Người Mông Cổ có kể lại một câu chuyện ngụ ngôn như sau:
Một hôm, con Phượng hoàng hỏi con Quạ:
Này anh Quạ, tại sao anh sống trên cõi đời này đến 300 năm, còn chúng tôi chỉ có 33 năm thôi. Con Quạ hỏi ngược lại:
- Thế sao cô bạn chỉ uống máu tươi, còn chúng tôi phải sống bằng xác chết?
Con Phượng hoàng nghĩ ngợi hay là chúng ta hãy thử ăn xác chết như loài quạ cho biết. Thế là cả hai cùng bay lượn để tìm mồi. Thấy một con ngựa chết thối, cả hai liền lao mình xuống. Con quạ như trúng số, nó ăn lấy ăn để một cách ngon lành. Con Phượng hoàng cũng làm theo, nó mổ một cái rồi dừng lại, nó lại thử một lần nữa nhưng lắc đầu bảo quạ:
- Này anh quạ, tôi không thể tiếp tục được, thà một lần được uống máu tươi còn hơn phải 300 năm ăn đồ hôi thối.
Các bạn thân mến,
Nếu câu chuyện ngụ ngôn nào cũng hàm chứa một bài học
thì bài học của câu chuyện trên đây hẳn phải là một khoảnh khắc được sống một cách sung mãn có giá trị hơn là một cuộc sống kéo lê trong bùn nhơ hôi thối.
Có những cuộc sống lê thê trong bùn nhơ hôi thối trụy lạc của tham nhũng, của ích kỷ, của hận thù và cũng có những cuộc sống ngắn ngủi nhưng sung mãn.
Một người Do Thái sống tại Alexandria bên Ai cập khoảng 30 năm trước Công nguyên đã ghi lại trong cuốn sách có tựa đề "Khôn ngoan" như sau:
Người công chính có sống ngắn ngủi cũng sẽ tìm được an nghỉ.
Tuổi thọ đáng kính đâu phải là tại nhiều năm hay đo bằng số tuổi, nhưng tuổi đời chính là sự khôn ngoan và cuộc sống thọ chính là một cuộc sống không vết nhơ.
Vì đẹp lòng Thiên Chúa người công chính được Người yêu mến,
và họ sống giữa những kẻ tội lỗi nên được cất đi,
người ấy được cất đi kẻo sự dữ làm phôi pha trí khôn hay gian tà quyến rũ tâm hồn bởi vì xấu tốt làm mờ sự lành và đam mê quay cuồng làm tiêu tan tinh thần chất phát,
chẳng mấy chốc mà người công chính đã trọn lành dù chỉ trong một thời gian ngắn..
Một thi sĩ Ba-tư sống vào thế kỷ thứ 13 trong tập thơ có tựa đề: "Bài Ca Những Con Chim" cũng đã tưởng tượng ra một con chim Chào Mào bay vút lên trời cao, một số chim khác cũng bay theo và cuối cùng bị sức nóng của mặt trời thiêu đốt, thế nhưng có tiếng vọng lại của bầy chim: "Thà bị đốt cháy vì đi tìm kiếm Chúa hơn là miệt mài trong bùn nhơ hôi thối."
Những ngày đầu năm và cuối năm không thể không mời gọi chúng ta suy nghĩ về thời gian.
Ai mà không mong ước được sống lâu.
Ngày đầu năm được gặp nhau, lời cầu chúc đầu tiên trên cửa miệng mọi người là gì nếu không phải là được an khang trường thọ.
Người ta thường ca tụng muôn năm những người có địa vị trong xã hội,
nhưng sự thật đang diễn ra trước mắt chúng ta từng giây từng phút là: mọi sự đều đã qua đi.
Có sống trăm tuổi bạc đầu sau rồi cuối cùng cũng phải qua đi.
Thượng Đế không để cho con người sống mãi trong cuộc sống tại thế này là bởi vì còn có một cuộc sống đáng quí hơn, đáng sống hơn.
Đó là cuộc sống vĩnh cửu, có những giá trị cao cả gấp bội phần sự sống, sức khỏe và mọi thứ của cải trong trần gian này, do đó giá trị của cuộc sống hiện tại không phải là tuổi đời chồng chất, không phải là danh vọng hão huyền rồi cũng tiêu tan theo mây gió mà chính là sự sống vĩnh cửu.
Sống chính là đi tìm sự sống vĩnh cửu ấy,
sống chính là dệt nên cuộc sống vĩnh cửu ấy qua từng khoảnh khắc của cuộc sống hiện tại.
Sống như thế thực sự là sống sung mãn, sống muôn năm.
Hãy sống sao cho xứng đáng với những tháng ngày ta còn đang tồn tại !
Hãy sống như ngày mai ta sẽ phải chết đi để thêm yêu mến và hiểu rõ cũng như trân quý từng khoảng khắc trong cuộc đời này !!!
(sưu tầm)
Một hôm, con Phượng hoàng hỏi con Quạ:
Này anh Quạ, tại sao anh sống trên cõi đời này đến 300 năm, còn chúng tôi chỉ có 33 năm thôi. Con Quạ hỏi ngược lại:
- Thế sao cô bạn chỉ uống máu tươi, còn chúng tôi phải sống bằng xác chết?
Con Phượng hoàng nghĩ ngợi hay là chúng ta hãy thử ăn xác chết như loài quạ cho biết. Thế là cả hai cùng bay lượn để tìm mồi. Thấy một con ngựa chết thối, cả hai liền lao mình xuống. Con quạ như trúng số, nó ăn lấy ăn để một cách ngon lành. Con Phượng hoàng cũng làm theo, nó mổ một cái rồi dừng lại, nó lại thử một lần nữa nhưng lắc đầu bảo quạ:
- Này anh quạ, tôi không thể tiếp tục được, thà một lần được uống máu tươi còn hơn phải 300 năm ăn đồ hôi thối.
Các bạn thân mến,
Nếu câu chuyện ngụ ngôn nào cũng hàm chứa một bài học
thì bài học của câu chuyện trên đây hẳn phải là một khoảnh khắc được sống một cách sung mãn có giá trị hơn là một cuộc sống kéo lê trong bùn nhơ hôi thối.
Có những cuộc sống lê thê trong bùn nhơ hôi thối trụy lạc của tham nhũng, của ích kỷ, của hận thù và cũng có những cuộc sống ngắn ngủi nhưng sung mãn.
Một người Do Thái sống tại Alexandria bên Ai cập khoảng 30 năm trước Công nguyên đã ghi lại trong cuốn sách có tựa đề "Khôn ngoan" như sau:
Người công chính có sống ngắn ngủi cũng sẽ tìm được an nghỉ.
Tuổi thọ đáng kính đâu phải là tại nhiều năm hay đo bằng số tuổi, nhưng tuổi đời chính là sự khôn ngoan và cuộc sống thọ chính là một cuộc sống không vết nhơ.
Vì đẹp lòng Thiên Chúa người công chính được Người yêu mến,
và họ sống giữa những kẻ tội lỗi nên được cất đi,
người ấy được cất đi kẻo sự dữ làm phôi pha trí khôn hay gian tà quyến rũ tâm hồn bởi vì xấu tốt làm mờ sự lành và đam mê quay cuồng làm tiêu tan tinh thần chất phát,
chẳng mấy chốc mà người công chính đã trọn lành dù chỉ trong một thời gian ngắn..
Một thi sĩ Ba-tư sống vào thế kỷ thứ 13 trong tập thơ có tựa đề: "Bài Ca Những Con Chim" cũng đã tưởng tượng ra một con chim Chào Mào bay vút lên trời cao, một số chim khác cũng bay theo và cuối cùng bị sức nóng của mặt trời thiêu đốt, thế nhưng có tiếng vọng lại của bầy chim: "Thà bị đốt cháy vì đi tìm kiếm Chúa hơn là miệt mài trong bùn nhơ hôi thối."
Những ngày đầu năm và cuối năm không thể không mời gọi chúng ta suy nghĩ về thời gian.
Ai mà không mong ước được sống lâu.
Ngày đầu năm được gặp nhau, lời cầu chúc đầu tiên trên cửa miệng mọi người là gì nếu không phải là được an khang trường thọ.
Người ta thường ca tụng muôn năm những người có địa vị trong xã hội,
nhưng sự thật đang diễn ra trước mắt chúng ta từng giây từng phút là: mọi sự đều đã qua đi.
Có sống trăm tuổi bạc đầu sau rồi cuối cùng cũng phải qua đi.
Thượng Đế không để cho con người sống mãi trong cuộc sống tại thế này là bởi vì còn có một cuộc sống đáng quí hơn, đáng sống hơn.
Đó là cuộc sống vĩnh cửu, có những giá trị cao cả gấp bội phần sự sống, sức khỏe và mọi thứ của cải trong trần gian này, do đó giá trị của cuộc sống hiện tại không phải là tuổi đời chồng chất, không phải là danh vọng hão huyền rồi cũng tiêu tan theo mây gió mà chính là sự sống vĩnh cửu.
Sống chính là đi tìm sự sống vĩnh cửu ấy,
sống chính là dệt nên cuộc sống vĩnh cửu ấy qua từng khoảnh khắc của cuộc sống hiện tại.
Sống như thế thực sự là sống sung mãn, sống muôn năm.
Hãy sống sao cho xứng đáng với những tháng ngày ta còn đang tồn tại !
Hãy sống như ngày mai ta sẽ phải chết đi để thêm yêu mến và hiểu rõ cũng như trân quý từng khoảng khắc trong cuộc đời này !!!
(sưu tầm)