Thợ gỗ và thợ vẽ
Quân tử thẳng thắn, tiểu nhân rườm rà. Giao tiếp với người khác phải chân thật, nếu tự cho mình là thông minh, thường bị người thông minh hiểu lầm.
Bắc Ấn Độ có một thợ gỗ tay nghề rất lão luyện, ông ta làm ra một cô gái người gỗ. Cô gái người gỗ này khuôn mặt rất xinh đẹp, phải nói là độc nhất vô nhị, quần áo của cô ta cũng rất đẹp, không khác gì so với các cô gái ngoài đời thường. Cô ta cũng có thể đi lại, rót rượu mời khách, chỉ có điểm khác là nó không biết nói.
Nam Ấn Độ có một thợ vẽ rất giỏi, là bạn thân của thợ gỗ. một hôm thợ gỗ chuẩn bị rượu ngon, mời thợ vẽ đến nhà chơi. Thợ vẽ đến như lời hẹn, thợ gỗ bảo cô gái rót rượu, bưng thức ăn từ sáng đến tận tối. Thợ vẽ vẫn không biết đó là một cô gái gỗ, mà tưởng đó là một người thật, nên ông rất thích thú và luôn nhìn ngắm một cách say mê. Đến khuya, thợ gỗ đi ngủ, ông cũng mời thợ vẽ ở lại qua một đêm. Ông để lại cô gái gỗ hầu rượu bạn, ông nói với bạn: “ Tôi đặc biệt để cô gái này ở lại với ông”. Ông có thể ngủ chung với cô ấy.
Sau khi chủ nhà vào trong, cô gái vẫn đứng dưới đèn. Thợ vẽ bảo cô gái đến bên mình, nhưng cô gái vẫn bất động. Ông ta cho rằng cô gái đang e thẹn nên không dám đến gần mình. Thế là ông ta bước đến bên cô gái, cầm lấy tay cô, lúc đó ông mới biết đó chỉ là người gỗ. Ông cảm thấy rất xấu hổ, ông nghĩ bạn lừa mình, mình nhất định phải trả đũa. Thế là ông vẽ hình ảnh của mình lên bức tường, người vẽ trên tường cũng mặc quần áo giống hệt như ông mà đang treo cổ, có vẻ như đã chết. Vẽ xong, ông liền đóng cửa rồi chui xuống gầm giường ngủ.
Khi trời sáng, chủ nhà đi ra. Thấy cửa vẫn chưa mở, liền nhìn vào trong qua ô cửa sổ, chỉ thấy hình ảnh người khách treo cổ vẽ trên tường. Thợ gỗ vô cùng sợ hãi, tưởng rằng thợ vẽ đã chết, liền phá cửa xông vào, cầm dao chạy đến cắt dây. Lúc này, thợ vẽ mới chui ra từ gầm giường, thợ gỗ thấy vậy nên rất xấu hổ.
Thợ vẽ nói với thợ gỗ: “ bạn bè với nhau, nên đối xử chân thành với nhau, hôm nay chúng ta trêu đùa nhau như vậy đến nay tình bạn đã hết, không còn nợ nhau nữa.”
Nguồn: NXBĐN.