NỖI BUỒN HUẾ
Em xanh xao như nỗi buồn xứ Huế
Không ngủ yên nằm đợi tháng năm về
Dòng Hương giang khẽ chuyển mình như thể
Bước thăng trầm người lữ khách xa quê
Câu dân ca thuyền trên sông ngơ ngẩn
Nón bài thơ nghiêng chắn hạt sương rơi
Lời tình tự vọng từng hồi chuông ngắn
Soi hồn tôi tìm áo trắng xa rồi
Em xanh xao lọt giữa lòng con phố
Mái nhà tranh vàng vết ố giao mùa
Cánh lá rơi ngập ngừng đầu thôn Vỹ
Đậu bờ vai nhẹ ướt vần thơ
Huế ngày xưa và Huế bây giờ
Huế cùng em muôn đời ôm ấp giữ
Chiều hôm qua rớt bên thềm quá khứ
Phớt vào tôi khe khẽ một nốt buồn ...
Sưu tầm