Thơ Quê Hương

small star

Moderator
Xu
94
Nhớ Quê

Ta nhớ màu quê, khát gió quê
Mây ơi ngừng cánh đợi ta về
Cho ta trong lại tầng xanh thẳm
Ngâm lại bài thơ "phương thảo thê..."

Liễu Động Đình thơm chuyện hảo cầu
Tóc thề che mướt gái Tô Châu
Bâng khuâng trăng sáng trờn Viên Hán.
Một dãi Giang Nam nước rợn màu.

Ai hát mà nay gió vẫn thơm
Ai đau non nước não âm đờn
Chiêu Quân nên mãi người cung Hán
Thi tứ tìm đâu nét tủi hờn?

Mây ơi có tạt về phương Bắc
Chầm chậm cho ta gửi mấy lời
Từ thuở ly hương ta vẫn nhớ
Nhưng tình xa lắm gió mây ơi!


Tác Giả: Hồ Dzếch
 
Làng tôi thắt đáy lưng... tre,
Sông dài, cỏ mượt đường đê tứ mùa.
Nhịp đời định sẵn từ xưa:
Ươm tơ tháng sáu, lên chùa tháng giêng.

Chợ làng mỗi quý, mươi phiên,
Đong ngô đổi gạo, trang tiền bằng khoai.
Trong làng lắm gái, thưa trai
Nên thường có luật chồng hai vợ liền.

Làng gần đô thị, tuy nhiên
Mắt trong vẫn giữ được niềm sắt son.
Lâu rồi, truyền tử lưu tôn
Màu duyên ân ái mây còn thoảng bay.

Tôi yêu... nhưng chính là say
Tình quê Nam-Việt bàn tay dịu dàng.
Thơ tôi: đê thắm, bướm vàng,
Con sông be bé, cái làng xa xa
.


Hồ Dzếnh
 
Gió xuân mơn mởn, nắng non tơ
Áo mới đường xuân ai đứng chờ
Nụ cười thấy thoáng sau vàng non
Cái tà áo tím khéo vẫn vơ!

Chân trời mây trắng cánh cò chao
Lúa chín vàng ươm hương ngọt ngào
Bóng nhỏ lại về trong đáy mắt
Nắng về rặc hạt gió lao xao.

Cuối rặng trâm bầu dáng khẳng khiu
Chú bé chăn trâu chẳng thả diều
Cứ ngóng mặt trời : "Sao chậm thế!
Cơm chiều mẹ nói cá kho tiêu"

Nắng trưa nung hạt lúa vàng
Đồng Xa rưng lửa mơ màng ngủ say
Tim tôi ôm những mảnh đời
Mắt tôi ôm cả khung trời quê hương.


Tác Giả: Hoài Văn
 
Quê hương là gì hở mẹ
Mà cô giáo dạy phải yêu
Quê hương là gì hở mẹ
Ai đi xa cũng nhớ nhiều

Quê hương là chùm khế ngọt
Cho con trèo hái mỗi ngày
Quê hương là đường đi học
Con về rợp bướm vàng bay

Quê hương là con diều biếc
Tuổi thơ con thả trên đồng
Quê hương là con đò nhỏ
Êm đềm khua nước ven sông

Quê hương là cầu tre nhỏ
Mẹ về nón lá nghiêng che
Là hương hoa đồng cỏ nội
Bay trong giấc ngủ đêm hè.

Quê hương là vòng tay ấm
Con nằm ngủ giữa đêm mưa
Quê hương là đêm trăng tỏ
Hoa cau rụng trắng ngoài thềm

Quê hương là vàng hoa bí
Là hồng tím giậu mồng tơi
Là đỏ đôi bờ dâm bụt
Màu hoa sen trắng tinh khôi

Quê hương mỗi người chỉ một
Như là chỉ một mẹ thôi
Quê hương có ai không nhớ....

Tác Giả: Đỗ Trung Quân
 
Thuở còn thơ ngày hai buổi đến trường
Yêu quê hương qua từng trang sách nhỏ:
"Ai bảo chăn trâu là khổ?"
Tôi mơ màng nghe chim hót trên cao.

Những ngày trốn học
Ðuổi bướm cầu ao
Mẹ bắt được..
Chưa đánh roi nào đã khóc!
Có cô bé nhà bên
Nhìn tôi cười khúc khích..

Cách mạng bùng lên,
Rồi kháng chiến trường kỳ
Quê tôi đầy bóng giặc
Từ biệt mẹ, tôi đi
Cô bé nhà bên - (có ai ngờ)
Cũng vào du kích

Hôm gặp tôi vẫn cười khúc khích
Mắt đen tròn (thương thương quá đi thôi)
Giữa cuộc hành quân không nói được một lời
Ðơn vị đi qua, tôi ngoái đầu nhìn lại...
Mưa đầy trời nhưng lòng tôi ấm mãi...

Hòa bình tôi trở về đây
Với mái trường xưa, bãi mía, luống cày
lại gặp em
Thẹn thùng nép sau cánh cửa...
Vẫn khúc khích cười khi tôi hỏi nhỏ
Chuyện chồng con (khó nói lắm anh ơi!)
Tôi nắm bày tay nhỏ nhắn ngậm ngùi
Em vẫn để yên trong tay tôi nóng bỏng...

Hôm nay nhận được tin em
Không tin được dù đó là sự thật!
Giặc bắn em rồi, quăng mất xác
Chỉ vì em là du kích, em ơi!
Ðau xé lòng anh, chết nửa con người!

Xưa yêu quê hương vì có chim có bướm
Có những ngày trốn học bị đòn, roi...
Nay yêu quê hương vì trong từng nắm đất
Có một phần xương thịt của em tôi.

Giang Nam
 
images41064_qh1.JPG


Bến sông năm ấy tôi qua,
Về làng, ngồi gốc cây đa đợi đò,
Tre cong, thương một câu hò,
Đồng khô, thương một cánh cò chao nghiêng,
Lối mòn nửa lạ, nửa quen,
Hằn trong tâm tưởng một miền quê xưa,
Sụt sùi buổi mẹ tiễn đưa,
Bến sông xao xác, gió lùa áo tơi,
Mái tranh quệt khói ngang trời,
Lũy tre viền bóng chân trời xa xa...
Giã từ áo mẹ đi ra,
Đêm đêm vẫn bóng quê nhà trong mơ,
Tựa cây đa cũ ngẩn ngơ,
Chang chang nắng gội mái chùa rêu phong.


Nguyễn Quỳnh Nga
 
Đây chiếc nón bài thơ quà xứ Huế
Gởi em thương -- Bông Huệ của hồn anh
Để em che khi mưa đổ, nắng hanh
Tình anh đấy dẫu không gian cách biệt

Ở nơi xa phương nào em có biết
Mảnh tình anh gói ghém những lời thơ
Những ước mong, những hy vọng, mong chờ
Đọng vào trong những câu thơ ngắn ngủi

Phải chi ta vẫn cứ hoài gần gũi
Anh sẽ kể tất cả những chân tình
Những hoàng hôn, đêm tối, những bình minh
Em sẽ hiểu tình chúng mình diệu vợi

Mộng mơ đời nằm trong vòng tay với
Này em thương em còn nhớ những chiều
Chuông Thiên Mụ ngân vang xóa tịch liêu
Em cùng anh nhớ về thăm núi Ngự

Giòng sông Hương vui cùng người viễn xứ
Sóng lăn tăn những mộng đẹp hoa đời
Mây trắng xóa như sóng dợn trùng khơi
Nhịp Trường Tiền đang cùng ta sánh bước

Ồ tất cả vẫn nằm trong mộng ước
Trời tha hương em còn nhớ anh không?
Tình thuở đó ngày nay vẫn mặn nồng?
Xin hãy nhớ về quê hương em nhé!

Chiều hôm nay gió thoảng qua thật nhẹ
Như người yêu hôn nhẹ trên má ai
Hương tình yêu thoang thoảng tựa hoa lài
Anh nhớ lắm người yêu trời viễn xứ
Tác Giả: Nguyên Đỗ
 
Xuân về hoa tuyết trắng nơi nơi
Trên những thân cây đứng ngủ vùi
Trên thảm cỏ phai màu lá cỏ
Trong lòng đường, mọi lối rong chơi
Chim trời trốn lạnh đã về Nam
Mai, Cúc không quen nở tiết hàn
Hoa vắng, bướm buồn nên cũng vắng
Chỉ còn hoa tuyết đón xuân sang
Xuân miền Đông Bắc, đấy, xuân tôi...
Cái lạnh căm căm lạnh buốt người
Xuân đến, tuyết đầy, xuân mới lạ
Muà xuân có tuyết, đủ xuân rồi !!!
Nếu như Đông Bắc cảnh vào xuân
Như mọi mùa xuân ở cõi trần
Bướm trắng, hoa vàng, sân mướt cỏ
Đặc thù còn có nét chi xuân ???

Ngô Minh Hằng
 

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top