§15: Bài thơ không tên số 15
Tôi viết tặng người yêu bé nhỏ,
Những ngày tháng cặm cụi bên nhau.
Gặp em ta biết nói gì đây?
Vì ta vốn song song từ vô cực.
Rồi một ngày ta đồng qui tại góc,
Em mỉm cười như tiếp tuyến bên tôi!
Tôi vội vàng phân tích nét hoa khôi,
Và nhận thấy em sinh (ra) ở cực.
Em khó hiểu thì tôi đành cố giải
Bài toán lòng bằng phương pháp tương giao.
Nhìn em tôi định nghĩa tình yêu,
Nhưng chỉ gặp một phương trình vô nghiệm.
Chưa hẹn hò mà lòng như bất biến,
Chưa quen nhau tôi đã thấy sole,
Trót yêu rồi công thức có còn chi,
Vì hệ luận ái tình không ẩn số.
Em không nói, tôi lại càng tăng tốc độ,
Em hững hờ, tôi lại biến thiên nhanh !
Chắc là em xác định tuổi thư sinh:
Yêu là chết, và triệt tiêu tất cả.
Tôi yêu em đôi mắt buồn linh động,
Mũi dọc dừa thẳng góc với môi xinh,
Hàm răng đều như nghiệm bất phương trình,
Đôi mày liễu cong chiều cung định hướng!
Tôi khai triển tìm người yêu lý tưởng,
So sánh rồi nên chú thích nơi đây.
Tình yêu như phương thức bậc hai,
Thấy đáp số nên đóng khung cẩn thận.
Nỗi cô đơn không giới hạn ngày mai,
Tôi mong em đặt điều kiện tương lai,
Cho tôi sống với cõi lòng đơn giản.
Em với tôi tính tình hơi đồng dạng,
Sống bên nhau chắc tỷ số cân bằng !
Tôi xin thề không biện luận lăng nhăng,
Mà chỉ lấy định đề ra ứng dụng.
Tôi có thể chứng minh ra rất đúng
Vì tình tôi như dòng điện điều hoà,
Nên bình phương rồi lại rút căn ra,
Cũng chẳng khác điểm nằm trong quỹ tích.
Tôi yêu em với tình yêu cố định,
Hiến dâng em với hai số định dương.
Tìm chu kỳ của định số tuần hoàn,
Để yên lặng đường cong biểu diễn.
Dùng định lý thay nhằm câu ước hẹn,
Luỹ thừa thay vạn lá thư riêng,
Giải đạo hàm mong tiếp xúc cùng em,
Tại hoà đồ của tình yêu toán học.
Tôi viết tặng người yêu bé nhỏ,
Những ngày tháng cặm cụi bên nhau.
Gặp em ta biết nói gì đây?
Vì ta vốn song song từ vô cực.
Rồi một ngày ta đồng qui tại góc,
Em mỉm cười như tiếp tuyến bên tôi!
Tôi vội vàng phân tích nét hoa khôi,
Và nhận thấy em sinh (ra) ở cực.
Em khó hiểu thì tôi đành cố giải
Bài toán lòng bằng phương pháp tương giao.
Nhìn em tôi định nghĩa tình yêu,
Nhưng chỉ gặp một phương trình vô nghiệm.
Chưa hẹn hò mà lòng như bất biến,
Chưa quen nhau tôi đã thấy sole,
Trót yêu rồi công thức có còn chi,
Vì hệ luận ái tình không ẩn số.
Em không nói, tôi lại càng tăng tốc độ,
Em hững hờ, tôi lại biến thiên nhanh !
Chắc là em xác định tuổi thư sinh:
Yêu là chết, và triệt tiêu tất cả.
Tôi yêu em đôi mắt buồn linh động,
Mũi dọc dừa thẳng góc với môi xinh,
Hàm răng đều như nghiệm bất phương trình,
Đôi mày liễu cong chiều cung định hướng!
Tôi khai triển tìm người yêu lý tưởng,
So sánh rồi nên chú thích nơi đây.
Tình yêu như phương thức bậc hai,
Thấy đáp số nên đóng khung cẩn thận.
Nỗi cô đơn không giới hạn ngày mai,
Tôi mong em đặt điều kiện tương lai,
Cho tôi sống với cõi lòng đơn giản.
Em với tôi tính tình hơi đồng dạng,
Sống bên nhau chắc tỷ số cân bằng !
Tôi xin thề không biện luận lăng nhăng,
Mà chỉ lấy định đề ra ứng dụng.
Tôi có thể chứng minh ra rất đúng
Vì tình tôi như dòng điện điều hoà,
Nên bình phương rồi lại rút căn ra,
Cũng chẳng khác điểm nằm trong quỹ tích.
Tôi yêu em với tình yêu cố định,
Hiến dâng em với hai số định dương.
Tìm chu kỳ của định số tuần hoàn,
Để yên lặng đường cong biểu diễn.
Dùng định lý thay nhằm câu ước hẹn,
Luỹ thừa thay vạn lá thư riêng,
Giải đạo hàm mong tiếp xúc cùng em,
Tại hoà đồ của tình yêu toán học.
§16: Bài thơ không tên số 16
Đường vào tim em sao quá là rắc rối
Đồ thị hàm số nào cũng chẳng vẽ nổi đường đi
Dài vô tận như một số pi
Dù cố mấy anh cũng không đi hết
Từ bao giờ, vì sao anh không biết
Rằng trong anh , em đặc biệt vô cùng
Có thể chỉ từ một ánh mắt bỗng dưng
Như qua điểm uốn, đồ thị bất ngờ đổi dấu
Rồi cứ tự nhiên đồng biến tăng dần
Nhưng nào có đơn giản như một phép nhân
Chuyện tình cảm! cả một phương trình siêu việt
Phút em nhìn anh là phép chia không hết
Số dư dài anh cất mãi trong tim
Nhưng anh không hiểu em chỉ muốn tìm lim
Tìm giới hạn cho một bài toán khó
Giá trị nghiệm mà anh chứng tỏ
Không thuộc miền xác định, biết không?
Em với anh như hai đường thẳng song song
Để anh muốn gần phải bẻ cong định lý
§ 17: Bài thơ không tên số 17
Đồ thị hàm số nào cũng chẳng vẽ nổi đường đi
Dài vô tận như một số pi
Dù cố mấy anh cũng không đi hết
Từ bao giờ, vì sao anh không biết
Rằng trong anh , em đặc biệt vô cùng
Có thể chỉ từ một ánh mắt bỗng dưng
Như qua điểm uốn, đồ thị bất ngờ đổi dấu
Rồi cứ tự nhiên đồng biến tăng dần
Nhưng nào có đơn giản như một phép nhân
Chuyện tình cảm! cả một phương trình siêu việt
Phút em nhìn anh là phép chia không hết
Số dư dài anh cất mãi trong tim
Nhưng anh không hiểu em chỉ muốn tìm lim
Tìm giới hạn cho một bài toán khó
Giá trị nghiệm mà anh chứng tỏ
Không thuộc miền xác định, biết không?
Em với anh như hai đường thẳng song song
Để anh muốn gần phải bẻ cong định lý
§ 17: Bài thơ không tên số 17
Phép cộng của tình yêu
Là khi em hờn giỗi
Phép chia của tình yêu
Khi một lần nông nổi
Bên nhau tròn trăm tuổi
Ta vẫn thèm số dư
Thời gian dù tiếp nối
Tình yêu không phép trừ
Gian khổ hay cách trở
Thương nhau thêm bội phần
Và với em khi đó
Tình yêu là phép nhân.
(vn-math)
(vn-math)