ductranhuynh
New member
- Xu
- 0
Chuyện cổ tích thỏ ngọc
Truyện xưa kể lại một mùa đông
Gió rét căm căm, tuyết lạnh lùng
Thỏ mẹ ra đi còn dặn lại
Ở nhà ngoan ngoãn chớ chơi rong
Thỏ con ba chú khác màu lông
Anh cả tên Nâu, mắt đỏ hồng
Anh kế toàn thân vàng óng ánh
Em là Thỏ Ngọc trắng như bông
Bầy thỏ lim dim say giấc nồng
Nằm trên đệm cỏ cuối hang trong
Ngoài trời âm ỉ cơn mưa bão
Chớp loáng, mây đen phủ mịt mùng
Thỏ Ngọc rùng mình chợt đứng lên
Nghe dường như có giọng kêu rên
Đàng xa văng vẳng trong hơi gió
Bị át đi do tiếng sấm rền
Mở cửa nhìn ra thấy bóng người
Lòm khòm, run rẩy giữa đồng khơi
Áo quần ướt sũng, thân gầy guộc
Chân thấp chân cao, dáng rã rời
Thỏ Ngọc thưa lời rước cụ vô
Vào hang tránh lạnh, áo hong khô
Chờ qua khốn khó, mưa dông tạnh
Tiếp tục hành du bước viễn đồ
Cụ già khập khểnh bước vô hang
Nhóm củi khơi than có Thỏ Vàng
Anh cả Thỏ Nâu đi rót nước
Còn mình Thỏ Ngọc cứ lăng xăng
Hơi nồng ngọn lửa toả lâng lâng
Râu tóc tay chân đã ấm dần
Chén nước vào mồm thêm tỉnh táo
Chỉ còn nơi bụng hãy băn khoăn
Hỏi ra mới biết bảy ngày đêm
Không thức chi ăn phải nhịn thèm
Gan ruột cồn cào người đói lả
Giữa vùng hoang dã biết đâu tìm ?
Nghe qua Thỏ Ngọc thấy thương tình
Hoạn nạn người mang dạ chẳng đành
Tạo nghiệp duyên lành gây quả phúc
Cứu người đâu ngại chữ hi sinh
Thỏ Ngọc liều mình chẳng đắn đo
Nhảy vào đống lửa cháy bùng to
Hiến thân làm thức dùng cho khách
Một miếng khi cần cũng tạm no
Ngọc Đế thương tình thỏ thác oan
Lòng nhân cứu giúp kẻ cơ hàn
Phép thần đưa thỏ về cung nguyệt
Gương sáng lưu truyền lại thế gian
Mỗi buổi trời trong gió lặng yên
Trăng ngà chiếu toả khắp ba miền
Ngước nhìn mặt nguyệt còn in bóng
Thỏ Ngọc đang ngồi giã thuốc tiên (*)
Truyện xưa kể lại một mùa đông
Gió rét căm căm, tuyết lạnh lùng
Thỏ mẹ ra đi còn dặn lại
Ở nhà ngoan ngoãn chớ chơi rong
Thỏ con ba chú khác màu lông
Anh cả tên Nâu, mắt đỏ hồng
Anh kế toàn thân vàng óng ánh
Em là Thỏ Ngọc trắng như bông
Bầy thỏ lim dim say giấc nồng
Nằm trên đệm cỏ cuối hang trong
Ngoài trời âm ỉ cơn mưa bão
Chớp loáng, mây đen phủ mịt mùng
Thỏ Ngọc rùng mình chợt đứng lên
Nghe dường như có giọng kêu rên
Đàng xa văng vẳng trong hơi gió
Bị át đi do tiếng sấm rền
Mở cửa nhìn ra thấy bóng người
Lòm khòm, run rẩy giữa đồng khơi
Áo quần ướt sũng, thân gầy guộc
Chân thấp chân cao, dáng rã rời
Thỏ Ngọc thưa lời rước cụ vô
Vào hang tránh lạnh, áo hong khô
Chờ qua khốn khó, mưa dông tạnh
Tiếp tục hành du bước viễn đồ
Cụ già khập khểnh bước vô hang
Nhóm củi khơi than có Thỏ Vàng
Anh cả Thỏ Nâu đi rót nước
Còn mình Thỏ Ngọc cứ lăng xăng
Hơi nồng ngọn lửa toả lâng lâng
Râu tóc tay chân đã ấm dần
Chén nước vào mồm thêm tỉnh táo
Chỉ còn nơi bụng hãy băn khoăn
Hỏi ra mới biết bảy ngày đêm
Không thức chi ăn phải nhịn thèm
Gan ruột cồn cào người đói lả
Giữa vùng hoang dã biết đâu tìm ?
Nghe qua Thỏ Ngọc thấy thương tình
Hoạn nạn người mang dạ chẳng đành
Tạo nghiệp duyên lành gây quả phúc
Cứu người đâu ngại chữ hi sinh
Thỏ Ngọc liều mình chẳng đắn đo
Nhảy vào đống lửa cháy bùng to
Hiến thân làm thức dùng cho khách
Một miếng khi cần cũng tạm no
Ngọc Đế thương tình thỏ thác oan
Lòng nhân cứu giúp kẻ cơ hàn
Phép thần đưa thỏ về cung nguyệt
Gương sáng lưu truyền lại thế gian
Mỗi buổi trời trong gió lặng yên
Trăng ngà chiếu toả khắp ba miền
Ngước nhìn mặt nguyệt còn in bóng
Thỏ Ngọc đang ngồi giã thuốc tiên (*)