T
Tuyền Nguyễn
Guest
Vũ điệu biển
Tháng mười hai đã gặt xong mùa mưa bão
Lùa nắng về cho tím hoàng hôn
Em tung nỗi nhớ vào sóng biếc
Nghe giữa trùng dương chuyện đá buồn
Biển bất chợt xô mặt trời về phía khác
Khi cuối chiều, bãi vắng bóng tình nhân
Một chiếc lá… nhọc nhằn bay theo gió
Con còng nằm vùi tiếc nhớ thanh xuân
Trong tiếng sóng có lời ru của cát
Đám dã tràng không hẹn chuyện trăm năm
Vũ điệu biển ngân nga mời nhập cuộc
Con ốc cô đơn, đi lạc bao lần
Đêm về đâu mà hồn mênh mông biển
Ngày vỡ toang những khao khát muộn màng
Em mộng mị xoay quanh ngàn vũ điệu
Vạt áo hờ… che khuất nửa vầng trăng.
Trăng của người xưa trăng của ta
Chuyện trăm năm người kể
Có kẻ bán trăng vàng
Một đêm trên cành liễu
Trăng ngậm ngùi thở than
Ta vực người xưa dậy
Hỏi ngọn nguồn thực, hư
Người xưa cười khẽ nói
Vì trần gian tương tư
Hồ tương tư bóng nguyệt
Núi tương tư sương mờ
Đàn tương tư tiếng hát
Rượu tương tư người thơ
Sao không là Mặc Tử
Sao không là Trương Chi
Để ôm trăng nằm ngủ
Mà mơ người tình si
Đêm bỗng nghiêng theo gió
Trăng nghiêng dưới chân cầu
Tình nhân nghiêng bên phố
Còn ta… nghiêng về đâu…?
Tìm em - câu quan họ
Ngày em áo khăn
Hát bài quan họ
Tôi vật vờ quên một khúc ca dao
Em đỏ miếng trầu duyên
Tôi chợt đau từng dòng vôi trắng
Biết kiếm tìm ai - Áo tứ thân giờ ở nơi nào?
Ngày em áo khăn
Rộn ràng câu quan họ
Người qua sông duyên kiếp vọng về
Tôi viết một bài thơ rồi bỏ quên trên con đò mộng mị
Câu quan họ lăn dài
Qua mấy làng quê
Em lặng thầm phấn son
Câu quan họ về theo phía khác
Tôi nối khúc ca dao nghe rêu úa trong lòng
Câu hát từ ngàn xưa: “…người ở đừng về…” dỗ dành duyên phận
Tôi ở không về. Sao em lại sang sông?
Câu quan họ xa rồi
Áo khăn em không thể gần hơn được
Liền chị - liền anh… gió núi mây ngàn
Đêm trăng đó
Trên mạn thuyền. Tưởng duyên nhau từ đó
Khi tôi biết đi tìm
Thuyền vỡ
Trăng tan...
Tháng mười hai đã gặt xong mùa mưa bão
Lùa nắng về cho tím hoàng hôn
Em tung nỗi nhớ vào sóng biếc
Nghe giữa trùng dương chuyện đá buồn
Biển bất chợt xô mặt trời về phía khác
Khi cuối chiều, bãi vắng bóng tình nhân
Một chiếc lá… nhọc nhằn bay theo gió
Con còng nằm vùi tiếc nhớ thanh xuân
Trong tiếng sóng có lời ru của cát
Đám dã tràng không hẹn chuyện trăm năm
Vũ điệu biển ngân nga mời nhập cuộc
Con ốc cô đơn, đi lạc bao lần
Đêm về đâu mà hồn mênh mông biển
Ngày vỡ toang những khao khát muộn màng
Em mộng mị xoay quanh ngàn vũ điệu
Vạt áo hờ… che khuất nửa vầng trăng.
Trăng của người xưa trăng của ta
Chuyện trăm năm người kể
Có kẻ bán trăng vàng
Một đêm trên cành liễu
Trăng ngậm ngùi thở than
Ta vực người xưa dậy
Hỏi ngọn nguồn thực, hư
Người xưa cười khẽ nói
Vì trần gian tương tư
Hồ tương tư bóng nguyệt
Núi tương tư sương mờ
Đàn tương tư tiếng hát
Rượu tương tư người thơ
Sao không là Mặc Tử
Sao không là Trương Chi
Để ôm trăng nằm ngủ
Mà mơ người tình si
Đêm bỗng nghiêng theo gió
Trăng nghiêng dưới chân cầu
Tình nhân nghiêng bên phố
Còn ta… nghiêng về đâu…?
Tìm em - câu quan họ
Ngày em áo khăn
Hát bài quan họ
Tôi vật vờ quên một khúc ca dao
Em đỏ miếng trầu duyên
Tôi chợt đau từng dòng vôi trắng
Biết kiếm tìm ai - Áo tứ thân giờ ở nơi nào?
Ngày em áo khăn
Rộn ràng câu quan họ
Người qua sông duyên kiếp vọng về
Tôi viết một bài thơ rồi bỏ quên trên con đò mộng mị
Câu quan họ lăn dài
Qua mấy làng quê
Em lặng thầm phấn son
Câu quan họ về theo phía khác
Tôi nối khúc ca dao nghe rêu úa trong lòng
Câu hát từ ngàn xưa: “…người ở đừng về…” dỗ dành duyên phận
Tôi ở không về. Sao em lại sang sông?
Câu quan họ xa rồi
Áo khăn em không thể gần hơn được
Liền chị - liền anh… gió núi mây ngàn
Đêm trăng đó
Trên mạn thuyền. Tưởng duyên nhau từ đó
Khi tôi biết đi tìm
Thuyền vỡ
Trăng tan...