Trả lời chủ đề



Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (234)


ĐOẠ ĐÀY


Từ ngày anh bỏ ra đi

Ký tên mảnh giấy biệt ly phũ phàng

Ngậm ngùi ray rứt tâm can

Lặng lẽ ngỡ ngàng nghèn nghẹn nhói đau


Ba năm ròng rã lệ sầu

Suối mượt nhạt màu nỗi nhớ thiên thu

Bặt vô âm tín mịt mù

Chiều buông quạnh quẽ trầm u riêng mình


Lang thang dọc mé bờ kinh

Hoài niệm chuyện tình tha thiết đôi ta

Anh giờ thoả mộng phồn hoa

Thống khổ quê nhà thấp thỏm em trông


Thăng trầm con nước bềnh bồng

Lệch sợi chỉ hồng Loan Phụng luỵ vương

Sắt se thổn thức canh trường

Duyên đầu dang dở đoạn trường đắng cay


Thu sang Hạ tới Đông lay

Nỗi niềm dằng dặc ốm gầy xác thân

Thẫn thờ thao thức bần thần

Cha mẹ hẹn lần gá nghĩa chồng con


Em thời muốn giữ sắt son

Chờ đợi mỏi mòn anh tận phương nao

Trăng khuya nhợt nhạt ánh hào

Tình sâu khắc dạ ngọt ngào tặng anh


Mà sao nỡ phụ vội đành

Vứt áo rũ mành đi bỏ lại em

Ưu tư khắc khoải bên rèm

Nhớ thương da diết con tim đoạ đày.



July 12, 2018

Tam Muội



Muốn Được Một Lần


Em vừa trải khúc u hoài

Anh đà “cạn chén” để rồi lại đau

Khi xưa vội kéo sụp cầu

Tháng năm cứ mãi biết bao nghĩ về!…


Người con gái ấy tên Xê

Tặng trao trái đỏ tràn trề yêu thương

Vậy mà vó ngựa buông cương

Khiến nàng da diết đoạn trường xót xa


Đêm đêm văng vẳng sầu ca

Tương tư não nuột loang qua phũ phàng

Kẻ “Kia” cũng chẳng bận màng

Cũng khô cục đá, cũng hàng bạc vôi…


Thời gian chầm chậm dần trôi

Phong trần cát bụi dập vùi tâm tư

Lắm khi thao thức thẫn thờ

Chập chờn dĩ vãng, chơ vơ nỗi niềm!


Đìu hiu, giá lạnh bên thềm

Lần vào ký ức êm đềm thuở xanh

Mới hay nhớ mảnh trăng thanh

Mới thầm nối tiếc ôm đàn thả sông…


Trọn đời canh cánh cõi lòng

Hận mình sao nỡ quay vòng nhổ neo

Đẩy tình lông lốc xuống đèo

Tả tơi tan tác chìm theo sóng gờn…


Bao thu muốn được một lần

Nghe lời oán trách, nghe hờn của em…

Cho từ sâu thẳm con tim

Trào lên day dứt đẩy thuyền vỡ toang!



14/7/2018

Nguyễn Thành Sáng


Top