sieucancan
New member
- Xu
- 0
Một buổi tối của nhiều năm trước, có một thanh niên nhập cư tên là Hăng-Ri đứng thẫn thờ bên bờ sông. Hôm ấy là sinh nhật thứ 30 của anh, nhưng anh lại nghĩ: không biết mình có nên sống tiếp nữa hay không. Bỡi vì, từ nhỏ, Hăng-ri sống ở Cô nhi viện, người thì lùn tịt, tướng mạo xấu xí, tiếng nói nặng giọng thổ âm. Cho nên, ang tự coi khinh mình cho rằng mình là thằng nhà quê vừa xấu, vừa đần, đến công việc phổ thông nhất cũng không dám đi xin. Anh thất ngiệp và không có nhà cửa, gia đình.
Giữa lúc Hăng-ri đi đi lại lại, đắn đo giữa sự sống và cái chết thì một người bạn sống cùng anh ở Cô nhi viện trước đây tên là Giooc-giơ chạy đến nói hét lên: Hăng-ri, báo cho cậu 1 tin tốt lành!
Hăng-ri mặt buồn thiu nói: Tin tốt lành không thuộc về mình.
- Không, vừa rồi mình nghe đài đưa tin là Hoàng đế Na-pô-lê-on từng thất lạc một người cháu. Theo phát thanh viên mô tả thì tướng mạo người ấy giống hệt cậu ?
- thật không? Ta là cháu Hoàng đế Na-pô-lê-on sao? Trong chốc lát, Hăng-ri trở nên phấn chấn, anh liên tưởng tới người ông với thân hình thấp lùn, đã từng chỉ huy hàng ngàn vạn binh mã, ra những mệng lệnh uy nghiêm bằng thổ âm nước Pháp. Phút chốc, anh cảm thấy thân hình nhỏ bé của mình tràn đầy sức mạnh, khẩu âm tiếng Pháp của anh cũng trở nên uy nghiêm và cao sang.
Sáng hôm sau, Hăng-ri đến xin việc làm ở một công ty lớn trong lòng tràn đầy niềm tin, và anh được tiếp nhận ngay. Hai mươi năm sau, anh trở thành tổng giám đốc công ty này, bây giờ thì anh biết rằng mình không phải là cháu hoàng đế Na-pô-lê-on, nhưng vấn đề này đã không còn quan trọng nữa !
1. Qua tình huống trên, anh ( chị) liên tưởng đến những nội dung nào của triết học duy vậy biện chứng ?
2. Anh chị nghĩ gì về quan điểm “ tự tin” là kẻ thù của “ tự ti” và là cạm bẩy của cuộc đời ?