Trả lời chủ đề



CƠN BÃO LÒNG


Đã nhiều đêm, hằng giờ ngồi thao thức


Dưới mây mờ, nhung nhớ đến hồn trăng


Thả tâm tư trong uất nghẹn trào dâng


Tiếng hoang dã vạn lần gầm thống hận!




Ta hận ta vì sao luôn lận đận


Tấm thân tàn lại vướng bận sầu ai


Nhìn cuộc đời bằng rực ánh men cay


Để lặng lẽ đoạn đoài thân cánh gãy




Những chiều buồn với nỗi niềm tê tái


Phố thưa người, lặng lẽ cánh hồn sương


Không gian nầy như gom lại sầu tương


Ngàn sỏi đá, gập ghềnh, chân rướm máu




Bao trưa hè sục sôi hờn giông bão


Sao ngươi về chao đảo phủ tai ương


Cho tim ta tan nát, ướp sầu vương


Rồi tơi tả trên đường quăng sọt rác!




Những chiều thu, hồn trôi vào lệ nhạc


Nhịp ngân nga khóc chết những vàng rơi


Nhìn tức tưởi, ngàn thương trôi diệu vợi


Mà thấy sầu rụng rã, phủ rong rêu




Thấy cô độc, trơ trọi dưới ráng chiều


Chân mệt mỏi đi, nhớ từng kỷ niệm


Tất cả hôm nay đã cuốn vào tẩn liệm


Ôm mối hờn đối mặt với cuồng phong




Tấm chăn thương giờ đành thả trôi dòng


Bao lưu luyến từ đây đành gói lại


Mảnh hồn tàn lao vào cơn mệt mỏi


Chút ánh đời lấp loé tận xa xôi!




Nguyễn Thành Sáng



Top