its0k2bme_hp
New member
- Xu
- 0
Ngồi buồn nhặt đá cầm tay
Hỏi chi đá biết lòng ta bộn bề
Cuộc đời bể khổ chông gai
Sầu lo phiền muộn héo khô một đời
Hỏi chi đá biết lòng ta bộn bề
Cuộc đời bể khổ chông gai
Sầu lo phiền muộn héo khô một đời
Ngồi buồn nhặt đá cầm tay
Hỏi chi đá biết lòng ta bộn bề
Cuộc đời bể khổ chông gai
Sầu lo phiền muộn héo khô một đời
Trăm năm cho một kiếp người
Tung hoành trời đất, buồn vui xá gì
Thế thời lên xuống mấy khi
Tiêu dao tự tại, thị phi mặc đời.
Trăm năm cho một kiếp người
Tung hoành trời đất, buồn vui xá gì
Thế thời lên xuống mấy khi
Tiêu dao tự tại, thị phi mặc đời.
Ngồi buồi nhặt đá cầm tay
Hỏi chi đá biết lòng ta bộn bề
Cuộc đời bể khổ chông gai
Sầu lo phiền muộn héo khô một đời
Ngồi buồn nhặt đá hỏi chơi,
Ai dè đá chẳng nói cười chi chi,.
Sự đời lắm khổ như ri,
Đá thì trơ lạnh, người thì vô tâm.
Ước rằng: vừa điếc, mù, câm,
Khỏi nghe, không thấy, chẳng thầm thở than.
:byebye:
Ngồi buồn nhặt bút làm thơ
Ai ngờ hết mực, buồn ơi là buồn! )