alita_sara
New member
- Xu
- 0
Từ những ngày còn học tiểu học đã thuộc lòng những câu thơ vu vơ:
Mùa hè mùa kem mùa xa em
Mùa hè mùa thi mùa chia ly
khi ấy chỉ cảm thấy một nỗi buồn mờ ảo, mông lung ko rõ vì sao.
Còn giờ đây mọi thứ đều hiện hữu trước mặt: thi tốt nghiệp, thi đại học, chia tay bạn bè, xa trường lớp, thầy cô... Luyến tiếc khoảng thời gian đã qua ko thể nào lấy lại, nhớ thương, mong chờ, hi vong... gì đây?
Đã quá vô tư đi qua quãng đời học sinh để rồi bây giờ nuối tiếc... những ngày tháng nào còn có bạn có tôi...
Ai bảo ta ko cố gắng cho tương lai? lười nhác, sống ẩn mình trong quá khứ? yếu đuối?
Ko đâu. Đó là bởi ta thật sự cảm thấy đau lòng khi mọi thứ đều trở thành kỉ niệm.... sợ những điều tốt đẹp hôm nay sẽ mãi mãi ra đi... sợ tương lai mà ta ko hề biết trước ai ở lại, ai ra đi...
Chuyện học hành còn dang dở, chưa đâu vào đâu mà vẫn ngồi suy nghĩ linh tinh, nhiều người bảo hâm, thừa hơi...nhưng họ đâu biết cảm xúc trong ta lúc này, đâu hiểu ta dù chỉ là đôi chút?
Bạn bè đứa nào cũng nói bận: học, thi, làm hồ sơ...
Ừ, thì đành rằng là nhiều việc phải lo nhưng chỉ bớt vài phút lắng nghe ko lẽ là khó khăn?
Mùa hè mùa kem mùa xa em
Mùa hè mùa thi mùa chia ly
khi ấy chỉ cảm thấy một nỗi buồn mờ ảo, mông lung ko rõ vì sao.
Còn giờ đây mọi thứ đều hiện hữu trước mặt: thi tốt nghiệp, thi đại học, chia tay bạn bè, xa trường lớp, thầy cô... Luyến tiếc khoảng thời gian đã qua ko thể nào lấy lại, nhớ thương, mong chờ, hi vong... gì đây?
Đã quá vô tư đi qua quãng đời học sinh để rồi bây giờ nuối tiếc... những ngày tháng nào còn có bạn có tôi...
Ai bảo ta ko cố gắng cho tương lai? lười nhác, sống ẩn mình trong quá khứ? yếu đuối?
Ko đâu. Đó là bởi ta thật sự cảm thấy đau lòng khi mọi thứ đều trở thành kỉ niệm.... sợ những điều tốt đẹp hôm nay sẽ mãi mãi ra đi... sợ tương lai mà ta ko hề biết trước ai ở lại, ai ra đi...
Chuyện học hành còn dang dở, chưa đâu vào đâu mà vẫn ngồi suy nghĩ linh tinh, nhiều người bảo hâm, thừa hơi...nhưng họ đâu biết cảm xúc trong ta lúc này, đâu hiểu ta dù chỉ là đôi chút?
Thấy lòng mình quá đỗi trống trãi
Mệt mỏi
Muốn nói chuyện với một ai đó
Có ai hiểu những gì mình nói chăng?
Bạn bè đứa nào cũng nói bận: học, thi, làm hồ sơ...
Ừ, thì đành rằng là nhiều việc phải lo nhưng chỉ bớt vài phút lắng nghe ko lẽ là khó khăn?
Gấp gáp, vội vã...
Lúc nào cũng chỉ là riêng ta bước đi, riêng mình ta chuyện trò với chính mình...