Kuin Sukoagoa
Yêu
- Xu
- 0
Biển hôm nay yên lặng lạ kỳ, nhưng đưa trẻ mải đi tìm vỏ ốc biển theo sóng dạt vào bờ,Thư lặng lẽ bước đi trên cát, hôm nay cô không đi với Hải, chỉ một mình đến nơi mà bao nhiêu năm nay cô vẫn đến, như để chờ đợi một điều gì, để tìm lại một thứ gì đó mà cô đánh mất, hay để tìm những gì đang thất lạc ở một nơi nào đó… chẳng ai có thể biết. Biển từ xưa đến nay lúc nào cũng dạt dào sóng vỗ, nhưng chiều nay biển bình yên lạ thường…
Ngay cả những cánh hải âu đang mải mê chao liệng kia, dường như cũng mang một cảm giác thanh bình, một cảm giác khiến Thư nôn nao và thấp thỏm khi nhìn về nơi xa xăm cuối biển.
Biển là thiên đường của cô, cô vẫn luôn cho rằng nó là một thiên đường thật đẹp với biết bao ký ức tuổi thơ, những ngày mà cô với Hải và Việt cùng nhau chơi đùa, những ngày vun đắp cho những lâu đài cát bị sóng cuốn đi mất mỗi khi thủy triều lên, những ngày mà cả 3 tung tăng ngắm mặt trời lặn, những ngày mà gió đêm thổi vào mặt vị mặn nồng của biển… …
Biển là thiên đường duy nhất còn giữ lại những hình ảnh của Việt, bao nhiêu năm nay rồi, kể từ ngày Việt theo gia đình sang Mỹ, lúc nào cô cũng đau đáu nhìn về nơi xa tít phía bên kia của biển, trông ngóng và chờ đợi một ngày Việt quay trở lại, nhưng đã hơn 10 năm rồi, từ ngày học xong cấp 2, Thư và Hải không nhận được tin nào của Việt…
Cô cảm thấy bất lực trước những gì mình gặp phải, để rồi lời hứa hẹn cùng Việt đi du học năm nào đã bị bỏ lại sau lưng, và bây giờ cô vẫn đang gồng mình lên đối mặt với bao nhiêu gian khó.
Cứ mỗi khi nghĩ về những chặng đường mình đã đi qua, cô không biết có thể làm gì thì mới nói hết được những lời cảm ơn từ đáy lòng cô với Hải… con người mà luôn luôn bên cạnh chẳng ngại ngần gì khi giúp đỡ cô.
Việt sang Mỹ được vài tháng thì cũng là lúc Thư bắt đầu bước đi trên một con đường đầy gian khó . Trong một lần cùng bố đến bệnh viện thăm mẹ, vừa qua đường thì bố không may gặp phải sự cố, chính mắt Thư nhìn thấy bố nằm trong vũng máu, không kịp nói câu nào, và thế là từ đó, bố ra đi mãi mãi…
Thư tỉnh dậy trong cơn mê man kéo dài đến vài tiếng, cũng từ lần đó cô trở nên trầm cảm, và không nói được câu nào. Mẹ và Hải đưa Thư đi khám hết bệnh viện này đến bệnh viện khác, nhưng dường như mọi sự cố gắng đều là vô nghĩa, đến một bác sĩ tâm lý thì Thư biết được rằng vụ tai nạn kinh hoàng của bố đã ảnh hưởng đến tâm lý của cô, những gì cô nhìn thấy đều hiện lên rõ rệt trong những giấc mơ, khiến hàng đêm cô bừng tỉnh dậy trong nỗi sợ hãi, nước mắt chảy dài trong đêm ……
Cô khóc vì cô không thể nói được, thật khó chịu khi cuộc sống của cô bị lùi lại một đoạn khá xa bởi từ đó, cô không thể giao tiếp được với những người xung quanh, và cũng vì đó mà cô không thể thực hiện được ước mơ sang Mỹ tìm Việt và cùng du học với Việt…
Cấp 3 của cô qua đi cùng với sự giúp đỡ của Hải, bạn bè nhìn Thư bằng những con mắt tò mò và thương hại, cũng có người tỏ vẻ khinh rẻ Thư, có những lúc Thư buồn vì thất vọng lắm và vừa khóc trong lặng lẽ, vừa đi ra phía bờ biển, để làm gì cô cũng không biết, chỉ cần ra biển ngồi khóc một mình là cô có cảm giác như thoải mái hơn, như có Việt đang ngồi đó nghe cô khóc, nhưng cô lại tự nhận ra được rằng Việt đang ở một nơi xa lắm, xa đến mức mà cô chả thể nhìn thấy được, như phía bên kia biển……
Cô tự nhủ rằng cô không đến tìm Việt được, vậy thì ngày mai của ngày mai của ngày mai …… chắc chắn Việt sẽ về tìm cô…… và cô sẽ chờ đợi……
Hải lẽo đẽo theo sau, tâm trạng cũng nặng nề chả kém gì Thư, mỗi lần nhìn Thư một mình đi ra biển, anh không an lòng và chỉ lặng lẽ đi theo cô từ phía xa xa. Anh cũng đau lòng lắm.
4 năm đại học lại với bao nhiêu khó khăn, Hải vì muốn giúp đỡ Thư nên cũng thi vào trường Thư chọn, cùng lứa tuổi như anh, hầu như ai cũng tay trong tay với người bạn gái của mình, nhưng Hải thì không, anh chẳng để ý đến một ai cả, có nhiều cô gái chủ động muốn làm quen với anh, nhưng đều bị anh từ chối.
Nhiều lần Thư cũng tươi cười viết vài dòng vào giấy và lén lút đưa cho Hải trong khi đang nói chuyện với một cô gái khác: Trông cô bạn này cũng được đấy anh Hải…… Hải liếc mắt sang với nét mặt cảnh báo rằng: Cấm không được gán ghép anh, anh bảo là không thích ai cơ mà……
Những ngày tháng đại học cứ thế trôi đi, Thư đã không còn cảm thấy buồn vì mình không thể nói được nữa, cô nghĩ mình không phải là câm từ nhỏ, nên cô hy vọng vào một ngày nào đó, bỗng dưng cô có thể nói lại được…… cô sống và hy vọng, sống và chờ đợi vào ngày mai của ngày mai của ngày mai …… cô lại nói được và Việt sẽ trở về tìm cô.
Hoàng hôn rải xuống thiên đường của cô những vệt hồng le lói, phía xa xa kia mặt trời đang chuẩn bị nhào mình xuống biển, những cánh hải âu mệt mỏi tìm về tổ, cũng chẳng biết tổ của chúng ở đâu trong khoảng biển rộng lớn này, nơi đâu mới là nhà của chúng ?
Những con sóng dạt dào hòa vào cát, vẫn cái vị mặn mà của biển, vẫn cảm giác thích thú nghe sóng vỗ rì rào nhưng không còn nữa nét mặt của Việt, Thư lại trầm lặng đi, khóe mắt lại đăm chiêu về nơi xa xôi, về phía bên kia của biển.
- Em đang đợi Việt về phải không? – Hải buột miệng hỏi Thư.
Thư quay sang nhìn Hải rồi nhìn về phía những cánh Hải Âu đang dần dần mờ ảnh và viết lên giấy :
- Anh ấy nói anh ấy đang ở nơi xa xôi kia, nơi mà em không thể nhìn thấy, anh biết không: Hải Âu không bay qua nổi biển lớn không phải bởi vì biển quá lớn và Hải Âu không có đủ dũng cảm để bay qua, mà bởi vì ở phía bên kia biển đã không còn gì để chờ đợi... Còn em, phía bên kia biển vẫn còn có thứ để chờ , và em vẫn đang đợi… Còn anh, sao anh không nhận lời một người con gái nào thế ?
Hải im lặng, Hải không còn biết nói gì, còn có thể nói được gì nữa, anh biết phải nói sao với Thư bây giờ … …
Rồi Hải và Thư đều đã ra trường, Hải nhanh chóng tìm được việc làm, còn Thư thì thật khó khăn, chẳng ai muốn công ty mình có một nhân viên là câm cả… Thư biết và thất vọng … chỉ còn biết sống nhờ vào những đồng tiền của mẹ và sự quan tâm của Hải từ khi ra trường đến giờ.
Sóng chỉ lăn tăn như chả thèm để ý rượt bắt những cánh hải âu, chả mấy khi cô ra biển mà không có Hải, biển chiều nay nhẹ nhàng và im lặng, cô cũng vậy, vẫn đang đi mà cứ nhẹ nhàng như đứng yên một chỗ, vẫn im lặng với cuộc sống và chờ đợi… Chẳng biết đến bao giờ sự chờ đợi của cô mới thành hiện thực, và cũng chẳng biết đến bao giờ cái phép nhiệm màu mới đến biến cô trở lại thành Thư của ngày xưa…
Thiên đường cô đang đứng, đã chẳng còn dáng dấp của ngày xưa nữa … cái thiên đường mà lúc nào cũng tràn ngập tiếng cười, thiên đường mà Việt nói là sẽ chẳng bao giờ có bóng dáng của những giọt nước mắt, thế mà từ khi Việt đi, nơi đây đã chẳng còn nữa những bình yên… Sóng trong lòng cô không lúc nào ngừng vỗ…
Thư lên xe trở về nhà trong cơn đau bụng dữ dội, đã mấy năm nay Thư và mẹ chuyển sang chỗ ở mới, nên mỗi lần ra biển là phải ngồi xe đến 20 phút … Chuyến xe lần này sao mà lâu đến khó tả, về đến nhà khi người cô đã không còn sức vì bỗng dưng cô đau bụng đến kinh hoàng. Người cô nóng ran.
Bác sĩ khám và kê thuốc cảm cho Thư, cô có hạ sốt nhưng chỉ được 3 hôm thì bụng lại đau dữ dội, 1 tuần chuyển đến 2 bệnh viện mà bụng vẫn đau miên man, có lần còn ngất lịm đi trong sự lo lắng của mẹ và Hải.
Lại thêm 1 tuần nữa đến với bao nhiêu xét nghiệm và kiểm tra, có lúc cô tỉnh như sáo, nhưng có lúc cô vùi đi trong cơn mê man triền miên kéo dài hàng mấy tiếng… …
Anh bác sĩ trẻ nói với mẹ và Hải về tình trạng của Thư, cả 2 như rụng rời chân tay, ngồi phịch xuống ghế mà không còn biết nói gì, bao nhiêu hoang mang hiện hết cả lên khuôn mặt mẹ, bao nhiêu lo lắng chẳng thể giấu nổi qua những bước chân đi đi lại lại trong bệnh viện hỏi han các bác sĩ của Hải.
Bác sĩ nói số lượng tiểu cầu trong máu của Thư bị giảm đi rất nhiều, căn bệnh của cô rất ít người gặp phải, vì lúc trước Thư được điều trị nhầm theo hướng phát triển của bệnh sốt nên đã kéo dài tình trạng nguy hiểm của cô, hơn nữa bệnh xảy ra nhanh, nếu không chẩn đoán đúng bệnh và kịp thời chữa trị thì rất khó giữ được tính mạng, bây giờ chuyển đến bệnh viện này thì đã quá muộn để thay đổi huyết thanh cho cô, cô có thể chết bất cứ lúc nào trong thời gian này…
Chẳng ai có thể ngờ được với tin sét đánh đó, mẹ Thư như người mất hồn, chẳng còn thiết ăn uống gì nữa…Hải cũng chẳng còn tâm trí nào đến công ty, anh nghỉ việc vào viện chăm sóc cho Thư và mẹ, mỗi phút mỗi giây trôi qua nặng nhọc đến khó thở, Thư vẫn miên man bất tỉnh, có lúc trạng thái tinh thần cô ở mức ổn định, nhưng có lúc cô hoàn toàn không biết gì.
Anh bác sĩ trẻ lại đến thăm tình trạng của Thư, cô đã tỉnh lại được 2 ngày rồi và sau khi biết căn bệnh của mình, Thư buồn bã khóc lóc, đôi lúc chả còn muốn sống nữa, cô thực sự không còn chút tĩnh tâm nào để viết vào giấy trả lời mẹ và Hải, chỉ nằm khóc trong sự mệt mỏi rã rời.
Cô đang nghĩ về phía bên kia của biển. Lẽ nào sự chờ đợi của cô đã hoàn toàn vô nghĩa? Chỉ trong vài ngày tới đây, có thể cô sẽ ra đi bất cứ lúc nào, cái chết luôn rình rập cô ngay cả trong giấc ngủ…… chẳng nói được câu nào mà cứ lặng lẽ, nhẹ nhàng đi về phía lộng gió……
Cô buồn trong sự bàng hoàng khi nghĩ về cuộc đời ngắn ngủi của mình, cô không can tâm.
Cô đang chìm đi trong bao suy nghĩ về thiên đường của mình thì bị dừng lại bởi trước mặt cô là anh chàng bác sĩ đeo tấm thẻ có tên Việt và một tên tiếng anh nữa được treo trước ngực, anh nhẹ nhàng cúi người và đưa 2 tay lên phía hàm của Thư kiểm tra xem những cục hạch đã thế nào rồi… anh hỏi gì Thư cũng chỉ lắc đầu, nhưng Thư cảm nhận được rằng khuôn mặt này thật giống với khuôn mặt của Việt, mặc dù đã hơn 10 năm trôi qua, những hình ảnh của Việt chỉ là trong ký ức của một đứa trẻ cấp II thôi nhưng cô không thể nhầm khuôn mặt này với người khác được, và trong khi anh cúi mình kiểm tra cho cô, cô đã nhận ra Việt qua sợi dây chuyền với hình chữ T mà ngày xưa cô tặng cho anh .
Cô mở to mắt để nhìn Việt cho kĩ hơn, đúng là khuôn mặt đấy, cô khẳng định và từ từ viết lên giấy…
Cô lặng người đi vì vui và quá bất ngờ, người mà cô chờ đợi bao nhiêu năm bây giờ đang đứng ngay cạnh cô đây, cô không còn biết diễn tả thế nào nữa. Nhưng niềm vui chưa được bao lâu thì lại chìm ngay xuống vì cái chết đang rình rập cô từng giờ. Cô thất vọng và chỉ còn biết khóc.
Việt đã biết được những chuyện gì xảy ra với Thư qua lời Hải kể lại, sau khi sang Mỹ, anh đã đợi cho đến lúc mình và Thư cùng tốt nghiệp cấp 3, cũng là lúc mà Thư sẽ sang Mỹ du học tại trường mà cả 2 đã cùng nói là sẽ theo học qua dự định của bố mẹ Việt, nhưng đợi mãi không thấy Thư sang, đợi cho đến khi Việt nhận được bằng tốt nghiệp,anh quyết định về nước làm việc với mong muốn tìm lại được Thư, bố mẹ có nói gì cũng không thể níu kéo Việt ở lại được, nhưng không may, Thư và mẹ đã chuyển sang một nơi ở khác, Việt thất vọng và chỉ mong chờ vào duyên số. Thế mà bây giờ lại gặp được Thư trong hoàn cảnh này… anh làm sao vui được…
Thư miên man trong những dây chuyền thuốc, lúc tỉnh lúc mê, cô cảm thấy mình yếu dần đi và như thấy rõ cái chết đang kề gần lắm rồi…
Hôm nay cô biết chắc cô sẽ chẳng thể tiếp tục được nữa, nên muốn cùng Việt đến nơi thiên đường mà Việt nói sẽ chẳng bao giờ có nước mắt…. 20phút ngồi xe khiến Thư mệt mỏi vô cùng, khi tất cả các loại thuốc đã không còn ý nghĩa gì nữa… cô nhất định không mang theo cho dù mẹ và Hải có nói thế nào đi nữa.
Biển sóng vẫn dạt dào, hôm nay những con sóng cuộn mình lên cao hơn, gió thổi mạnh hơn, vị mặn của biển như nồng nàn hơn, và những cánh hải âu chiều như đã mệt mỏi hơn.
Thư nằm im trong vòng tay của Việt, như để cảm nhận nốt những hơi ấm ngọt ngào cuối cùng này, nước mắt cứ thế trào ra, chưa lúc nào cô khát khao được sống như lúc này, cô muốn nói nhiều lắm, nhưng chỉ biết im lặng vì chẳng thể nói ra được, càng cố gắng muốn nói, người cô như càng yếu đi.
Những con sóng to như muốn vồ lấy những cánh Hải Âu, dữ dội và hung tàn …… Càng nghe cô càng thấy sợ, sợ những đợt sóng kia sẽ vồ lấy cô, sẽ làm cho cô ngã, cô thổn thức trong suy nghĩ miên man:
“Biển sóng, biển sóng đừng xô tôi, đừng xô tôi ngã dưới chân người…”
Việt có cảm giác như trái tim mình đau đến tê dại, người con gái mà anh vẫn đợi bao nhiêu năm nay đang sắp đi đến một thế giới khác, anh nhẹ nhàng thổn thức khi Thư đang dần dần không còn nữa những ý thức trong não. Cô cố gắng trong những mệt mỏi cuối cùng…
- Anh Việt ơi……, bao nhiêu năm nay …. em …. vẫn đợi anh về …
Thật bất ngờ, Thư bỗng dưng nói lại được, và câu đầu tiên cũng là câu cuối cùng từ khi cô không nói được đến nay đã khiến hai hàng nước mắt của Việt trào ra hòa với những giọt nước mắt của cô như khiến biển có vị mặn hơn, cái mặn đến chát cả lòng, tất cả những vị mặn đó đều dần dần nhạt đi khi mây, sóng, gió và những tiếng Hải Âu kia đã không còn âm tiếng trong Thư nữa.
(Hãy để chúng ta quên đi vùng biển đó
Hãy để chúng ta được bắt đầu lại ở kiếp sau ...)
Con đường như được nặn ra từ sóng... Là ai đã thêu sóng lên mặt biển??? Thư hòa mình vào những đợt sóng dữ dội và cảm giác như tan ra thành những bọt biển, lênh đênh trôi vô định, con đường cứ thế kéo cô ra khỏi vòng tay của Việt, lênh đênh, lênh đênh giữa muôn ngàn sóng vỗ ……
Mẹ và Hải từ phía xa chạy đến … … …
Thiên đường như đắm mình trong sắc đỏ chiều dương.
Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy ...
Ta có thêm ngày nữa để yêu thương ...
__ST__
Ngay cả những cánh hải âu đang mải mê chao liệng kia, dường như cũng mang một cảm giác thanh bình, một cảm giác khiến Thư nôn nao và thấp thỏm khi nhìn về nơi xa xăm cuối biển.
Biển là thiên đường của cô, cô vẫn luôn cho rằng nó là một thiên đường thật đẹp với biết bao ký ức tuổi thơ, những ngày mà cô với Hải và Việt cùng nhau chơi đùa, những ngày vun đắp cho những lâu đài cát bị sóng cuốn đi mất mỗi khi thủy triều lên, những ngày mà cả 3 tung tăng ngắm mặt trời lặn, những ngày mà gió đêm thổi vào mặt vị mặn nồng của biển… …
Biển là thiên đường duy nhất còn giữ lại những hình ảnh của Việt, bao nhiêu năm nay rồi, kể từ ngày Việt theo gia đình sang Mỹ, lúc nào cô cũng đau đáu nhìn về nơi xa tít phía bên kia của biển, trông ngóng và chờ đợi một ngày Việt quay trở lại, nhưng đã hơn 10 năm rồi, từ ngày học xong cấp 2, Thư và Hải không nhận được tin nào của Việt…
Cô cảm thấy bất lực trước những gì mình gặp phải, để rồi lời hứa hẹn cùng Việt đi du học năm nào đã bị bỏ lại sau lưng, và bây giờ cô vẫn đang gồng mình lên đối mặt với bao nhiêu gian khó.
Cứ mỗi khi nghĩ về những chặng đường mình đã đi qua, cô không biết có thể làm gì thì mới nói hết được những lời cảm ơn từ đáy lòng cô với Hải… con người mà luôn luôn bên cạnh chẳng ngại ngần gì khi giúp đỡ cô.
Việt sang Mỹ được vài tháng thì cũng là lúc Thư bắt đầu bước đi trên một con đường đầy gian khó . Trong một lần cùng bố đến bệnh viện thăm mẹ, vừa qua đường thì bố không may gặp phải sự cố, chính mắt Thư nhìn thấy bố nằm trong vũng máu, không kịp nói câu nào, và thế là từ đó, bố ra đi mãi mãi…
Thư tỉnh dậy trong cơn mê man kéo dài đến vài tiếng, cũng từ lần đó cô trở nên trầm cảm, và không nói được câu nào. Mẹ và Hải đưa Thư đi khám hết bệnh viện này đến bệnh viện khác, nhưng dường như mọi sự cố gắng đều là vô nghĩa, đến một bác sĩ tâm lý thì Thư biết được rằng vụ tai nạn kinh hoàng của bố đã ảnh hưởng đến tâm lý của cô, những gì cô nhìn thấy đều hiện lên rõ rệt trong những giấc mơ, khiến hàng đêm cô bừng tỉnh dậy trong nỗi sợ hãi, nước mắt chảy dài trong đêm ……
Cô khóc vì cô không thể nói được, thật khó chịu khi cuộc sống của cô bị lùi lại một đoạn khá xa bởi từ đó, cô không thể giao tiếp được với những người xung quanh, và cũng vì đó mà cô không thể thực hiện được ước mơ sang Mỹ tìm Việt và cùng du học với Việt…
Cấp 3 của cô qua đi cùng với sự giúp đỡ của Hải, bạn bè nhìn Thư bằng những con mắt tò mò và thương hại, cũng có người tỏ vẻ khinh rẻ Thư, có những lúc Thư buồn vì thất vọng lắm và vừa khóc trong lặng lẽ, vừa đi ra phía bờ biển, để làm gì cô cũng không biết, chỉ cần ra biển ngồi khóc một mình là cô có cảm giác như thoải mái hơn, như có Việt đang ngồi đó nghe cô khóc, nhưng cô lại tự nhận ra được rằng Việt đang ở một nơi xa lắm, xa đến mức mà cô chả thể nhìn thấy được, như phía bên kia biển……
Cô tự nhủ rằng cô không đến tìm Việt được, vậy thì ngày mai của ngày mai của ngày mai …… chắc chắn Việt sẽ về tìm cô…… và cô sẽ chờ đợi……
Hải lẽo đẽo theo sau, tâm trạng cũng nặng nề chả kém gì Thư, mỗi lần nhìn Thư một mình đi ra biển, anh không an lòng và chỉ lặng lẽ đi theo cô từ phía xa xa. Anh cũng đau lòng lắm.
4 năm đại học lại với bao nhiêu khó khăn, Hải vì muốn giúp đỡ Thư nên cũng thi vào trường Thư chọn, cùng lứa tuổi như anh, hầu như ai cũng tay trong tay với người bạn gái của mình, nhưng Hải thì không, anh chẳng để ý đến một ai cả, có nhiều cô gái chủ động muốn làm quen với anh, nhưng đều bị anh từ chối.
Nhiều lần Thư cũng tươi cười viết vài dòng vào giấy và lén lút đưa cho Hải trong khi đang nói chuyện với một cô gái khác: Trông cô bạn này cũng được đấy anh Hải…… Hải liếc mắt sang với nét mặt cảnh báo rằng: Cấm không được gán ghép anh, anh bảo là không thích ai cơ mà……
Những ngày tháng đại học cứ thế trôi đi, Thư đã không còn cảm thấy buồn vì mình không thể nói được nữa, cô nghĩ mình không phải là câm từ nhỏ, nên cô hy vọng vào một ngày nào đó, bỗng dưng cô có thể nói lại được…… cô sống và hy vọng, sống và chờ đợi vào ngày mai của ngày mai của ngày mai …… cô lại nói được và Việt sẽ trở về tìm cô.
Hoàng hôn rải xuống thiên đường của cô những vệt hồng le lói, phía xa xa kia mặt trời đang chuẩn bị nhào mình xuống biển, những cánh hải âu mệt mỏi tìm về tổ, cũng chẳng biết tổ của chúng ở đâu trong khoảng biển rộng lớn này, nơi đâu mới là nhà của chúng ?
Những con sóng dạt dào hòa vào cát, vẫn cái vị mặn mà của biển, vẫn cảm giác thích thú nghe sóng vỗ rì rào nhưng không còn nữa nét mặt của Việt, Thư lại trầm lặng đi, khóe mắt lại đăm chiêu về nơi xa xôi, về phía bên kia của biển.
- Em đang đợi Việt về phải không? – Hải buột miệng hỏi Thư.
Thư quay sang nhìn Hải rồi nhìn về phía những cánh Hải Âu đang dần dần mờ ảnh và viết lên giấy :
- Anh ấy nói anh ấy đang ở nơi xa xôi kia, nơi mà em không thể nhìn thấy, anh biết không: Hải Âu không bay qua nổi biển lớn không phải bởi vì biển quá lớn và Hải Âu không có đủ dũng cảm để bay qua, mà bởi vì ở phía bên kia biển đã không còn gì để chờ đợi... Còn em, phía bên kia biển vẫn còn có thứ để chờ , và em vẫn đang đợi… Còn anh, sao anh không nhận lời một người con gái nào thế ?
Hải im lặng, Hải không còn biết nói gì, còn có thể nói được gì nữa, anh biết phải nói sao với Thư bây giờ … …
Rồi Hải và Thư đều đã ra trường, Hải nhanh chóng tìm được việc làm, còn Thư thì thật khó khăn, chẳng ai muốn công ty mình có một nhân viên là câm cả… Thư biết và thất vọng … chỉ còn biết sống nhờ vào những đồng tiền của mẹ và sự quan tâm của Hải từ khi ra trường đến giờ.
Sóng chỉ lăn tăn như chả thèm để ý rượt bắt những cánh hải âu, chả mấy khi cô ra biển mà không có Hải, biển chiều nay nhẹ nhàng và im lặng, cô cũng vậy, vẫn đang đi mà cứ nhẹ nhàng như đứng yên một chỗ, vẫn im lặng với cuộc sống và chờ đợi… Chẳng biết đến bao giờ sự chờ đợi của cô mới thành hiện thực, và cũng chẳng biết đến bao giờ cái phép nhiệm màu mới đến biến cô trở lại thành Thư của ngày xưa…
Thiên đường cô đang đứng, đã chẳng còn dáng dấp của ngày xưa nữa … cái thiên đường mà lúc nào cũng tràn ngập tiếng cười, thiên đường mà Việt nói là sẽ chẳng bao giờ có bóng dáng của những giọt nước mắt, thế mà từ khi Việt đi, nơi đây đã chẳng còn nữa những bình yên… Sóng trong lòng cô không lúc nào ngừng vỗ…
Thư lên xe trở về nhà trong cơn đau bụng dữ dội, đã mấy năm nay Thư và mẹ chuyển sang chỗ ở mới, nên mỗi lần ra biển là phải ngồi xe đến 20 phút … Chuyến xe lần này sao mà lâu đến khó tả, về đến nhà khi người cô đã không còn sức vì bỗng dưng cô đau bụng đến kinh hoàng. Người cô nóng ran.
Bác sĩ khám và kê thuốc cảm cho Thư, cô có hạ sốt nhưng chỉ được 3 hôm thì bụng lại đau dữ dội, 1 tuần chuyển đến 2 bệnh viện mà bụng vẫn đau miên man, có lần còn ngất lịm đi trong sự lo lắng của mẹ và Hải.
Lại thêm 1 tuần nữa đến với bao nhiêu xét nghiệm và kiểm tra, có lúc cô tỉnh như sáo, nhưng có lúc cô vùi đi trong cơn mê man triền miên kéo dài hàng mấy tiếng… …
Anh bác sĩ trẻ nói với mẹ và Hải về tình trạng của Thư, cả 2 như rụng rời chân tay, ngồi phịch xuống ghế mà không còn biết nói gì, bao nhiêu hoang mang hiện hết cả lên khuôn mặt mẹ, bao nhiêu lo lắng chẳng thể giấu nổi qua những bước chân đi đi lại lại trong bệnh viện hỏi han các bác sĩ của Hải.
Bác sĩ nói số lượng tiểu cầu trong máu của Thư bị giảm đi rất nhiều, căn bệnh của cô rất ít người gặp phải, vì lúc trước Thư được điều trị nhầm theo hướng phát triển của bệnh sốt nên đã kéo dài tình trạng nguy hiểm của cô, hơn nữa bệnh xảy ra nhanh, nếu không chẩn đoán đúng bệnh và kịp thời chữa trị thì rất khó giữ được tính mạng, bây giờ chuyển đến bệnh viện này thì đã quá muộn để thay đổi huyết thanh cho cô, cô có thể chết bất cứ lúc nào trong thời gian này…
Chẳng ai có thể ngờ được với tin sét đánh đó, mẹ Thư như người mất hồn, chẳng còn thiết ăn uống gì nữa…Hải cũng chẳng còn tâm trí nào đến công ty, anh nghỉ việc vào viện chăm sóc cho Thư và mẹ, mỗi phút mỗi giây trôi qua nặng nhọc đến khó thở, Thư vẫn miên man bất tỉnh, có lúc trạng thái tinh thần cô ở mức ổn định, nhưng có lúc cô hoàn toàn không biết gì.
Anh bác sĩ trẻ lại đến thăm tình trạng của Thư, cô đã tỉnh lại được 2 ngày rồi và sau khi biết căn bệnh của mình, Thư buồn bã khóc lóc, đôi lúc chả còn muốn sống nữa, cô thực sự không còn chút tĩnh tâm nào để viết vào giấy trả lời mẹ và Hải, chỉ nằm khóc trong sự mệt mỏi rã rời.
Cô đang nghĩ về phía bên kia của biển. Lẽ nào sự chờ đợi của cô đã hoàn toàn vô nghĩa? Chỉ trong vài ngày tới đây, có thể cô sẽ ra đi bất cứ lúc nào, cái chết luôn rình rập cô ngay cả trong giấc ngủ…… chẳng nói được câu nào mà cứ lặng lẽ, nhẹ nhàng đi về phía lộng gió……
Cô buồn trong sự bàng hoàng khi nghĩ về cuộc đời ngắn ngủi của mình, cô không can tâm.
Cô đang chìm đi trong bao suy nghĩ về thiên đường của mình thì bị dừng lại bởi trước mặt cô là anh chàng bác sĩ đeo tấm thẻ có tên Việt và một tên tiếng anh nữa được treo trước ngực, anh nhẹ nhàng cúi người và đưa 2 tay lên phía hàm của Thư kiểm tra xem những cục hạch đã thế nào rồi… anh hỏi gì Thư cũng chỉ lắc đầu, nhưng Thư cảm nhận được rằng khuôn mặt này thật giống với khuôn mặt của Việt, mặc dù đã hơn 10 năm trôi qua, những hình ảnh của Việt chỉ là trong ký ức của một đứa trẻ cấp II thôi nhưng cô không thể nhầm khuôn mặt này với người khác được, và trong khi anh cúi mình kiểm tra cho cô, cô đã nhận ra Việt qua sợi dây chuyền với hình chữ T mà ngày xưa cô tặng cho anh .
Cô mở to mắt để nhìn Việt cho kĩ hơn, đúng là khuôn mặt đấy, cô khẳng định và từ từ viết lên giấy…
Cô lặng người đi vì vui và quá bất ngờ, người mà cô chờ đợi bao nhiêu năm bây giờ đang đứng ngay cạnh cô đây, cô không còn biết diễn tả thế nào nữa. Nhưng niềm vui chưa được bao lâu thì lại chìm ngay xuống vì cái chết đang rình rập cô từng giờ. Cô thất vọng và chỉ còn biết khóc.
Việt đã biết được những chuyện gì xảy ra với Thư qua lời Hải kể lại, sau khi sang Mỹ, anh đã đợi cho đến lúc mình và Thư cùng tốt nghiệp cấp 3, cũng là lúc mà Thư sẽ sang Mỹ du học tại trường mà cả 2 đã cùng nói là sẽ theo học qua dự định của bố mẹ Việt, nhưng đợi mãi không thấy Thư sang, đợi cho đến khi Việt nhận được bằng tốt nghiệp,anh quyết định về nước làm việc với mong muốn tìm lại được Thư, bố mẹ có nói gì cũng không thể níu kéo Việt ở lại được, nhưng không may, Thư và mẹ đã chuyển sang một nơi ở khác, Việt thất vọng và chỉ mong chờ vào duyên số. Thế mà bây giờ lại gặp được Thư trong hoàn cảnh này… anh làm sao vui được…
Thư miên man trong những dây chuyền thuốc, lúc tỉnh lúc mê, cô cảm thấy mình yếu dần đi và như thấy rõ cái chết đang kề gần lắm rồi…
Hôm nay cô biết chắc cô sẽ chẳng thể tiếp tục được nữa, nên muốn cùng Việt đến nơi thiên đường mà Việt nói sẽ chẳng bao giờ có nước mắt…. 20phút ngồi xe khiến Thư mệt mỏi vô cùng, khi tất cả các loại thuốc đã không còn ý nghĩa gì nữa… cô nhất định không mang theo cho dù mẹ và Hải có nói thế nào đi nữa.
Biển sóng vẫn dạt dào, hôm nay những con sóng cuộn mình lên cao hơn, gió thổi mạnh hơn, vị mặn của biển như nồng nàn hơn, và những cánh hải âu chiều như đã mệt mỏi hơn.
Thư nằm im trong vòng tay của Việt, như để cảm nhận nốt những hơi ấm ngọt ngào cuối cùng này, nước mắt cứ thế trào ra, chưa lúc nào cô khát khao được sống như lúc này, cô muốn nói nhiều lắm, nhưng chỉ biết im lặng vì chẳng thể nói ra được, càng cố gắng muốn nói, người cô như càng yếu đi.
Những con sóng to như muốn vồ lấy những cánh Hải Âu, dữ dội và hung tàn …… Càng nghe cô càng thấy sợ, sợ những đợt sóng kia sẽ vồ lấy cô, sẽ làm cho cô ngã, cô thổn thức trong suy nghĩ miên man:
“Biển sóng, biển sóng đừng xô tôi, đừng xô tôi ngã dưới chân người…”
Việt có cảm giác như trái tim mình đau đến tê dại, người con gái mà anh vẫn đợi bao nhiêu năm nay đang sắp đi đến một thế giới khác, anh nhẹ nhàng thổn thức khi Thư đang dần dần không còn nữa những ý thức trong não. Cô cố gắng trong những mệt mỏi cuối cùng…
- Anh Việt ơi……, bao nhiêu năm nay …. em …. vẫn đợi anh về …
Thật bất ngờ, Thư bỗng dưng nói lại được, và câu đầu tiên cũng là câu cuối cùng từ khi cô không nói được đến nay đã khiến hai hàng nước mắt của Việt trào ra hòa với những giọt nước mắt của cô như khiến biển có vị mặn hơn, cái mặn đến chát cả lòng, tất cả những vị mặn đó đều dần dần nhạt đi khi mây, sóng, gió và những tiếng Hải Âu kia đã không còn âm tiếng trong Thư nữa.
(Hãy để chúng ta quên đi vùng biển đó
Hãy để chúng ta được bắt đầu lại ở kiếp sau ...)
Con đường như được nặn ra từ sóng... Là ai đã thêu sóng lên mặt biển??? Thư hòa mình vào những đợt sóng dữ dội và cảm giác như tan ra thành những bọt biển, lênh đênh trôi vô định, con đường cứ thế kéo cô ra khỏi vòng tay của Việt, lênh đênh, lênh đênh giữa muôn ngàn sóng vỗ ……
Mẹ và Hải từ phía xa chạy đến … … …
Thiên đường như đắm mình trong sắc đỏ chiều dương.
Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy ...
Ta có thêm ngày nữa để yêu thương ...
__ST__