Mùa hè nóng bức, Kirop đang cùng bạn bè đá bóng ở sân vận động, sau trận bóng, người cậu ướt sũng vì mồ hôi đổ ra như tắm. Cục trưởng Pôn cũng hết giờ làm việc ở sở, liền lái xe đi đón Kirop ở sân vận động về nhà một thể. Kirop là con của cục trưởng cục cảnh sát điều tra hình sự Pon, đồng thời cũng là tai mắt rất có năng lực của cảnh sát về trật tự đường phố.
Trong xe mở máy điều hòa, Kirop vừa chui vào xe đã cảm thấy mát mẻ sảng khoái quá. Đúng lúc, chuông điện thoại trong xe reo vang. Đội trưởng cục cảnh sát báo cáo cục trưởng Pôn, ngân hàng ở trung tâm thành phố vừa bị cướp. Theo thông tin ban đầu của nhân viên ngân hàng, bọn cướp dùng xe ô tô màu xanh, tẩu thoát về hướng Bắc.
Cục trưởng Pôn lập tức quay xe lao về hướng Bắc, tiến vào đường cao tốc. Đồng thời qua điện thoại, hạ lệnh cho thục hạ bố trí lực lượng, ngăn chặn và kiểm tra tất cả các xa màu xanh đang đi về hướng Bắc.
Mặc dù cảnh sát động cơ nhanh, chấp hành mệnh lệnh nghiêm túc, nhưng việc chặn bắt một chiếc xe trên đường cao tốc hoàn toàn không phải là một việc đơn giản. Đặc biệt trên đường cao tốc còn nhiều đường nhánh, rẽ đi nơi khác. Lẽ nào bọn cướp lại không biết rẽ vào các con đường nhỏ, đến các vùng hẻo lánh để lẩn trốn sự truy đuổi? Chắc chắn trong bọn cướp phải có những tên rất thông thuộc địa hình. Còn muốn biết chính xác bọn chúng trốn chạy theo đường nào thì cần phải có người trông thấy chúng chạy đi đâu chỉ rõ thì mới có thể truy đuổi nhanh được.
Rất may, xe của cục trưởng Pôn vừa đến một ngã rẽ, có một thanh niên đang đứng đợi xe, muốn đi nhờ một quãng. Cục trưởng cũng vì muốn hỏi thăm đường, nên đồng ý cho anh ta quá giang. Câu chuyện của cục trưởng với anh thanh niên đi nhờ xe bắt đầu.
Anh đợi ở đây bao lâu rồi?
Tôi đợi có lẽ hơn một tiếng rồi, trời nóng quá, nóng muốn chết !
Anh có trông thấy có một chiếc xe màu xanh nào chạy ngang qua đây không?
Có, tôi trông thấy một chiếc xe màu xanh chạy qua. Muốn vẫy xe xin quá giang mà không được. Xe đó chạy nhanh quá !
Anh thấy nó chạy theo đường nào?
Chạy về phía Đông !
Cục trưởng Pôn vội quay xe lao về phía Đông, người thanh niên ngồi nhờ xe thấy xe chạy đổi hướng cũng vẫn im lặng không tỏ ra ngạc nhiên thắc mắc. Hắn thản nhiên lấy trong túi quần ra mấy quả quýt và một thanh kẹo sô cô la, đưa về phía Kirop ngồi sau hỏi:
Chú em, thích ăn thứ gì?
Kirop liền hỏi cha.Ba ơi, con có được phép ăn đồ ăn của mọi người cho không ạ?
Cục trưởng Pôn nói. Có lẽ hôm nay bố con ta không kịp quay về nhà để ăn bữa tối đúng giờ đâu. Con ăn chút gì cho đỡ đói cũng được.
Kirop cầm thanh sô cô la và cảm ơn người thanh niên đi nhờ xe.
Kirop bóc vỏ giấy, dùng tay bẻ thanh kẹo sô cô la. Pắc, một tiếng khô khan, thanh kẹo rất cứng gãy đôi thành hai mảnh. Kirop nhấm nháp thanh kẹo một cách thú vị, như đang thưởng thức hương vị thơm ngon của thanh kẹo sô cô la thượng hạng. Nhưng thực ra, trong đầu cậu bé đang rộn lên những suy nghĩ. Cầu liền cầm bút, ghi mấy dòng chữ lên vỏ giấy của phong kẹo sô cô la. Sau đó dùng giấy đó gói nửa thanh kẹo còn lại, đưa cho cục trưởng Pôn.
Ba ! ba cũng ăn một chút cho đỡ đói!
Cục trưởng nhận gói kẹo, thấy hàng chữ của Kirop viết trên vỏ giấy.
Ba ! Anh thanh niên này nói dối đấy. Anh ta nói đã đợi xe hơn một tiếng rồi, trời lại nóng thế này, mà sao thanh kẹo anh ta để trong túi vẫn còn cứng thế này? Sao chẳng bị mềm đi chút nào cả?
Cục trưởng Pôn lập tức dừng xe, gọi anh thanh niên đi nhờ xe tra hỏi.
Anh là đồng bọn với bọn cướp nhà băng, có nhiệm vụ đứng ở đường rẽ đánh nhằm đánh lạc hướng truy đuổi của cảnh sát. Đúng không? Anh phải theo tôi về đồn để thẩm vấn. Anh tạm thời mất tự do.
Tên thanh niên đi nhờ xe, mặt bỗng tái xám, ngây ra. Lúng túng tuân theo lệnh của cục trưởng Pôn, về đồn chịu thẩm vấn và khai nhận. Hắn không biết rằng, chính thanh kẹo sô cô la đã tố cáo hắn. Người có công đầu tiên phát hiện ra vai trò chim mồi của hắn là Kirop, chứ không phải cục trưởng Pôn giỏi giang và kinh nghiệm.
Sau khi tên thanh niên nhận tội, cục trưởng Pôn nhanh chóng truy đuổi chiếc xe màu xanh. Chẳng bao lâu sau, cảnh sát tóm được bọn tội phạm.
Sưu tầm.
Trong xe mở máy điều hòa, Kirop vừa chui vào xe đã cảm thấy mát mẻ sảng khoái quá. Đúng lúc, chuông điện thoại trong xe reo vang. Đội trưởng cục cảnh sát báo cáo cục trưởng Pôn, ngân hàng ở trung tâm thành phố vừa bị cướp. Theo thông tin ban đầu của nhân viên ngân hàng, bọn cướp dùng xe ô tô màu xanh, tẩu thoát về hướng Bắc.
Cục trưởng Pôn lập tức quay xe lao về hướng Bắc, tiến vào đường cao tốc. Đồng thời qua điện thoại, hạ lệnh cho thục hạ bố trí lực lượng, ngăn chặn và kiểm tra tất cả các xa màu xanh đang đi về hướng Bắc.
Mặc dù cảnh sát động cơ nhanh, chấp hành mệnh lệnh nghiêm túc, nhưng việc chặn bắt một chiếc xe trên đường cao tốc hoàn toàn không phải là một việc đơn giản. Đặc biệt trên đường cao tốc còn nhiều đường nhánh, rẽ đi nơi khác. Lẽ nào bọn cướp lại không biết rẽ vào các con đường nhỏ, đến các vùng hẻo lánh để lẩn trốn sự truy đuổi? Chắc chắn trong bọn cướp phải có những tên rất thông thuộc địa hình. Còn muốn biết chính xác bọn chúng trốn chạy theo đường nào thì cần phải có người trông thấy chúng chạy đi đâu chỉ rõ thì mới có thể truy đuổi nhanh được.
Rất may, xe của cục trưởng Pôn vừa đến một ngã rẽ, có một thanh niên đang đứng đợi xe, muốn đi nhờ một quãng. Cục trưởng cũng vì muốn hỏi thăm đường, nên đồng ý cho anh ta quá giang. Câu chuyện của cục trưởng với anh thanh niên đi nhờ xe bắt đầu.
Anh đợi ở đây bao lâu rồi?
Tôi đợi có lẽ hơn một tiếng rồi, trời nóng quá, nóng muốn chết !
Anh có trông thấy có một chiếc xe màu xanh nào chạy ngang qua đây không?
Có, tôi trông thấy một chiếc xe màu xanh chạy qua. Muốn vẫy xe xin quá giang mà không được. Xe đó chạy nhanh quá !
Anh thấy nó chạy theo đường nào?
Chạy về phía Đông !
Cục trưởng Pôn vội quay xe lao về phía Đông, người thanh niên ngồi nhờ xe thấy xe chạy đổi hướng cũng vẫn im lặng không tỏ ra ngạc nhiên thắc mắc. Hắn thản nhiên lấy trong túi quần ra mấy quả quýt và một thanh kẹo sô cô la, đưa về phía Kirop ngồi sau hỏi:
Chú em, thích ăn thứ gì?
Kirop liền hỏi cha.Ba ơi, con có được phép ăn đồ ăn của mọi người cho không ạ?
Cục trưởng Pôn nói. Có lẽ hôm nay bố con ta không kịp quay về nhà để ăn bữa tối đúng giờ đâu. Con ăn chút gì cho đỡ đói cũng được.
Kirop cầm thanh sô cô la và cảm ơn người thanh niên đi nhờ xe.
Kirop bóc vỏ giấy, dùng tay bẻ thanh kẹo sô cô la. Pắc, một tiếng khô khan, thanh kẹo rất cứng gãy đôi thành hai mảnh. Kirop nhấm nháp thanh kẹo một cách thú vị, như đang thưởng thức hương vị thơm ngon của thanh kẹo sô cô la thượng hạng. Nhưng thực ra, trong đầu cậu bé đang rộn lên những suy nghĩ. Cầu liền cầm bút, ghi mấy dòng chữ lên vỏ giấy của phong kẹo sô cô la. Sau đó dùng giấy đó gói nửa thanh kẹo còn lại, đưa cho cục trưởng Pôn.
Ba ! ba cũng ăn một chút cho đỡ đói!
Cục trưởng nhận gói kẹo, thấy hàng chữ của Kirop viết trên vỏ giấy.
Ba ! Anh thanh niên này nói dối đấy. Anh ta nói đã đợi xe hơn một tiếng rồi, trời lại nóng thế này, mà sao thanh kẹo anh ta để trong túi vẫn còn cứng thế này? Sao chẳng bị mềm đi chút nào cả?
Cục trưởng Pôn lập tức dừng xe, gọi anh thanh niên đi nhờ xe tra hỏi.
Anh là đồng bọn với bọn cướp nhà băng, có nhiệm vụ đứng ở đường rẽ đánh nhằm đánh lạc hướng truy đuổi của cảnh sát. Đúng không? Anh phải theo tôi về đồn để thẩm vấn. Anh tạm thời mất tự do.
Tên thanh niên đi nhờ xe, mặt bỗng tái xám, ngây ra. Lúng túng tuân theo lệnh của cục trưởng Pôn, về đồn chịu thẩm vấn và khai nhận. Hắn không biết rằng, chính thanh kẹo sô cô la đã tố cáo hắn. Người có công đầu tiên phát hiện ra vai trò chim mồi của hắn là Kirop, chứ không phải cục trưởng Pôn giỏi giang và kinh nghiệm.
Sau khi tên thanh niên nhận tội, cục trưởng Pôn nhanh chóng truy đuổi chiếc xe màu xanh. Chẳng bao lâu sau, cảnh sát tóm được bọn tội phạm.
Sưu tầm.