Thơ chán đời

Tamduongkhach

New member
Xu
0
THƠ CHÁN ĐỜI

M
uốn làm thằng Cuội

Trung thu buồn lắm chị Hằng ơi
Trần thế em nay chán nửa rồi
Cung quế đã ai ngồi đó chửa
Cành đa xin chị nhắc lên chơi
Có bầu có bạn can chi tủi
Cùng gió cùng mây thế mới vui
Rồi cứ mỗi năm rằm tháng tám
Tựa nhau trông xuống thế gian cười
(Tản Đà)


Xuân


Tôi có chờ đâu có đợi đâu
Mang chi xuân tới gợi thêm sầu
Với tôi tất cả như vô nghĩa
Tất cả không ngoài nghĩa khổ đau

Ai đâu trở lại mùa thu trước
Nhặt lấy cho tôi những lá vàng
Với của hoa xuân muôn cánh rã
Về đây đem chắn nẻo xuân sang

Có một người nghèo không biết Tết
Mang lỳ chiếc áo độ thu tàn
Có đứa trẻ thơ không biết rét
Vô tình bỗng nổi tiếng cười ran
Chao ôi mong nhớ, ôi mong nhớ
Một cánh chim thu lạc cuối ngàn
(Chế Lan Viên)


Cung oán ngâm khúc

Kia những kẻ thiên ma bách chiết
Hình thì còn bụng chết đòi nau
Thảo nào khi mới chôn rau
Đã mang tiếng khóc bưng đầu mà ra
Khóc vì nỗi thiết tha sự thế
Ai bày trò bãi bể nương dâu
Trắng răng đến lúc bạc đầu
Tử sinh kinh cụ làm nau mấy lần
Cuộc thành bại hầu cằn mái tóc
Sự cùng thông như đúc buồng gan
Bệnh trần đòi đoạn tâm can
Lửa cơ đốt ruột dao hàn cắt da
Gót danh lợi bùn pha sắc xám
Mặt phong trần nắng rám màu nâu
Nghĩ thân phù thế mà đau
Bọt trong bể khổ bèo đầu bến mê
Mùi tục lụy lưỡi tê tân khổ
Đường thế đồ gót rỗ khi khu
Sóng cồn cửa bể nhấp nhô
Chiếc thuyền bào ảnh lô xô gập ghềnh
Trẻ tạo hóa đành hanh quá ngán
Chết đuối người trên cạn mà chơi
Lò cừ nung nấu sự đời
Bức tranh vân cẩu vẽ người tang thương
Đài vũ tạ nhện giăng cửa mốc
Thú ca lâu dế khóc canh dài
Đất bằng bỗng rấp chông gai
Ai đem nhân ảnh nhuộm mùi tà dương
Mồi phú quý dử làng xa mã
Bả vinh hoa lừa gã công khanh
Giấc Nam kha khéo bất bình
Bừng con mắt dậy thấy mình tay không
Sân đào lí râm lồng man mác
Nền đỉnh chung nguyệt gác mơ màng
Cánh buồm bể hoạn mênh mang
Cái phong ba khéo cợt phường lợi danh
Quyền họa phúc trời tranh mất cả
Chút tiện nghi chẳng trả phần ai
Cái quay búng sẵn trên trời
Mờ mờ nhân ảnh như người đi đêm
Hình mộc thạch vàng kim ố cổ
Sắc cầm ngư ủ vũ e phong
Tiêu điều nhân sự đã xong
Sơn hà cũng huyễn côn trùng cũng hư
Cầu thệ thủy ngồi trơ cổ độ
Quán thu phong đứng rũ tà huy
Phong trần đến cả sơn khê
Tang thương đến cả hoa kia cỏ này
Tuồng huyễn hóa đã bày ra đấy
Kiếp phù sinh trông thấy mà đau
Trăm năm còn có chi đâu
Chẳng qua một nấm cổ khâu xanh rì
Mùi tục lụy nhừong kia cay đắng
Vui chi mà đeo đẳng trần duyên
Cái gương nhân sự chiền chiền
Liệu thân này với cơ thiền phải nao
Thà mượn thú tiêu dao cửa Phật
Mối thất tình quyết dứt cho xong
Đa mang chi nữa đèo bòng
Vui gì thế sự mà mong nhân tình
Lấy gió mát trăng thanh kết nghĩa
Mượn hoa đàm đuốc tuệ làm duyên
Thoát trần một gót thiên nhiên
Cái thân ngoại vật là tiên trên đời
(Cung oán ngâm khúc- Ôn như hầu Nguyễn Gia Thiều)
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:
Một mình đêm vắng một mình
Tôi ngồi suy ngẫm đời minh mai sau.
Giữa dòng dâu bể rộng sâu
Một con đò nhỏ biết đâu là bờ.
Trôi theo dòng nước bơ vơ
Nỗi niềm cô quạnh bao giờ mới thôi
Phải chăng đời chẳng cần tôi,
Hay vì tôi đã lạc loài trần gian.
Sống vô nghĩa không thời gian
Tôi như con thú bỏ đàn ra đi,
Cả một đời sống tự ti.
Chẳng hề suy nghĩ xét suy sự đời.
Dòng đời luân vũ chuyển hồi.
Mà tôi như kẻ đứng ngoài nhìn vô.
Sống không hoài bão ước mơ.
Chỉ như tầm gửi bám thân ở nhờ.
 
một vài chộn rộn tặng tamduongkhach (tầm dương khách):


KHÁCH có về bến TẦM DƯƠNG nghe câu hát
kỹ nữ buồn nước mắt hắt lên mây
Nếu thấy nhớ, KHÁCH hát bằng môi lá
Vòm cây xòe xao động một hoàng hôn

Những mụ mị cứ gạt ta, KHÁCH
sông quanh co không bến rẽ vào lòng
góp lơi lả cho đìu hiu tích cũ
đem thi ca KHÁCH đầu độc u mê

Đất cát vẫn buồn như vốn thế
Bến sông nào chẳng ủ rột về đêm
Xin KHÁCH khép màu xanh đôi mắt nhớ
Để muộn màng còn thong thả niềm riêng
 
Mình nhớ 2 câu của Chế Lan Viên, không biết chỗ nào (trong Điêu Tàn), nhưng rất.. gay gắt, 1 cái chán nản mạnh mẽ, to lớn, tác động,...! :)

Trời hỡi trời! Hôm nay ta chán hết
Những sắc màu hình ảnh của Trần gian.
 
CHIỀU
(Xuân Diệu)

Hôm nay trời nhẹ lên cao
Tôi buồn không hiểu vì sao tôi buồn...
Lá hồng rơi lặng ngỏ thuôn
Sương trinh rơi kín từ nguồn yêu thương.
Phất phơ hồn của bông hường,
Trong hơi phiêu bạt còn vương má hồng.
Nghe chừng gió ý' qua sông,
E bên lau lách thuyền không vắng bờ
Không gian như có dây tơ
Bước đi sẽ đứt động hờ sẽ tiêu
Êm êm chiều ngẩn ngơ chiều
Lòng không sao cả, hiu hiu khẽ buồn
 
Sống ở dương gian đánh chén nhè
Chết về âm phủ cắp kè kè
Diêm Vương phán hỏi rằng: Chi đó?
Be!
Mấy câu này của Phạm Thái-tác giả Văn tế Trương Quỳnh Như. Ta vẫn cảm thấy đằng sau cái giọng ngạo nghễ, bông lơn kia là cả một nỗi buồn mà chỉ lấy chén rượu may ra mới đong đếm được :)
 
@ PHÚC KEYNES

Bến Tầm dương thu lạnh lòng cô lữ
Lắng khúc tì bà nghe lệ ướt thanh sam
Nhưng hôm qua có một nàng tiên nữ
Đến gỡ cho anh và rửa mối thương tâm
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top