Thời gian qua, mùa thu nữa cũng qua.
Em chẳng thể cứ là cô nữ sinh mười sáu tuổi
hờn dỗi mãi mỗi mùa trăng tiếc nuối.
Em đang lớn lên.. Lớn dần lên..
Cho em̉ về nơi ấy rất bình yên.
Mái trường già rêu phong màu cổ tích.
Chú chim nào mổ nắng vàng lích chích.
Hành lang dài còn in dấu chân ai?
Heo may đùa em xoã tóc ngang vai.
Trời thăm thẳm chao nghiêng trong mắt biếc.
Phòng xép nhỏ! Năm nay thôi tạm biệt.
Gửi lại ngăn bàn đầy kỉ niệm thân thương.
Rồi một mai khi em phải xa trường ..
quên sao được lớp học đầu tiên ấy?
Căn phòng nhỏ sao em yêu đến vậy.
Có điều gì níu giữ hồn em?
Tán xà cừ vẫn xào xạc ngày đêm.
Sóng Hồ Tây vẫn vỗ bờ, lẳng lặng.
Nhưng em thấy sao lòng em trống vắng.
Như thiếu thứ gì ...phòng xép nhỏ ngày xưa?
Ôi trò Văn! Cứ lúc nắng lúc mưa.
Đang nhớ ai mà nhìn tha thiết thế!
Giận hờn chi mà mắt rơm rớm lệ.
Nghĩ điều gì mà bỏ dở bài thơ?
Con toán còn khó đến bao giờ?
Như trò Văn lúc nào thôi khờ dại?
Một căn lớp thôi, mà sao còn buồn mãi!
Lúc chia tay rồi còn thương nhớ đến đâu?
Ta còn một năm nữa bên nhau.
Cùng cố gắng, lớp Văn ơi, hãy hứa..
Để dù ở phòng xép nhỏ hay phương trời nào đi nữa,
vẫn luôn tự hào là học sinh lớp chuyên Văn.