Mấy năm nay, ở Trường THCS Đoàn Thị Điểm( xã Ea Drơng, huyện Cư M’gar, tỉnh Đắc Lăc), hình ảnh cô học sinh H’Nge choãi lưng giữa nền đất đỏ nắng chang chang cõng bạn đến trường đã trở nên rất đỗi quen thuộc... Bất kể ngày nắng, ngày mưa, hàng ngày H’Nge đều đặn đưa người bạn khuyết tật H’Ngát (học sinh lớp 8A3) đến trường.
Nụ cười tươi của “đôi bạn cùng tiến”.
H’Ngát cao chưa đầy 1m2, em bị khuyết tật bẩm sinh, chỉ có một tay được lành lặn còn hai chân thì phình to ra. Bởi vậy em đi lại rất khó khăn, thậm chí một tay không thể nhắc nổi chiếc cặp lên vai. Đi đâu cũng nhờ người chở hoặc cõng đi. Niềm khao khát được cắp sách đến trường như bao bạn bè cùng độ tuổi đã thôi thúc H’Ngát vượt lên số phận tật nguyền để đến lớp.
H’Ngát là con út trong gia đình có đến 10 người con. Kinh tế gia đình em chỉ trông chờ vào mấy sào ruộng. Tuy vậy, suốt 7 năm ròng, người mẹ gầy guộc không để con phải vắng một buổi học nào. Thương con, bà H’Nguôm Niê - mẹ H’Ngát đã gác việc rẫy, sáng tối cùng con đến trường. Nhưng bây giờ mẹ cũng phải lo bươn chải kiếm cái ăn cho cả nhà nên không thể cứ bế mãi con đến lớp được.
May sao, lên cấp 2, có bạn H’Nge ở gần nhà, lại học cùng lớp, chơi rất thân với H’Nge đã xin được thay lưng mẹ cõng bạn đến trường. H’Nge tuy nhỏ người, sức lại yếu nhưng vì thương bạn nên cứ cố oằn lưng đưa đón bạn đều đặn mỗi ngày. Con đường ngoằn ngoèo rẽ vào buôn Tab, trưa về, nắng đổ dài in bóng xiêu vẹo hai đứa trẻ liêu xiêu trên nền đất đỏ.
H’Ngát càng lớn, càng nặng ký. Con đường đến trường như dài thêm ra, còn lưng H’Nge thì ngày một trĩu nặng và oằn sâu hơn. Năm hai em học lớp 7, nhà trường quyên góp mua tặng hai em chiếc xe đạp. Có xe nên thuận lợi hơn. Sáng sáng, H’Nge chạy xe sang nhà thật sớm, bế bạn lên yên rồi thẳng đến trường.
Quãng đường từ nhà đến trường dài đến 4 km, lại là đường đất nên càng khó khăn hơn. Mỏi quá thì hai đứa dắt nhau đi bộ, H’Nge giành phần mang cả hai chiếc cặp nặng ì lên hai vai để bạn được đi cho thong thả. Nhưng chỉ được một quãng chưa xa thì chân H’Ngát nhức nhối, phồng to lên không thể bước tiếp được. Có những đoạn lầy lội thì H’Nge cẩn thận bước xuống, để bạn ngồi phía sau bám chặt yên xe, dắt bộ qua hết đoạn đường xấu.
H’Nge kể có hôm trời mưa, đường trơn trượt, lại không chống chân tới đất nên chiếc xe ngã nhào, hai đứa cùng nằm bẹt xuống vũng nước bùn lem nhem. Chân tay yếu, H’Ngát loay hoay mãi ở vũng nước lầy mà không thể tự đứng dậy được. H’Nge vội đỡ bạn đứng lên, chở nhau quay trở về thay quần áo rồi mới có thể tiếp tục đến trường. Em tâm sự: “Lúc đó em càng thấy thương H’Ngát và mong làm được nhiều việc hơn để giúp bạn”.
H’Nge giúp bạn H’Ngát đeo cặp lên vai.
H’Nge chở bạn H’Ngát đến trường.
Thầy giáo Vi Văn Thiện, chủ nhiệm lớp 8A3 cho biết, đi học một buổi, về nhà các em giúp đỡ nhau trong học tập, trao đổi bài vở. H’Ngát học được môn Toán và Anh văn nên kèm thêm cho H’Nge. Mặc dù nhà xa nhưng “đôi bạn cùng tiến” ấy không hề vắng học buổi nào.
Tại Trường THCS Đoàn Thị Điểm có đến 98% là học sinh dân tộc thiểu số. Thầy Vũ văn Mùi, hiệu phó nhà trường cho biết tình bạn của hai em là tấm gương sáng để thầy cô trong trường vận động học sinh đến lớp.
Giữa bản làng xa đầy rẫy những khó khăn, hai em H’Ngát và H’Nge đang nuôi con chữ từng ngày bằng nghị lực và tình thương. H’Nge chia sẻ: “Em sẽ vượt qua hoàn cảnh, học thật giỏi để được làm bác sĩ chữa bệnh cho những người nghèo khó trong buôn làng”.
Nguồn Dân trí.
Nụ cười tươi của “đôi bạn cùng tiến”.
H’Ngát là con út trong gia đình có đến 10 người con. Kinh tế gia đình em chỉ trông chờ vào mấy sào ruộng. Tuy vậy, suốt 7 năm ròng, người mẹ gầy guộc không để con phải vắng một buổi học nào. Thương con, bà H’Nguôm Niê - mẹ H’Ngát đã gác việc rẫy, sáng tối cùng con đến trường. Nhưng bây giờ mẹ cũng phải lo bươn chải kiếm cái ăn cho cả nhà nên không thể cứ bế mãi con đến lớp được.
May sao, lên cấp 2, có bạn H’Nge ở gần nhà, lại học cùng lớp, chơi rất thân với H’Nge đã xin được thay lưng mẹ cõng bạn đến trường. H’Nge tuy nhỏ người, sức lại yếu nhưng vì thương bạn nên cứ cố oằn lưng đưa đón bạn đều đặn mỗi ngày. Con đường ngoằn ngoèo rẽ vào buôn Tab, trưa về, nắng đổ dài in bóng xiêu vẹo hai đứa trẻ liêu xiêu trên nền đất đỏ.
H’Ngát càng lớn, càng nặng ký. Con đường đến trường như dài thêm ra, còn lưng H’Nge thì ngày một trĩu nặng và oằn sâu hơn. Năm hai em học lớp 7, nhà trường quyên góp mua tặng hai em chiếc xe đạp. Có xe nên thuận lợi hơn. Sáng sáng, H’Nge chạy xe sang nhà thật sớm, bế bạn lên yên rồi thẳng đến trường.
Quãng đường từ nhà đến trường dài đến 4 km, lại là đường đất nên càng khó khăn hơn. Mỏi quá thì hai đứa dắt nhau đi bộ, H’Nge giành phần mang cả hai chiếc cặp nặng ì lên hai vai để bạn được đi cho thong thả. Nhưng chỉ được một quãng chưa xa thì chân H’Ngát nhức nhối, phồng to lên không thể bước tiếp được. Có những đoạn lầy lội thì H’Nge cẩn thận bước xuống, để bạn ngồi phía sau bám chặt yên xe, dắt bộ qua hết đoạn đường xấu.
H’Nge kể có hôm trời mưa, đường trơn trượt, lại không chống chân tới đất nên chiếc xe ngã nhào, hai đứa cùng nằm bẹt xuống vũng nước bùn lem nhem. Chân tay yếu, H’Ngát loay hoay mãi ở vũng nước lầy mà không thể tự đứng dậy được. H’Nge vội đỡ bạn đứng lên, chở nhau quay trở về thay quần áo rồi mới có thể tiếp tục đến trường. Em tâm sự: “Lúc đó em càng thấy thương H’Ngát và mong làm được nhiều việc hơn để giúp bạn”.
H’Nge giúp bạn H’Ngát đeo cặp lên vai.
H’Nge chở bạn H’Ngát đến trường.
Tại Trường THCS Đoàn Thị Điểm có đến 98% là học sinh dân tộc thiểu số. Thầy Vũ văn Mùi, hiệu phó nhà trường cho biết tình bạn của hai em là tấm gương sáng để thầy cô trong trường vận động học sinh đến lớp.
Giữa bản làng xa đầy rẫy những khó khăn, hai em H’Ngát và H’Nge đang nuôi con chữ từng ngày bằng nghị lực và tình thương. H’Nge chia sẻ: “Em sẽ vượt qua hoàn cảnh, học thật giỏi để được làm bác sĩ chữa bệnh cho những người nghèo khó trong buôn làng”.
Nguồn Dân trí.