa phấn rôm thơm phức cho tôi. Chẳng biết có chuyện gì. Tôi chỉ nghe xung quanh có rất nhiều tiếng ồn. Tiếng rít thuốc lào của ông nội. Tiếng ý ới gọi người này, sai người kia của bố. Tiếng con gì đấy thét rống lên eng éc, eng éc làm tôi cũng giật cả mình. Tiếng xì xèo nấu nướng của các bác hàng xóm cùng dì Sâm tôi từ trên tỉnh về om xòm cả gian bếp. Tôi chẳng biết họ làm gì mà cả không gian lúc ấy sực lên toàn những mùi thơm rất lạ. Bình thường vào giờ này tôi đã phải đi ngủ. Ngủ trưa ấy mà. Nhưng những gì đang diễn ra xung quanh tôi đã làm tôi không những không thấy buồn ngủ mà còn tập trung hơn để nghe ngóng. Thật vui tai. Tôi chẳng phân biệt được nữa. Tôi muốn ngồi dậy quá. Muốn ai đó giúp tôi lấy đi hai cái gối mẹ chận tay tôi, nẫng tôi thoát khỏi cái đệm đang lún mút thân thể làm tôi có muốn cựa cũng không cựa nổi. Sao thế nhỉ? Mẹ đâu rồi. Mẹ ơi. Sao mẹ để con nằm một mình ở đây. Sao chẳng ai ngó ngàng tới con thế này. Ai đó ơi, hãy giúp tôi với. Nằm mãi đây ngứa ngáy lắm. Sao mọi người chỉ biết nghĩ đến mình thôi thế nhỉ?[/FONT][/COLOR] [COLOR=#000000][FONT=Arial]Lấy hết sức mình tôi co chân lên quẫy đạp và bắt đầu la hét. Nội ngồi têm trầu dưới chiếu gần cửa buồng thấy vậy tưởng tôi ị liền dừng tay trở vào vạch tã ra xem. Thật chán bà nội quá. Nội hiểu lầm con rồi nội ơi. Con muốn ngồi dậy, muốn đi chơi, muốn ra ngoài với mọi người cơ. Sao nội cứ loay hoay dưới chân con làm gì? Thất vọng quá. Đành phải chuyển cách khác thôi. Nghĩ rồi tôi la thét um tùm, chân tay vung vẩy tứ tung. Quả nhiên với chiêu này tôi đã đạt được mục đích. Nội bồng tôi lên. Ngay lập tức tôi nín khóc và để cho bà tôi hiểu rằng tôi không muốn nằm quay lại giường tôi đã túm lấy cổ áo bà thật chắc. Bà hôn lên tay tôi nói nựng:[/FONT][/COLOR] [COLOR=#000000][FONT=Arial]- Đáo để thật. Thằng cọp con đáng yêu. Ngoan nào, bà thương.[/FONT][/COLOR] [COLOR=#000000][FONT=Arial]Chẳng biết bà yêu tôi đến mức nào, cưng tôi đến mức nào nhưng lúc này đây tôi phải khẳng định chắc chắn một điều, bà vẫn không hiểu tôi. Bằng chứng là tôi muốn ra nhà ngoài thì bà lại quẩn quanh bồng tôi đi lại trong buồng. Tôi muốn trông thấy mọi người, nghe mọi người nói thì bà lại cất tiếng ru tôi. Tay bà rứ rứ con ếch cốm màu xanh bằng nhựa ngay trên mặt tôi nữa chứ. Tôi muốn đá phốc cho nó một cú nhưng càng kiễng chân lên bà tôi lại càng dơ con ếch cốm màu xanh lên cao.[/FONT][/COLOR] [COLOR=#000000][FONT=Arial]Không chịu đựng được nữa, tôi lại khóc tiếp. Khóc thật. Khóc to. To nhất từ trước tới nay. Có lẽ thế. Nhưng càng khóc to bao nhiêu bà càng đong đưa tôi nhanh hơn bấy nhiêu. Thậm chí bà ru cũng nhanh hơn. Bà ru lộn xộn. Ru bài này xọ bài kia. Làm tôi chẳng còn nghe thấy gì ở ngoài kia nữa. Tôi khóc lặng đi. Bà dừng ru, xờ xoạng khắp cơ thể tôi. Có lẽ bà tưởng tôi bị con gì đốt. Nhưng không. Tôi chẳng sao cả. Chợt bà nhìn đồng hồ rồi thốt lên. Lời của bà cuối cùng cũng trùng với mục đích mà tôi đang mong đợi.[/FONT][/COLOR] [COLOR=#000000][FONT=Arial]- Mẹ thằng cu Dần đâu. Chết chửa. Mải việc, quên cả cho nó ăn đây này. Nhanh lên. Ông tướng đói lắm rồi đây này.[/FONT][/COLOR] [COLOR=#000000][FONT=Arial]Mẹ vào. Như mọi lần, vạch vú, bỏ vào miệng tôi. Tôi đẩy ra, quay đi. Mẹ vẫn cố tình. Lại còn trách tôi là hư nữa chứ. Đã thế tôi cũng cố tình. Bởi dẫu sao tôi cũng mất khá nhiều sức lực cho việc đòi ra ngoài rồi. Và tôi đã thắng. Mẹ mặc lại áo, bồng tôi ra ngoài. Chao ôi! Đông người quá, chẳng biết ai với ai nữa. Càng ngày càng đông. Người ở đâu ra mà nhiều thế nhỉ. Họ ngồi thành dãy, ngồi thành vòng, chặt kín trong nhà ngoài sân. Bố và chú Tư như thi nhau dọn cơm cho họ ăn, hết lượt này đến lượt khác. Thi thoảng lại có một đám người chụm tay cụng cái gì đấy vào nhau kêu “lách cách” rồi nhắc đến tên tôi. Nhất là khi thấy tôi xuất hiện, từng người, từng người một đứng dậy tiến đến xem mặt tôi. Họ có một điểm giống nhau đấy là trước khi đến bên tôi đều cầm thêm miếng thức ăn để tém mồm tém miệng cho tôi, mong cho tôi hay ăn chóng nhớn. Thích quá. Thích nhất là tôi được mọi người cho những tờ giấy xanh đỏ, có hình thù rất đẹp. Hình như những thứ ấy mẹ gọi là TIỀN thì phải. Ôi, bao nhiêu là tiền. Người ta bắt tôi cầm làm gì nhỉ? Nhưng không hiểu sao, tôi chỉ được cầm có một tí, sau rồi mẹ thu hết, nhét vào cái đầu con thỏ bên dưới bụng tôi. Mẹ bảo: “Phải bỏ vào túi, con chỉ cầm một đồng thôi nhé”. Nói rồi mẹ đưa tôi đúng một đồng. Sao thỏ lại được giữ nhiều hơn tôi nhỉ? Tức quá tôi bóp rúm đồng tiền nhét vào miệng. Mẹ gỡ tay tôi ra. Tôi giận, vứt bay đồng tiền không cần nữa. Với tôi nó có là gì đâu. Việc hết người này đến người nọ truyền tay nhau bế tôi đã làm tôi mệt lử. Mắt tôi nhíu lại, bụng tôi ong óc sôi. Thôi. Vui thế đủ rồi. Phải ngủ cái đã. Tôi quay sang cụi mặt vào ngực mẹ. Mẹ hiểu, bồng tôi quay trở lại buồng, vạch vú cho tôi bú. Tôi bú ngấu nghiến. Mẹ xoa lưng cho tôi và bắt đầu cất lời ru. Trước khi chìm sâu vào giấc ngủ tôi còn nghe mẹ nói:[/FONT][/COLOR] [COLOR=#000000][FONT=Arial]- Cọp con đáng yêu của mẹ. Mới một tháng tuổi mà cọp con của mẹ ghê gớm quá.[/FONT][/COLOR] [COLOR=#000000][FONT=Arial]Giá như lúc đó tôi không bị cơn buồn ngủ choán ngợp thì tôi sẽ nhả vú mẹ ê a phản đối. Vậy là mẹ cũng giống như bố và ông nội, cũng gọi tôi là cọp con. Cọp con đáng yêu. Tôi chỉ thích được mọi người gọi là con yêu thôi. À, mà bà nội có gọi tôi là cọp con không nhỉ? Nhưng mà thôi, gọi hay không với tôi lúc này không thành vấn đề. Ngủ đã. Nói như ông nội hay nói ấy: “Chuyện đâu còn có đó”. [/FONT][/COLOR] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Văn học trẻ em
Truyện Thiếu Nhi
Thời thơ ấu.
Top