Thơ buồn Vu vơ

its0k2bme_hp

New member
Xu
0
Ngồi buồn nhặt đá cầm tay
Hỏi chi đá biết lòng ta bộn bề
Cuộc đời bể khổ chông gai
Sầu lo phiền muộn héo khô một đời
 
Ngồi buồn nhặt đá cầm tay
Hỏi chi đá biết lòng ta bộn bề
Cuộc đời bể khổ chông gai
Sầu lo phiền muộn héo khô một đời

Bon chen nào bà con. Thơ thẩn đây nà:


Người nặng lòng, đâu phải đá vô tri,
Mang sầu nói với đá để được gì?
Đá kia cứ ngàn đời câm lặng mãi,
Chỉ kẻ khép lòng vướng hận sầu bi.

Đời thật rộng, kẻ tri âm đâu đó,
Chẳng tỏ lòng, lại cứ giữ khư khư.
Đời thêm mệt khi một mình gánh vác,
Khối âm u lo lắng của cõi lòng.

Hỏi đá ư, đá cũng phì cười mất,
Người hỏi ơi, mi cũng là đá thôi.
Hãy mở ra cánh cửa lòng cảnh giác,
Tỏ với người, sầu muộn sẽ nguôi ngoai...

Ăn no, đá đáp tí cho tiêu cơm nguội. Keke.
 
Tần Ca - tên hay mà thơ cũng hay
tớ đây chả bít làm thơ, nhưng nếu nói tới mấy chuyện buồn thì từ ngữ k thiếu. Một câu thôi:
NGƯỜI TUYỆT VỌNG
 
Trăm năm cho một kiếp người
Tung hoành trời đất, buồn vui xá gì
Thế thời lên xuống mấy khi
Tiêu dao tự tại, thị phi mặc đời.
 
Trăm năm cho một kiếp người
Tung hoành trời đất, buồn vui xá gì
Thế thời lên xuống mấy khi
Tiêu dao tự tại, thị phi mặc đời.

Đáp thử xem nào :p
Có hai chiều hướng đang mâu thuẫn trong BThép đây:

1. (Trăm năm cho một kiếp người
Tung hoành trời đất, buồn vui xá gì
Thế thời lên xuống mấy khi
Tiêu dao tự tại, thị phi mặc đời.)
Nghe sao có vẻ xa vời lạ
Thiên hạ này đâu mỗi mình ta
Kinh ban tế thế mới gọi là:
Nam nhi đứng giữa trời - non - nước!!!


2. (Trăm năm cho một kiếp người
Tung hoành trời đất, buồn vui xá gì
Thế thời lên xuống mấy khi
Tiêu dao tự tại, thị phi mặc đời.)
Đời ngang dọc, lọc lừa khôn thấu
Một mình ta đau đáu nỗi (niềm) riêng:
"Thế thời lên xuống luân phiên
Làm sao giữ được riêng mình sạch trong?"
 
Trăm năm cho một kiếp người
Tung hoành trời đất, buồn vui xá gì
Thế thời lên xuống mấy khi
Tiêu dao tự tại, thị phi mặc đời.

Ba vạn sáu nghìn sẽ thành không.
Đắc chí, thất thời rồi cũng xong.
Quẫy gì sâu dưới ba thước đất,
Thà điên một chốc thỏa chí hùng.

Tiêu dao, kể cũng thảnh thơi,
Thị phi bỏ mặc, hẳn hơn đời,
Cổ kim nghìn năm soi xét rõ,
Trốn tránh nhân gian, hẳn nên người ...

(Nhắm mắt lại ngóng mây trôi bềnh bồng, he he)
 
Ngồi buồi nhặt đá cầm tay
Hỏi chi đá biết lòng ta bộn bề
Cuộc đời bể khổ chông gai
Sầu lo phiền muộn héo khô một đời

Ngồi buồn nhặt đá hỏi chơi,
Ai dè đá chẳng nói cười chi chi,.
Sự đời lắm khổ như ri,
Đá thì trơ lạnh, người thì vô tâm.
Ước rằng: vừa điếc, mù, câm,
Khỏi nghe, không thấy, chẳng thầm thở than.
:byebye:
 
Ngồi buồn nhặt đá hỏi chơi,
Ai dè đá chẳng nói cười chi chi,.
Sự đời lắm khổ như ri,
Đá thì trơ lạnh, người thì vô tâm.
Ước rằng: vừa điếc, mù, câm,
Khỏi nghe, không thấy, chẳng thầm thở than.
:byebye:

Thấy bậc tiền bối đối nhau bằng thơ
Bút Thép ngồi xem không khỏi ngẩn ngơ
Thấy dường như mình không tài hoa ấy
Và cũng xa rồi, cái thuở mộng mơ...
 
Ngồi nghe tiếng ếch vẳng đồng xa
Gần đây, tiếng gáy - mấy con gà
Mà sao bỗng thấy xa xôi thật
Cái thời vừa chạy, vừa hét la

Tuổi thơ đâu rồi, Bút Thép ơi?
Những kỉ niệm mà ta đã đánh rơi
Làm sao tìm lại, dù một chút
Để mảnh tâm hồn được đầy vơi...

Ta vẫn bước trên đường đời chông gai
Để một ngày nào đó trong tương lai
Nhìn lại một thời sao vụng dại
Nhưng làm gì để quay lại được đâu?

***

Mà sao hôm nay buồn man mác
Ngồi một mình thích hát nghêu ngao
Ngày mai bước vào cuộc sống mới
Không biết đời mình sẽ ra sao?
 
Ngồi buồn nhặt bút làm thơ
Ai ngờ hết mực, buồn ơi là buồn! :))

Giáo sư nhỏ hôm nay đầy muộn phiền
Nên lỡ tay tiêu hết cả túi tiền
Đến nỗi không tiền mua cây bút
Mà chẳng biết mượn thầy Người Điên
(haha, chỗ này hết vần, kéo tạm thầy NguoiDien vào vậy :P)
 
Bóng điện hỏng rồi, ta bỗng trở thành người giàu bóng tối. Không gian dày đặc thứ màn đen, khiến những ánh sao mờ xa càng le lói. Ý nghĩ được dịp đi hoang. Bay ngược về ngày qua rồi nức nở một mình. Tiếc. Giờ thì ngay cả những ước mơ cũng hăng mùi rêu mốc. Tuổi trẻ vuột qua như một trận nhậu nhẹt hát ca ồn ào và vô nghĩa. Đến cả câu hỏi "Ai máu của máu ta" cũng chìm ngập dưới chồng báo cũ đầy bụi. Chẳng men nào có thẻ bắt lên mùi rượu thơm của cơm gạo đã hẩm. Ý chí vùng vượt lên đã nằm liệt giường và ngày ngày ngắm các tế bào đang hoại tử. Những chiếc chuông gió xúc cảm đã đóng băng trước mọi con gió. Và tình yêu cuộc sống - ý nghĩa sự sống của ta ơi, ừ, cứ ngủ đi, ngon giấc nghìn đời...
 
Bút Thép xin phép làm thơ
Giáo sư nghĩ ngợi sơ sơ gật đầu
Nể tình quen trước biết sau
Nên cho Bút Thép thử tài ra sao
Thép già miệng cứ làu bàu
Nào thơ ếch nhái rào rào như mưa
(Mít tờ) kính cẩn xin thưa:
"Mau mau bắt ếch đem vào rô ti " :oh:

Tặng đặc biệt cho nhà thơ bút thép nhá !!!
 

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top