Thấy gì nơi cuộc sống

  • Thread starter Thread starter liti
  • Ngày gửi Ngày gửi

liti

New member
Thấy gì nơi cuộc sống

Ánh mắt yêu thương của người mẹ khi thấy con cái trưởng thành, khuôn mặt rạng ngời hạnh phúc của đôi uyên ương bước vào nhà thờ, giọt nước mắt đau xót của một người tiễn đưa người thân yêu về cõi vĩnh hằng, sự giận dữ của người cha trước lời nói ngỗ ngược của con trai, sức sống mãnh liệt của người tật nguyền cố vươn lên trong cuộc sống... ta còn thấy gì nữa nơi cuộc sống này?
Phan Thụy Uyên Hân

Nhiều và rất nhiều những điều khác nữa mà ta có thể thấy được từ cuộc sống. Bởi cuộc sống là một bức tranh tâm hồn của riêng mỗi người. Nó được vẽ lên từ những nét ngắn, dài, thẳng, cong, đậm, nhạt hay những nét đứt đoạn khác nhau. Được kết hợp từ những mảng màu tối sáng đối lập nhau, từ những góc nhìn xa, gần hay sự bố trí sắp đặt ánh sáng trong bức tranh ấy... Tuỳ theo trường phái hội hoạ, cách cảm nhận của từng người mà có một bức tranh khác nhau cho riêng mình.

Là thế, mỗi bức tranh đều có ý nghĩa và giá trị của nó. Cuộc sống cũng vậy. Nó cho ta thấy nỗi đau, hạnh phúc, niềm vui, trở ngại, sự muộn phiền lo lắng... cùng ti tỉ cảm xúc khác nữa đối lập nhau tồn tại trong một con người. Có khi thấy mình đầy sức sống, mạnh mẽ để vượt lên mọi trở ngại, ấy vậy mà cũng có lúc lại thấy mình hoang mang, chới với cho nỗi đau và sự mất mát của hiện tại.

Cuộc sống là một chuyến đi xa mà hành trang là những trải nghiệm. Từ niềm vui đến nỗi buồn, từ thất bại đến thành công, từ hy vọng mãnh liệt đến tuyệt vọng không lối thoát, từ hạnh phúc tột cùng đến đau đớn vô tận, từ giận dữ đến tha thứ... Ừ! Vậy đấy, tất cả như luôn đối lập nhau nhưng đều cần thiết và quan trọng ngang nhau. Ai đó từng nói: "Trái không những cần ánh nắng mà cần cả đêm lạnh và mưa rào để làm nó chín". Cuộc đời cũng thế! Hãy nhìn thấy giá trị và ý nghĩa của những gì ta đang trải qua, vì đâu phải lúc nào ta cũng đứng trên đỉnh cao chiến thắng nhưng cũng không phải mãi mãi thất bại hay bế tắc hoàn toàn.

Đối mặt với tất cả những gì cuộc sống mang đến cho mình, rồi hãy chấp nhận những yếu đuối mong manh, những thiếu sót rất đỗi hiển nhiên trong một con người. Để tha thứ cho chính mình cũng như những ai mang đến nỗi đau và sự tổn thương đến cho bạn, đừng so sánh giá trị của mình với ai đó vì chúng ta được sinh ra với những giá trị khác nhau.

Có một câu chuyện kể rằng: Một nhà diễn thuyết nổi tiếng bắt đầu cuộc hội thảo bằng việc cầm tờ giấy bạc 20 USD, giơ lên trong căn phòng có khoảng 200 cử tỏa, rồi cất tiếng hỏi: "Có ai muốn sở hữu tờ giấy bạc 20 USD này không?", nhiều cánh tay đồng loạt giơ lên.

Ông tiếp tục: "Tôi sẽ cho một người trong các bạn tờ 20 USD này. Nhưng trước hết hãy để tôi làm một điều". Ông vo tròn và vò tờ tiền trở nên nhăn nhúm rồi cất tiếng hỏi lại: "Ai vẫn còn mong muốn tờ giấy bạc này?", vẫn còn nhiều cánh tay đưa lên cao. Nhà diễn thuyết lặp lại, "vậy nếu tôi làm như thế này!" và quăng tờ tiền rớt xuống đất, rồi bắt đầu dùng chân chà đạp lên tờ giấy với mũi giày của mình. Xong xuôi ông nhặt lên. Tờ tiền giờ đã nhàu nát và dơ bẩn. Ông cất tiếng hỏi: "Bây giờ còn ai muốn tờ giấy bạc này nữa không?", vẫn có nhiều cánh tay đồng loạt giơ lên cao.

Người thuyết trình nói: "Thưa các bạn, chúng ta học một bài học rất giá trị. Cho dù tôi có làm bất cứ điều gì với tờ 20 USD này đi chăng nữa, các bạn vẫn muốn lấy nó. Bởi vì nó không bị giảm mất giá trị, nó vẫn còn nguyên giá trị 20 USD".

Thế đấy! Có lúc trong cuộc sống này chúng ta cũng giống như tờ 20 USD ấy. Bị vo tròn nhăn nhúm, bị quăng xuống đất và chà đạp với một mũi giày nhơ bẩn... Nhưng nếu chúng ta biết cách vươn lên từng ngày, biết khát khao những giá trị đích thực của cuộc đời thì giá trị của chúng ta không bao giờ thay đổi.

Hơn bao giờ hết, chính chúng ta là những trải nghiệm, những bài học, thử thách, trở ngại, những thất bại, nỗi đau và những tổn thương sống động nhất để người khác có thể nhìn vào và rút ra bài học cho chính mình. Vậy đừng bao giờ nghĩ rằng bạn không có giá trị gì hay sợ mất giá trị trong mắt người khác. Mọi người sẽ chấp nhận bạn với tất cả những ưu khuyết điểm, bởi không ai là hoàn hảo và chính họ cũng thế.

Quá trình hoàn thiện bản thân là sự can đảm nhìn nhận lỗi lầm, thiếu sót của mình bằng một thái độ tích cực để thay đổi. Bạn cảm thấy bị tổn thương khi nhận lấy những lời chỉ trích phê bình? Có nhất thiết phải thế? Hãy nghĩ rằng nó giống như việc bạn ăn một món gỏi và cần phải có vị cay nồng để làm món gỏi ngon hơn. Đừng nghĩ lời chỉ trích phê bình hay lời khen ngợi có thể làm bạn chết sớm đi hoặc sống lâu hơn.

Thay đổi cũng giống như việc bạn học cách thích nghi và tuân theo quy luật cuộc sống. Bạn không thể leo núi với đôi giày cao gót, tắm biển với một bộ đầm dạ hội, dự tiệc với một bộ đồ ngủ, đá banh với một đôi giày trượt tuyết... cũng như bạn sinh ra với tuổi trẻ, sống rồi trưởng thành đến lúc già đi rồi lại trở về với cát bụi.

Với tôi

Cuộc sống trong đôi mắt tôi là những chuỗi ngày dài với các sự kiện, hiện tượng, cảm xúc... tồn tại đối lập và song song vì đó là điều quan trọng và cần thiết. Bạn thắc mắc tại sao ư? Hãy giơ bàn tay của mình lên cao, xoè ra và hãy nhìn xem các ngón tay của bạn có đều nhau không? Rồi bạn sẽ hiểu điều tôi muốn nói là gì?
 
Mình thấy ở cuộc sống là sự khó khăn, thử thách, tuy thế có cả niềm vui và hạnh phúc. Mình thấy cuộc sống lúc thì tẻ nhạt, lúc thì thú vị. Thật khó hiểu mình muốn gì ở cuộc sống nữa. Hiện giờ thì mình chỉ muốn hiểu được hết cái này, thứ mà cuộc sống mang lại cho mình. Thứ mà người ta cùng chia sẻ vì kiến thức của nhân loại. Cuộc sống của mình thật hạnh phúc khi có cả cái này nữa.
 
Mình thấy ở cuộc sống là sự khó khăn, thử thách, tuy thế có cả niềm vui và hạnh phúc. Mình thấy cuộc sống lúc thì tẻ nhạt, lúc thì thú vị. Thật khó hiểu mình muốn gì ở cuộc sống nữa. Hiện giờ thì mình chỉ muốn hiểu được hết cái này, thứ mà cuộc sống mang lại cho mình. Thứ mà người ta cùng chia sẻ vì kiến thức của nhân loại. Cuộc sống của mình thật hạnh phúc khi có cả cái này nữa.


mình nhìn thấy ở cuộc sống này là cả sự cô đơn, lạc lõng, nhưng mình cũng cảm nhậm đc sự ấm áp của tình bạn, của gia đình, của tất cả những người thân yêu dành cho mình nữa.

Cuộc sống thật phức tạp, nhiều khi mình đã muốn từ bỏ, muốn chôn vùi mọi thứ, muốn gục ngã. Nhưng cuối cùng cũng phải cố gắng thôi. Ko muốn ai phải rơi nước mắt vì mình, vì ý nghĩa của cuộc sống này là thuộc về mình mà. Nếu như cuộc sống chỉ có niềm vui mà không có nỗi buồn thì sẽ nhàm chán lắm nhỉ?

mình đọc ở đâu đó câu này:

Cuộc sống là một thách thức - hãy đương đầu Cuộc sống là một quà tặng - hãy tiếp nhận Cuộc sống là một sự phiêu lưu - hãy thách thức Cuộc sống là một nỗi buồn - hãy vượt qua

mong cho mọi thứ cũng bình yên như vậy, mong cho mình cũng sớm tìm thấy những khoảng lặng, một bờ vai...........
 
Câu chuyện về niềm tin cuộc sống

[FLASH]https://www.nhaccuatui.com/m/CdFz5DzOli[/FLASH]
Kinh Phật không lời. - Nghe và đọc để cảm nhận về cuộc sống!

Đôi khi cuộc sống mang lại cho mình niềm tin,
phải rồi, những niềm tin mãnh liệt.


Câu chuyện về niềm tin cuộc sống
Sưu tầm


Trong cuộc đời này nỗi buồn dường như nhiều hơn những niềm vui. Hạnh phúc sao quá ngắn ngủi mà nỗi buồn thì cứ lê thê kéo dài như những giai điệu bất tận của cuộc sống. Nỗi buồn có thể là một cơn gió thoảng trong lòng khi ta biết mình đang ngồi một chỗ để từng giây từng khắc quí báu của cuộc sống ngắn ngủi này trôi tuột mất. Đôi khi nỗi buồn lại đến như những cơn cuồng phong xé tan cõi lòng ta. Đó là những ngày đen đủi khi mọi thứ đều chống lại ta, ngày mà mọi chiếc đèn ta gặp trên đường đều màu đỏ, cho dù ta có vùng vẫy mạnh đến thế nào thì cũng chỉ như con cá nằm trên thớt đợi nhát dao của định mệnh chặt xuống. Sau mỗi ngày như thế, ta gieo mình xuống chiếc giường nhỏ mong cho giấc ngủ sẽ kéo dài mãi mãi để ta thoát khỏi cuộc đời đầy khổ đau này. Nhưng kì diệu thay, dù thượng đế không đáp ứng cái yêu cầu nhỏ nhoi ấy của ta, Ngài đã ban cho con người một kho báu vô giá giúp chúng ta vượt qua nỗi đau. Dù vàng bạc hay kim cương cũng chẳng thể so sánh với kho báu ấy, thứ kho báu mà chúng ta ai cũng có: “ngày mai”. Bởi mỗi sớm mai tỉnh giấc, đó lại là một ngày mới và những nỗi buồn đã ở lại cùng ngày hôm qua. Dù nỗi đau có lớn nhường nào cũng không quật ngã được ta bởi ta luôn tin rằng ngày mai sẽ lại tươi đẹp. Ngày mai trời lại sáng.

Hôm nay tôi tỉnh dậy trong một sáng đẹp trời, đẹp như buổi sáng của Nguyễn Đình Thi:

“Sáng mát trong như sáng năm xưa
Gió thổi mùa thu hương cốm mới
Tôi nhớ những ngày thu đã xa”

Dĩ nhiên bây giờ là mùa hạ nhưng tôi cứ ngỡ mình đang thức dậy trong buổi sáng của bài thơ ấy. Không khí mát mẻ tinh khôi như thể mới được màn đêm tắm tưới gột rửa hết bụi bặm của ngày hôm trước. Trùm lên không gian sắc vàng tươi của nắng tô thắm cho vạn vật: bầu trời xanh tươi tắn hơn, mây trắng nõn nà hơn, và trước hiên cửa sổ phòng tôi những cây dây leo mang một màu xanh căng tràn nhựa sống. Tôi hít căng lồng ngực hương vị của buổi sáng. Cùng lúc ấy, bộ não tôi bắt đầu khởi động lên những kế hoạch cho một ngày nghỉ đẹp như hôm nay. Vào những ngày khác thì chẳng cần phải nghĩ ngợi nhiều, tôi sẽ thuê lấy một bộ phim về xem hoặc tao nhã hơn là ngồi trên giường đọc tiểu thuyết, để tâm hồn mình bay bổng trong thế giới thơ mộng ẩn sâu trong những trang sách.

Nhưng hôm nay là một ngày đẹp trời, tôi không muốn để tuột mất những phút giây quí báu của cuộc sống. Tôi linh tính hôm nay sẽ là một ngày đáng nhớ trong cuộc đời. Và tôi đã không nhầm. Chiếc điện thoại của tôi bỗng reo lên. Ngay bản nhạc chuông đã là một thứ âm thanh kì diệu, ca khúc “Kẹo mạch nha” của Châu Kiệt Luân với những nốt nhạc réo rắt vui tươi phát ra từ chiếc vĩ cầm và cây sáo trúc thổi vào tôi một sức sống dồi dào. Nhưng hóa ra đó chưa phải là những âm thanh tuyệt vời nhất, vì bên kia đầu dây điện thoại là cô gái có giọng nói ngọt hơn cả kẹo mạch nha:

- Ấy có rảnh không, qua nhà đón tớ được không?

- Ừ được.

- Tám rưỡi nhé. Cám ơn ấy, tí nữa gặp.

Đó là Phương Hà, cô bạn cùng lớp tôi. Phải đến gần đây, gần hết năm thứ nhất, tôi và cô mới đưa mối quan hệ lên trên tầm xã giao thông thường, nói cách khác, chúng tôi là bạn của nhau. Và biết đâu đấy, có thể vào một ngày đẹp trời như ngày hôm nay, mối quan hệ của chúng tôi sẽ được nâng lên một tầm cao mới. Ngay từ ngày đầu bước chân vào giảng đường đại học, Phương Hà đã đem lại cho tôi những rung động nhẹ nhàng. Ở cô toát ra một vẻ gì đó cao sang như một tiểu thư dòng dõi hoàng tộc ngày trước, và khi cô mặc đồ trắng thì khuôn mặt phảng phất hình ảnh Đức mẹ đồng trinh trong những bức tranh thời Phục hưng. Thực ra nhìn kĩ thì Phương Hà không quá xinh nhưng cô trang điểm rất khéo nên khuôn mặt ấy khiến bất kì gã trai nào cũng phải xao xuyến. Thêm vào đó là cung cách quí phái và giọng nói đẹp như làn suối mát nâng cô lên tầm cao nhất trong số những người phụ nữ, cái tầm cỡ mà chỉ có những gã nhà giàu lắm của hay những chàng tài tử hào hoa mới xứng đôi với cô.

Đúng tám rưỡi không hơn không kém một phút tôi đã ở trước cổng nhà Phương Hà. Cô mặc bộ váy áo trắng đi kèm quần lửng màu đen, vấn chiếc bờm trắng, cười với tôi nụ cười rực rỡ nắng vàng.

- Cám ơn ấy đã đến.

- Không, tớ phải cảm ơn ấy mới đúng. Tớ đang rỗi rãi đến phát chán lên được.

Tôi vẫn thường phải nói với Phương Hà những lời khách sáo như thế. Cô quá cao quí để tôi có thể nói những câu bỡn cợt bông đùa như với những cô gái khác chứ đừng nói là những lời tục tĩu như tôi vẫn thường văng khỏi miệng khi nói với bọn con trai.

- Thế ấy muốn đi đâu?- tôi hỏi.
- Tớ cũng chưa biết.
- Đi uống nước nhé.
- Ừ.

Tôi đưa cô đến một quán view đẹp, nhìn ra hồ và quan trọng là hợp với cô chứ không phải những quán cà phê vỉa hè vừa ngon vừa rẻ mà tôi hay đi. Mất một phút yên lặng miên man ngắm mặt hồ, cô mới nói với tôi cái lí do khiến tôi và cô ngồi đây:

- Ấy ạ. Tớ mất niềm tin vào cuộc đời rồi.

Tôi bắt đầu lắng nghe Phương Hà nói. Tôi không phải người hay nói mà là một người biết lắng nghe. Tôi đã quen với vai trò của một cái túi để người khác trút những tâm sự của họ vào. Tôi có cái đức tính cần thiết để thay thế một chuyên mục gỡ rối tơ lòng trên các tờ báo, đó là không bao giờ tiết lộ những bí mật thầm kín của người khác. Khi một người tin tưởng trao cho tôi những tâm sự riêng tư thì tôi lẳng lặng cất điều đó cho riêng mình và khóa chặt nó lại, một công việc đơn giản nhưng không dễ dàng gì.

- Nhiều khi tớ thấy hối tiếc vì mình đã trưởng thành quá sớm. Từ thời cấp ba, tớ đã bắt đầu đi kiếm tiền, đã làm những công việc part-time. Tớ muốn mình sẽ sớm trở thành một người phụ nữ năng động và thành đạt. Và trong con mắt mọi người tớ là một tấm gương để con cái họ soi vào: một cô sinh viên năng động, học giỏi và xinh đẹp.

Cô nói không hề ngoa và cũng chẳng đem lại cho người khác cảm giác là cô thiếu đức tính khiêm tốn. Tôi chăm chú hơn vào những điều cô sắp nói.

- Nhưng tớ đã không ngờ đến cái giá mình phải trả cho điều đó. Bước vào đời sớm khiến tớ trưởng thành hơn, chững chạc hơn nhưng đồng thời cũng lấy đi của tớ một thứ, biết nói thế nào nhỉ… Tớ bắt đầu chai sạn, chẳng còn gì khiến tớ thật sự quan tâm. Phải rồi, tớ đã mất đi sự hồn nhiên. Đôi khi nhìn những em gái mặc đồng phục trắng tớ thấy thật ghen tị. Chúng nó sao mà hồn nhiên, ngây thơ đến thế. Tớ bắt đầu nhận ra mình đã đánh mất một thời áo trắng. Trong lúc những bạn bè của tớ tíu tít đi chơi cùng nhau, tối tối ngồi bên trang sách, í ới gọi điện thoại hỏi bài nhau thì tớ tất bật đi làm, nào là đi bán hàng ở shop thời trang, nào là đi làm MC cho đài truyền hình. Tớ chẳng bao giờ có mặt trong những chuyến tham quan của lớp và hiếm hoi lắm mới có mặt trong những hoạt động tập thể. Lúc ấy tớ hãnh diện lắm vì bạn bè, thầy cô, bố mẹ đều coi tớ như một hình mẫu hoàn hảo. Họ luôn nói về tớ kiểu như : “Ôi con bé này ngoan lắm”, “ôi con bé này học giỏi lắm”, “ôi con bé này năng động lắm” . Ừ nhưng rốt cuộc nghĩ lại thì những cái danh ấy thật phù phiếm còn nỗi đau mất mát thì ngày ngày vẫn gặm nhấm trái tim tớ. Tớ đã mất niềm tin vào cuộc sống, mất hoàn toàn ấy ạ.

Cô nhấn mạnh ba chữ “mất hoàn toàn” bằng một vẻ tôi chưa bao giờ thấy ở cô, một con người hiền lành dễ mến. Trong ánh mắt cô có lửa, nhưng chỉ trong giây lát lại dịu dàng trở lại.

- Điều gì ghê gớm đến nỗi khiến ấy mất niềm tin?- tôi hỏi bằng một nụ cười phảng phất niềm thích thú.

- Rất nhiều ấy ạ. Toàn là những điều vụn vặt nhưng vô số những điều như thế cứ từng ngày từng ngày gặm nhấm niềm tin của tớ vào cuộc sống cho đến khi nó chẳng còn gì. Đôi khi đó chỉ là một câu nói vu vơ thôi nhưng khiến tớ thất vọng ghê gớm vào con người. Phải rồi, có những người rất thích hứa hẹn, có vẻ rất nhiệt tình giúp đỡ mình, sẽ làm giúp mình cái này cái kia, khiến mình vui sướng hi vọng để rồi cuối cùng chua xót nhận ra đó chỉ là những lời hứa hão. Ôi lúc nói sao mà nghe hay thế, thế mà khi mình nhắc thì buông ra một câu “Anh dạo này bận quá. Xin lỗi em nhé”. Ôi nghe mới nhẹ nhàng làm sao. Rồi có những người chẳng bao giờ đúng hẹn, bảo tám giờ, chờ đến chín giờ mình sốt ruột gọi điện thì bảo “sắp đến” và đến mười giờ thì mới đến nơi. Đến nơi chỉ nói một câu “Xin lỗi, anh bận quá” thế là xí xóa. Ấy có hiểu tại sao tớ buồn chưa?

- Tớ hiểu rồi. Tớ cũng nhiều lúc thất vọng với con người như ấy, nhiều khi ngay cả với những người thân quen. Có những đứa bạn hỏi vay tiền, không cho vay không được, mà cho vay rồi thì cứ như là mình đang nợ nó ấy. Đến hạn không chịu trả, cứ lần lữa mãi bảo “Tao hết tiền rồi”. Cứ mỗi lần gặp mặt nó là mình chỉ nghĩ đến món nợ chưa đòi được, nhưng nếu cứ đòi suốt thì chắc cũng hết bạn bè luôn. Đến lúc mình túng thiếu làm căng thì nó lại xưng xỉa lên “Có tiền tao trả mày ngay chứ giữ làm gì”. Nhưng nó chẳng bao giờ có tiền vì cứ có tiền nó lại mua ngay quần mới, áo mới, giày mới. Còn tớ có tiền đấy nhưng chỉ là trong ý nghĩ thôi, chẳng biết làm sao chỉ trách cái tính vô tâm của con người.

- Ấy ạ. Tớ còn cảm thấy chán chuyện yêu đương nữa.
“À, chắc đây là nguyên nhân chính của nỗi chán chường”, tôi thầm nghĩ, “đối với các cô gái thì luôn luôn là chuyện yêu đương”

- Anh ấy sinh năm bảy chín, hơn một chục tuổi cũng chưa già quá đúng không. Anh ấy rất biết chiều chuộng tớ. Tớ cũng thích anh ấy nhưng nhiều khi tớ có cảm giác không thích chuyện yêu đương. Nó khiến tớ tốn nhiều thời gian và nhiều khi lại khiến mình mệt mỏi nữa. Cứ mỗi tối tớ lại phải nhắn tin chúc anh ấy ngủ ngon. Mặc dù điều đấy không bắt buộc nhưng tớ luôn bắt mình phải như thế. Ấy có thể thấy chuyện đấy rất nhỏ nhưng đôi khi nó khiến tớ mệt, và đấy cũng chỉ là một ví dụ thôi. Vả lại mấy hôm trước anh ấy đã làm một chuyện khiến tớ rất thất vọng.

- Anh ấy có người khác?
- Không, anh ấy tặng tớ một chiếc LX.

Tôi cười rũ rượi:
- Ôi, tuyệt quá đi chứ.

- Ấy tưởng thế là hay à. Ừ hành động ấy trông có vẻ lãng mạn đấy nhưng tớ thấy nó trẻ con kiểu gì ấy. Tại sao anh ấy nghĩ là tớ có thể nhận được nhỉ. Khi ở bên nhau thì còn được chứ lúc chia tay rồi chẳng nhẽ tớ cứ mặt dầy giữ lại à, hay là đem giả cho anh ấy. Tớ mà nhận xe thì chẳng hóa ra tự hạ thấp nhân cách của mình à. Sao anh ấy không hiểu điều đấy nhỉ? Cho nên tớ không nhận, rồi tớ nói chia tay với anh ấy.

Quả thật tôi rất khâm phục Phương Hà. Cô ấy có một nhân cách thật cao quí, hơn hẳn những cô gái khác. Cô lại thở dài:
- Ôi tớ mất hết niềm tin vào cuộc đời rồi. Ấy làm thế nào lấy lại niềm tin cho tớ đi.

Tôi ư? Một gã lông bông chẳng ra sao có thể làm gì để đem lại niềm tin cho một cô gái hoàn hảo như thế. Chợt một ý tưởng lóe lên trong đầu tôi:
- Đi thôi.
- Đi đâu, tớ còn chưa uống hết cốc nước?
- Đi lấy lại niềm tin cho ấy- tôi nháy mắt.
Cô cười rạng rỡ, đôi mắt lấp lánh nhìn tôi.

Nơi tôi đưa Phương Hà đến là Mỹ Đình. Trước sân vận động quốc gia là một khoảng đất rộng mênh mông xe cộ qua lại thưa thớt. Ở đây ta có thể phóng tầm mắt tới tận đường chân trời chứ không cảm thấy bí bức như trong nội đô. Ở đây ta cảm thấy mình thật bé nhỏ trong cái vô cùng của trời đất. Tôi đưa Phương Hà đến đây chơi thả diều.

- Làm sao cho diều bay lên?- cô hỏi.
- Phải chạy thật nhanh- tôi đáp lại.
Thế là tôi chạy để kéo cho diều bay lên còn Phương Hà chạy theo cổ vũ, chắc hẳn trông ngộ lắm.

- A, lên rồi kìa- cô reo lên thích thú- Đưa tớ cầm nào.
- Ôi tớ chạy toát mồ hôi giữa trời nắng cho nó lên mà cuối cùng lại để ấy giữ diều à.

- Như thế ấy mới đem lại niềm tin cho tớ được.
Trông khuôn mặt cô rạng rỡ quên hết sầu muộn, cô không còn là nàng thiếu nữ quyến rũ quí phái mà đã trở thành đứa trẻ hồn nhiên vui tươi ngày nào. Cánh diều no gió trên bầu trời xanh nắng đã đem về những ước mơ từ miền ấu thơ, cho Phương Hà và cho tôi. Chơi diều đã chán cô bảo tôi:

- Tự dưng tớ muốn đi xe đạp ấy ạ. Lâu lắm rồi tớ chưa được đi xe đạp. Làm sao để kiếm được một chiếc xe đạp bây giờ nhỉ?
Tôi nhìn quanh, ngó thấy một chiếc mini Nhật dựng bên hàng nước xa xa, bèn đến hỏi thuê:

- Bác ơi, cháu muốn thuê chiếc xe đạp này được không ạ.
- Bọn cháu chỉ đi quanh đây thôi- Phương Hà thêm vào.
Có lẽ trông mặt mũi sáng sủa và nghĩ bọn tôi là một đôi tình nhân nên theo một câu ngạn ngữ phương Tây “Ai cũng yêu những kẻ đang yêu”, bác chủ xe tốt bụng lạ thường:

- Ôi dào, bọn cháu cứ lấy mà đi. Bác không lấy tiền đâu.
Tôi cảm ơn bác rồi cưỡi lên chú ngựa sắt với Phương Hà ngồi sau.
- Đạp nhanh lên nào- cô thúc tôi.

Thật là một cảm giác mới mẻ. Cứ như tôi đã không đạp xe cả một thế kỉ rồi. Tôi đang đèo Phương Hà trên con đường rộng thênh thang, rộng như những đám mây trắng trên kia, rộng như cuộc đời đẹp đẽ này. Phương Hà dang tay đón nắng vàng rực rỡ vào lòng:

- Ồ sao bác ấy tốt thế nhỉ. Hóa ra trên đời vẫn còn nhiều người tốt. Tớ lấy lại được niềm tin vào cuộc đời rồi.
Cô cất vang tiếng hát say mê:"Dường như nắng đã làm má em thêm hồng
Làn mây bay đã yêu tóc em
Trộm nhìn, anh khẽ cười, khiến em thẹn thùng
Áo trắng em bay giờ tan trường
Đạp xe nơi sân trường tóc em buông dài
Lặng thinh anh ngóng trông đã lâu
Người ngẩn ngơ đứng nhìn đánh rơi nụ cười
Rồi em xao xuyến, chợt nghe vu vơ…”
Ngày hôm ấy tôi sẽ chẳng bao giờ quên được, mỗi sớm mai thức dậy ta không biết được cuộc sống sẽ đem lại cho ta những gì. Đó là một ngày đẹp trời. Lúc chia tay, Phương Hà nói với tôi:

- Cám ơn ấy. Ấy đã đem lại cho tớ niềm tin cuộc sống. Ấy đã đưa tay kéo tớ dậy mà chẳng đòi hỏi gì. Ấy đã cho tớ thấy trên đời vẫn còn nhiều người tốt.

Tôi mỉm cười từ biệt cô. Lúc nãy tôi đã nghĩ rằng trong những giây phút lãng mạn như thế tôi có thể tỏ tình với cô. Nhưng để Phương Hà biết rằng tôi sẽ chẳng phóng xe đến nếu cú điện thoại ban sáng không phải từ người con gái tôi thích, để cô biết điều ấy thì tôi sẽ không đem lại cho cô niềm tin vào cuộc đời này nữa. Có lẽ tôi phải đợi một dịp khác, một ngày đẹp trời như hôm nay chăng?
 

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top