Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
THỂ THAO & GIẢI TRÍ
MUSIC
Thiên thần của Sam
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="MHDesign" data-source="post: 97251" data-attributes="member: 149192"><p><img src="https://d.f5.photo.zdn.vn/upload/original/2011/07/16/18/56/131081741618206047_574_574.jpg" alt="" class="fr-fic fr-dii fr-draggable " data-size="" style="" /></p><p>Nhiều năm trước, khi tôi còn nhỏ, gia đình chúng tôi có nuôi một chú chó. Nó tên là Sam, với bộ lông màu nâu đỏ rất đẹp.</p><p>Tất cả mọi chuyện đều ổn khi Sam còn bé, nhưng chỉ vài tháng sau, nó lớn lên và cần ra ngoài thường xuyên hơn để tập thể dục. Gia đình chúng tôi quyết định rằng chúng tôi sẽ nhờ Ông và Bà, sống ngay bên cạnh nhà, “giữ” Sam hộ. Sam quen với ông bà ngay lập tức, và tự chọn chỗ ngủ cho mình trên một tấm thảm cạnh giường ông bà. Vài năm sau đó, ông tôi mất. Kể từ khi đó, Sam mang đến sự an ủi, tình bạn, và cảm giác an tâm cho bà.</p><p>Dần dần, Sam già đi. Tôi đoán nếu tính theo tuổi con người thì nó cũng phải 80 tuổi rồi. Nó bị viêm khớp, và có những ngày, chỉ bước vài bước từ vườn vào nhà đã là công việc nặng nhọc đối với nó.</p><p>Rồi một ngày, Bà đề nghị chúng tôi đưa Sam tới chỗ bác sĩ thú y. Bộ lông rậm dày màu nâu đỏ của Sam trông rất xơ xác và trời thì đang dần ấm lên, nên bà nghĩ Sam sẽ dễ chịu hơn nếu được tắm và cắt bớt lông đi.</p><p>Tuy nhiên, bà tôi hơi lo về chuyến đi. Bà không biết liệu Sam có thể leo được lên xe ô tô không. Và bà đã đúng. Sam cố trèo lên xe nhưng cứ ngã. Nó không đủ sức lực và năng lượng, và có lẽ cũng không đủ tinh thần, để leo lên ghế sau. Tôi cố nhấc hai chân trước của Sam để giúp nó vào xe, nhưng nó cắn nhẹ vào tay tôi để cho tôi biết rằng nó đau lắm. Sam chỉ ngồi ở cửa xe vài phút – quá già, quá mệt để tự nhấc mình lên.</p><p>Bỗng nhiên, chẳng hiểu từ đâu, một chú chó to tướng mà chúng tôi chưa từng gặp bao giờ, đi một mình tung tăng trên vỉa hè, tiến thẳng tới chỗ Sam. Tôi sợ thót tim, lo rằng con chó lạ đó sẽ tấn công Sam.</p><p>Con chó kia thận trọng lại gần Sam. Sam gầm gừ nho nhỏ, đe dọa. Thế rồi hai chú chó ngửi nhau và đi vòng quanh trong khi tôi thì cố kéo Sam quay lại xe.</p><p>Sam có thể đã già nhưng nó vẫn còn sống, và một khi còn sống thì nó còn nghĩ rằng nó là con “alpha” (con mạnh nhất trong đàn), ít nhất là ở “lãnh thổ” của nó. Tôi biết được điều đó khi thấy lông ở lưng nó dựng lên và nó muốn đe dọa địch thủ của mình, nhưng tuổi già – và có thể cả sự thông thái nữa – ngăn nó làm điều đó.</p><p>Thế rồi một điều kỳ diệu xảy ra.</p><p>Con chó lạ nhảy tót lên ghế sau ô tô, đứng đó một chút, quay lại nhìn Sam, rồi bỏ đi qua cánh cửa xe bên kia (đang để mở), và chạy mất hút.</p><p>Chà, đời nào Sam chịu bị thua con chó lạ mặt đó. Sam đứng thẳng lên, đi tới chỗ ô tô, nhanh bằng một chú rùa, rồi đặt hai chân trước lên ghế, còn tôi nhẹ nhàng nhấc hai chân sau nặng trịch của nó cho nó trèo vào.</p><p>Hôm đó, chúng tôi đưa được Sam đến chỗ bác sĩ thú y. Nó được tắm táp và cắt bớt lông, và nó có vẻ rất vui khi được đi chơi, đặc biệt là khi được cho vào “spa dành cho chó”.</p><p>Ngày hôm ấy, tôi đã nghĩ rằng đó có thể là mùa Hè cuối cùng của Sam. Nhưng tôi vẫn có thể mỉm cười khi nghĩ đến chú chó lạ đã tạo cảm hứng cho Sam leo lên xe ô tô. Tôi hiểu rằng, trong cuộc sống luôn có những điều bất ngờ thú vị, và vì là điều bất ngờ, nên nó sẽ đến khi chúng ta ít kỳ vọng nhất.</p><p>Mỗi lần nhắc lại chuyện chú chó lạ mặt, chúng tôi vẫn gọi nó là “thiên thần của Sam”. Bởi vì nó đúng là như vậy.</p><p><strong><em>LIBBY SCRIVNER CASCADEN</em></strong></p><p><strong><em>Thục Hân (Dịch)</em></strong></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="MHDesign, post: 97251, member: 149192"] [IMG]https://d.f5.photo.zdn.vn/upload/original/2011/07/16/18/56/131081741618206047_574_574.jpg[/IMG] Nhiều năm trước, khi tôi còn nhỏ, gia đình chúng tôi có nuôi một chú chó. Nó tên là Sam, với bộ lông màu nâu đỏ rất đẹp. Tất cả mọi chuyện đều ổn khi Sam còn bé, nhưng chỉ vài tháng sau, nó lớn lên và cần ra ngoài thường xuyên hơn để tập thể dục. Gia đình chúng tôi quyết định rằng chúng tôi sẽ nhờ Ông và Bà, sống ngay bên cạnh nhà, “giữ” Sam hộ. Sam quen với ông bà ngay lập tức, và tự chọn chỗ ngủ cho mình trên một tấm thảm cạnh giường ông bà. Vài năm sau đó, ông tôi mất. Kể từ khi đó, Sam mang đến sự an ủi, tình bạn, và cảm giác an tâm cho bà. Dần dần, Sam già đi. Tôi đoán nếu tính theo tuổi con người thì nó cũng phải 80 tuổi rồi. Nó bị viêm khớp, và có những ngày, chỉ bước vài bước từ vườn vào nhà đã là công việc nặng nhọc đối với nó. Rồi một ngày, Bà đề nghị chúng tôi đưa Sam tới chỗ bác sĩ thú y. Bộ lông rậm dày màu nâu đỏ của Sam trông rất xơ xác và trời thì đang dần ấm lên, nên bà nghĩ Sam sẽ dễ chịu hơn nếu được tắm và cắt bớt lông đi. Tuy nhiên, bà tôi hơi lo về chuyến đi. Bà không biết liệu Sam có thể leo được lên xe ô tô không. Và bà đã đúng. Sam cố trèo lên xe nhưng cứ ngã. Nó không đủ sức lực và năng lượng, và có lẽ cũng không đủ tinh thần, để leo lên ghế sau. Tôi cố nhấc hai chân trước của Sam để giúp nó vào xe, nhưng nó cắn nhẹ vào tay tôi để cho tôi biết rằng nó đau lắm. Sam chỉ ngồi ở cửa xe vài phút – quá già, quá mệt để tự nhấc mình lên. Bỗng nhiên, chẳng hiểu từ đâu, một chú chó to tướng mà chúng tôi chưa từng gặp bao giờ, đi một mình tung tăng trên vỉa hè, tiến thẳng tới chỗ Sam. Tôi sợ thót tim, lo rằng con chó lạ đó sẽ tấn công Sam. Con chó kia thận trọng lại gần Sam. Sam gầm gừ nho nhỏ, đe dọa. Thế rồi hai chú chó ngửi nhau và đi vòng quanh trong khi tôi thì cố kéo Sam quay lại xe. Sam có thể đã già nhưng nó vẫn còn sống, và một khi còn sống thì nó còn nghĩ rằng nó là con “alpha” (con mạnh nhất trong đàn), ít nhất là ở “lãnh thổ” của nó. Tôi biết được điều đó khi thấy lông ở lưng nó dựng lên và nó muốn đe dọa địch thủ của mình, nhưng tuổi già – và có thể cả sự thông thái nữa – ngăn nó làm điều đó. Thế rồi một điều kỳ diệu xảy ra. Con chó lạ nhảy tót lên ghế sau ô tô, đứng đó một chút, quay lại nhìn Sam, rồi bỏ đi qua cánh cửa xe bên kia (đang để mở), và chạy mất hút. Chà, đời nào Sam chịu bị thua con chó lạ mặt đó. Sam đứng thẳng lên, đi tới chỗ ô tô, nhanh bằng một chú rùa, rồi đặt hai chân trước lên ghế, còn tôi nhẹ nhàng nhấc hai chân sau nặng trịch của nó cho nó trèo vào. Hôm đó, chúng tôi đưa được Sam đến chỗ bác sĩ thú y. Nó được tắm táp và cắt bớt lông, và nó có vẻ rất vui khi được đi chơi, đặc biệt là khi được cho vào “spa dành cho chó”. Ngày hôm ấy, tôi đã nghĩ rằng đó có thể là mùa Hè cuối cùng của Sam. Nhưng tôi vẫn có thể mỉm cười khi nghĩ đến chú chó lạ đã tạo cảm hứng cho Sam leo lên xe ô tô. Tôi hiểu rằng, trong cuộc sống luôn có những điều bất ngờ thú vị, và vì là điều bất ngờ, nên nó sẽ đến khi chúng ta ít kỳ vọng nhất. Mỗi lần nhắc lại chuyện chú chó lạ mặt, chúng tôi vẫn gọi nó là “thiên thần của Sam”. Bởi vì nó đúng là như vậy. [B][I]LIBBY SCRIVNER CASCADEN Thục Hân (Dịch)[/I][/B] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
THỂ THAO & GIẢI TRÍ
MUSIC
Thiên thần của Sam
Top