Thơ học trò

  • Thread starter Thread starter thongoc
  • Ngày gửi Ngày gửi
Hoa dỗi hờn

Đời học sinh gắn liền bông hoa phượng
Hỏi có ai để ý đến hoa bàng
Những bông hoa bé nhỏ nhẹ nhàng
Trắng li ti thả mình bay trong gió
 
Nỗi lòng học sinh năm cuối

Ngày nào tôi thích thú
Với hoa bàng xinh xinh
Những cánh hoa bé nhỏ
Như bông tuyết trắng tinh.

Giờ đây nhìn chùm quả
Tôi bỗng thấy giật mình
Một mùa hè sắp đến
Tuổi hồng dần qua nhanh.

Nhớ những mùa hè cũ
Khi thấy trái bàng xanh
Trong lòng mừng khấp khởi
Ba tháng nghỉ an lành.

Vẫn một loài quả ấy
Vẫn lớp cũ trường này
Sao lòng người đã khác?
Tâm trạng bỗng đổi thay…
 
Thời gian qua, mùa thu nữa cũng qua.
Em chẳng thể cứ là cô nữ sinh mười sáu tuổi
hờn dỗi mãi mỗi mùa trăng tiếc nuối.
Em đang lớn lên.. Lớn dần lên..

Cho em̉ về nơi ấy rất bình yên.
Mái trường già rêu phong màu cổ tích.
Chú chim nào mổ nắng vàng lích chích.
Hành lang dài còn in dấu chân ai?

Heo may đùa em xoã tóc ngang vai.
Trời thăm thẳm chao nghiêng trong mắt biếc.
Phòng xép nhỏ! Năm nay thôi tạm biệt.
Gửi lại ngăn bàn đầy kỉ niệm thân thương.

Rồi một mai khi em phải xa trường ..
quên sao được lớp học đầu tiên ấy?
Căn phòng nhỏ sao em yêu đến vậy.
Có điều gì níu giữ hồn em?
Tán xà cừ vẫn xào xạc ngày đêm.
Sóng Hồ Tây vẫn vỗ bờ, lẳng lặng.
Nhưng em thấy sao lòng em trống vắng.
Như thiếu thứ gì ...phòng xép nhỏ ngày xưa?

Ôi trò Văn! Cứ lúc nắng lúc mưa.
Đang nhớ ai mà nhìn tha thiết thế!
Giận hờn chi mà mắt rơm rớm lệ.
Nghĩ điều gì mà bỏ dở bài thơ?

Con toán còn khó đến bao giờ?
Như trò Văn lúc nào thôi khờ dại?
Một căn lớp thôi, mà sao còn buồn mãi!
Lúc chia tay rồi còn thương nhớ đến đâu?
Ta còn một năm nữa bên nhau.
Cùng cố gắng, lớp Văn ơi, hãy hứa..
Để dù ở phòng xép nhỏ hay phương trời nào đi nữa,
vẫn luôn tự hào là học sinh lớp chuyên Văn.
 
Phải chăng đã xa rồi tuổi thơ?
Khi nhận ra ta không còn là cô nhóc!
Đêm trở mình chợt khóc
Lắng xa rồi…
Tiếng rồng rắn lên mây…!
Đêm oằn mình trên những hàng cây
Hình như cố níu màu thời gian ở lại.
Nhưng lá bàng có bao giờ xanh mãi.
Cô bé buồn …
"Sắc đỏ rủa màu xanh "
Kí ức tràn về những con nước mỏng manh ,
Chập chững biết đi đã "dung dăng dung dẻ ..."
17 tuổi ! cô bé nghĩ gì trong lặng lẽ?
Câu đồng dao ,
hay truyện cổ tích buồn?...…
Thời gian trôi luôn ,
và ta không còn là cô nhóc
Tự hỏi lòng mình trong tiếng khóc
Phải chăng đã xa rồi tuổi thơ?...
Nhật kí
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:
Có thể bây giờ cô đã quên em
Học trò quá nhiều làm sao cô nhớ hết
Xa trường rồi em cũng xa biền biệt
Vẫn nhớ lời tự nhủ sẽ về thăm
Có thể bây giờ chiếc lá bàng non
Của ngày em đi đã úa màu nâu thẫm
Ai sẽ nhặt dùm em xác lá
Như em thủa nào ép lá giữa trang thơ
Ước gì… hiện tại chỉ là mơ
Cho em được trở về chốn ấy
Giữa bạn bè nối vòng tay thân ái
Được vui - buồn cười thật hồn nhiên
Em nhớ hoài tiết học đầu tiên
Lời cô dạy “Văn học là nhân học”
Nhưng chẳng ai học xong bài học làm người
Chúng em nhìn nhau khúc khích tiếng cười
Len lén truyền nhau gói me dầm cuối lớp
Rồi đây theo dòng đời xuôi ngược
Vị chua cay thủa nào cứ đẫm bờ môi
Như lúc buồn em nhớ quá cô ơi
Bài học cũ chẳng bao giờ xưa cũ…
 

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top