T
Tuyền Nguyễn
Guest
Chiều hoa sen
Mênh mang lá trôi như sóng
bỗng nghe da diết trong hồn
chiều hoa sen
chiều dâng hương trinh trắng
gió đa tình đắm đuối môi hôn
Chiều miên man
chiều mơn mởn non
e ấp nỗi nồng nàn lửa cháy
chiều thăng hoa, nắng mơ màng thức dậy
chiều ở trong ta
hoa ngợp trong chiều
Ta mong manh như sợi gió dây diều
không thể nhớ cả ngàn chiều ngẫu hứng
biển quá hư vô, núi ngăn vách dựng
chẳng lối nào đến được duyên em
Phải thế lòng choáng ngợp bốn bề sen
ta không lỗi, em không có lỗi
ý nghĩ vu vơ… ý nghĩ không có tội
ở những vùng đất chết được đơm hoa.
Mênh mang lá trôi như sóng
bỗng nghe da diết trong hồn
chiều hoa sen
chiều dâng hương trinh trắng
gió đa tình đắm đuối môi hôn
Chiều miên man
chiều mơn mởn non
e ấp nỗi nồng nàn lửa cháy
chiều thăng hoa, nắng mơ màng thức dậy
chiều ở trong ta
hoa ngợp trong chiều
Ta mong manh như sợi gió dây diều
không thể nhớ cả ngàn chiều ngẫu hứng
biển quá hư vô, núi ngăn vách dựng
chẳng lối nào đến được duyên em
Phải thế lòng choáng ngợp bốn bề sen
ta không lỗi, em không có lỗi
ý nghĩ vu vơ… ý nghĩ không có tội
ở những vùng đất chết được đơm hoa.
Còn lại với mùa thu
…Và đám mây lãng đãng vắt ngang chiều
hương cốm mở bầu trời cao xanh gió
lá sang mùa nắng hoang mang mờ tỏ
sau lỡ làng ngỡ vĩnh viễn chia xa
Tàu hú còi thảng thốt rời ga
người ở, người đi vừa tiễn biệt
đã trống trải nỗi niềm
ơi ga xép
lại âm thầm ngóng trông
Chiều tơ vàng
chầm chậm cánh buồm dong
sông mải miết khao khát về biển lớn
kỷ niệm cũ
bắt đầu như sóng gợn
mà thâm trầm, se sắt mãi không nguôi
Hoa đã tàn vơi, hồi hộp cũng qua rồi
con đường cũ đã nhiều đổi khác
sao ký ức thổi lên nhiều bão táp
thương nhớ ai ngờ xô lệch cả đời nhau
Mùa hạ trong đời chẳng dễ mất đâu
có ai muốn giương cung nhằm ký ức
ta đã tránh, và mũi tên dẫu trượt
vẫn nghe lòng chao chát
những ngày thu.
Cánh rừng thiếu nữ
Trầm mặc quá, cánh rừng như cổ tích
dáng thân quen thoảng đâu đây
mênh mông đêm - ơi nơi nào, đôi mắt
mà thầm thì hương bay
Sớm thức dậy mặt trời như cũng khác
lá trên cành thanh khiết gió mê say
em bỡ ngỡ
và cánh rừng trở biếc
đôi mắt huyền ngơ ngác sau cây
Em có nhớ cánh rừng năm ấy
cánh rừng thời thiếu nữ nguyên sơ
anh trở lại đi tìm, mà chỉ thấy
mình giữa rừng lạc lối xanh mơ.
…Và đám mây lãng đãng vắt ngang chiều
hương cốm mở bầu trời cao xanh gió
lá sang mùa nắng hoang mang mờ tỏ
sau lỡ làng ngỡ vĩnh viễn chia xa
Tàu hú còi thảng thốt rời ga
người ở, người đi vừa tiễn biệt
đã trống trải nỗi niềm
ơi ga xép
lại âm thầm ngóng trông
Chiều tơ vàng
chầm chậm cánh buồm dong
sông mải miết khao khát về biển lớn
kỷ niệm cũ
bắt đầu như sóng gợn
mà thâm trầm, se sắt mãi không nguôi
Hoa đã tàn vơi, hồi hộp cũng qua rồi
con đường cũ đã nhiều đổi khác
sao ký ức thổi lên nhiều bão táp
thương nhớ ai ngờ xô lệch cả đời nhau
Mùa hạ trong đời chẳng dễ mất đâu
có ai muốn giương cung nhằm ký ức
ta đã tránh, và mũi tên dẫu trượt
vẫn nghe lòng chao chát
những ngày thu.
Cánh rừng thiếu nữ
Trầm mặc quá, cánh rừng như cổ tích
dáng thân quen thoảng đâu đây
mênh mông đêm - ơi nơi nào, đôi mắt
mà thầm thì hương bay
Sớm thức dậy mặt trời như cũng khác
lá trên cành thanh khiết gió mê say
em bỡ ngỡ
và cánh rừng trở biếc
đôi mắt huyền ngơ ngác sau cây
Em có nhớ cánh rừng năm ấy
cánh rừng thời thiếu nữ nguyên sơ
anh trở lại đi tìm, mà chỉ thấy
mình giữa rừng lạc lối xanh mơ.