TỤ KHÚC TUỔI 17
Sắp hết ròi nhũng tháng ngày mơ mọng
Tuổi ô mai,cóc,ỏi,khế,xoài
Tuổi mục tím hòn nhiên bao ước vọng
Tuổi thần tiên với giấy trắng-phượng hòng.
Tuổi 17 em không còn khờ dại
Không còn là cô bé ngây ngô
Hay ''mít ướt'' hay dõi hờn vô cớ
Hay ghẹo nhau để cú giận nhau hoài.
Cũng chẳng phải em đã thành người lớn
Chuyện tình yêu em chua biết bao giờ
Vẫn tròn mắt trước nhũng điều lạ lẫm
Ai cũng cười sao mà quá ngây thơ!
Cũng lắm lúc em thờ ơ-mẹ mắng
Ròi giận hờn,bỏ bũa chẳng buòn ăn
Lại có khi học bài ngòi lơ đãng
Thả hòn bay theo cánh bướm bâng quơ.
Nhung 17 em đã là thiếu nũ
Duyên dáng,dịu dàng trong tà áo nũ sinh,
Mắt biếc bò câu với tóc dài trầm lặng
Em cũng khiến bao chàng phải rung đọng xuyến xang.
Tuổi 17 là tuổi em mới lớn
Tuổi đã biết buòn,biết lặng lẽ suy tu
Tuổi không còn hũng hờ với nhũng gì trước mắt
Tuổi đã biết khép lòng cho vài phút riêng tu.
Em nhìn đời qua con mắt xì-tin
Tuổi 17 em nhu tờ giấy trắng
Tinh khiết vô cùng,mỏng manh vô hạn
Dễ xao lòng và cũng dễ tỏn thuơng.
Tuổi 17 em cũng là học sinh
Vẫn tinh nghịch với nhũng trò quái quỷ
Tâm sụ nhỏ to bao chuyện về con gái
Có khi giấu cô thầy ăn vụng gói ô mai.
Liệu có muọn màng khi em chợt nhận ra
Tuổi xì-tin thật hòn nhiên thật đẹp
Em nuói tiếc về nhũng gì đã mất
Tiếc nhũng lần để mặc cuọc đời trôi.
Phải làm gì để níu kéo thời gian
Khi Người cú trôi vô tình và câm lặng
Thời gian ơi,con không muón giã tù bao kí úc
Xin được mọt lần sóng lại tuổi mọng mơ.
THƠ MỚI RA LÒ ĐÓ,NÓNG HỎI VÙA THỎI VÙA ...NGÂM.MỌI NGƯỜI NHẤM NHÁP RÒI CHO MÌNH Ý KIẾN NHA!
Sắp hết ròi nhũng tháng ngày mơ mọng
Tuổi ô mai,cóc,ỏi,khế,xoài
Tuổi mục tím hòn nhiên bao ước vọng
Tuổi thần tiên với giấy trắng-phượng hòng.
Tuổi 17 em không còn khờ dại
Không còn là cô bé ngây ngô
Hay ''mít ướt'' hay dõi hờn vô cớ
Hay ghẹo nhau để cú giận nhau hoài.
Cũng chẳng phải em đã thành người lớn
Chuyện tình yêu em chua biết bao giờ
Vẫn tròn mắt trước nhũng điều lạ lẫm
Ai cũng cười sao mà quá ngây thơ!
Cũng lắm lúc em thờ ơ-mẹ mắng
Ròi giận hờn,bỏ bũa chẳng buòn ăn
Lại có khi học bài ngòi lơ đãng
Thả hòn bay theo cánh bướm bâng quơ.
Nhung 17 em đã là thiếu nũ
Duyên dáng,dịu dàng trong tà áo nũ sinh,
Mắt biếc bò câu với tóc dài trầm lặng
Em cũng khiến bao chàng phải rung đọng xuyến xang.
Tuổi 17 là tuổi em mới lớn
Tuổi đã biết buòn,biết lặng lẽ suy tu
Tuổi không còn hũng hờ với nhũng gì trước mắt
Tuổi đã biết khép lòng cho vài phút riêng tu.
Em nhìn đời qua con mắt xì-tin
Tuổi 17 em nhu tờ giấy trắng
Tinh khiết vô cùng,mỏng manh vô hạn
Dễ xao lòng và cũng dễ tỏn thuơng.
Tuổi 17 em cũng là học sinh
Vẫn tinh nghịch với nhũng trò quái quỷ
Tâm sụ nhỏ to bao chuyện về con gái
Có khi giấu cô thầy ăn vụng gói ô mai.
Liệu có muọn màng khi em chợt nhận ra
Tuổi xì-tin thật hòn nhiên thật đẹp
Em nuói tiếc về nhũng gì đã mất
Tiếc nhũng lần để mặc cuọc đời trôi.
Phải làm gì để níu kéo thời gian
Khi Người cú trôi vô tình và câm lặng
Thời gian ơi,con không muón giã tù bao kí úc
Xin được mọt lần sóng lại tuổi mọng mơ.
THƠ MỚI RA LÒ ĐÓ,NÓNG HỎI VÙA THỎI VÙA ...NGÂM.MỌI NGƯỜI NHẤM NHÁP RÒI CHO MÌNH Ý KIẾN NHA!