12E yêu quý của thầy! Thầy vẫn biết, có lẽ lúc này nói lên những câu nói tình cảm sẽ là thừa. Nhưng lâu lắm rồi, thầy lại có được niềm vui một cách trọn vẹn như hôm nay.
Mỗi năm một lần thầy chia tay một lớp học trò để các em bước vào cuộc sống khắc nghiệt và đầy chông gai. Mặc dầu vậy, mỗi năm tình cảm của thầy mỗi khác. Mỗi năm tình cảm của các lớp học trò mỗi khác.
Các em học sinh 12E yêu quý. Không gì vui hơn khi thầy biết rằng các em đã trưởng thành. Một buổi chia tay không hề ấn tượng, không hề đặc biết như các tập thể khác. Nhưng thầy cảm nhận được những tình cảm của các em dành cho thầy. Một người thầy luôn dùng kỷ luật thép với các em.
Thầy vẫn còn nhớ rất rõ, những đứa học trò của thầy phải chịu thiệt thòi rất nhiều trong việc thi đua giữa các lớp. Phải chịu rất nhiều những lời mắng, chịu rất nhiều những cái tát. Vậy mà các em chưa một lần có những phản ứng thái quá với thầy. Nhưng đó chính là tiền đề cho các em vững bước trong cuộc sống sau này.
Các em thừa hiểu rằng, với thầy, điều quan trọng nhất là các em trưởng thành, đủ sức vững bước trên đường đời chứ không chỉ là học thật giỏi, đem lại những tiếng tăm cho thầy. Thầy rất vui. Vì các em đã thể hiện mình đã là những người lớn thực sự mặc dù trong mắt nhiều người khác, tập thể 12E luôn là lớp kém nhất trường.
Mai này, các em còn phải trải qua rất nhiều chông gai, thầy chỉ mong rằng các em sẽ vượt qua tất cả những khó khăn để có thể sống. Không phụ công cha nghĩa mẹ, những người đã sinh thành và chăm lo cho các em khôn lớn.
Hãy nhớ những gì đáng nhớ, quên những gì đáng quên. Ngày hôm qua không phải để nhìn lại và tiếc nuối, mà chỉ là để rút ra những kinh nghiệm cho hôm nay và ngày mai. Thầy chỉ mong có vậy!
Mỗi năm một lần thầy chia tay một lớp học trò để các em bước vào cuộc sống khắc nghiệt và đầy chông gai. Mặc dầu vậy, mỗi năm tình cảm của thầy mỗi khác. Mỗi năm tình cảm của các lớp học trò mỗi khác.
Các em học sinh 12E yêu quý. Không gì vui hơn khi thầy biết rằng các em đã trưởng thành. Một buổi chia tay không hề ấn tượng, không hề đặc biết như các tập thể khác. Nhưng thầy cảm nhận được những tình cảm của các em dành cho thầy. Một người thầy luôn dùng kỷ luật thép với các em.
Thầy vẫn còn nhớ rất rõ, những đứa học trò của thầy phải chịu thiệt thòi rất nhiều trong việc thi đua giữa các lớp. Phải chịu rất nhiều những lời mắng, chịu rất nhiều những cái tát. Vậy mà các em chưa một lần có những phản ứng thái quá với thầy. Nhưng đó chính là tiền đề cho các em vững bước trong cuộc sống sau này.
Các em thừa hiểu rằng, với thầy, điều quan trọng nhất là các em trưởng thành, đủ sức vững bước trên đường đời chứ không chỉ là học thật giỏi, đem lại những tiếng tăm cho thầy. Thầy rất vui. Vì các em đã thể hiện mình đã là những người lớn thực sự mặc dù trong mắt nhiều người khác, tập thể 12E luôn là lớp kém nhất trường.
Mai này, các em còn phải trải qua rất nhiều chông gai, thầy chỉ mong rằng các em sẽ vượt qua tất cả những khó khăn để có thể sống. Không phụ công cha nghĩa mẹ, những người đã sinh thành và chăm lo cho các em khôn lớn.
Hãy nhớ những gì đáng nhớ, quên những gì đáng quên. Ngày hôm qua không phải để nhìn lại và tiếc nuối, mà chỉ là để rút ra những kinh nghiệm cho hôm nay và ngày mai. Thầy chỉ mong có vậy!