Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
CẢM XÚC
Thành phố thân thương…!
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="Sophie ^_^" data-source="post: 88915" data-attributes="member: 132377"><p>5h sáng- Có khi nào bạn nhìn thành phố Đồng Hới thân yêu vào giờ đó?</p><p> Từng cơn gió biển thổi về trên những tán cây, nhẹ nhàng, khe khẽ đung đưa theo chiều gió. Chỉ một tiếng lá rơi nghiêng cũng đủ để khoảng không thêm xào xạc, khác khẳn với cái nhộn nhịp, hối hả vào giờ công sở hay những giờ cao điểm. Thành phố giờ đây rất hiền. Có tiếng gánh hàng rong cất lên rồi tan vào sự yên tĩnh của những con phố dài. Sương giăng mắc trên những lối đi, gió lạnh, mặn chát mùi muối biển, mùi quê hương, vị mặn mòi của đất. Có lẽ cả thành phố còn chìm trong giấc ngủ, mấy cửa hàng nằm san sát vào nhau, im lìm. Lại có tiếng của những gánh hàng rong, lần này nó không còn tan vào khoảng không vô dịch nữa. Một cụ bà chừng 60 tuổi với gánh hàng quà trên vai,Bước nhanh trên phố, miệng nhai trầu vẫn không thôi nở một nụ cười hiền hậu. Bà khoác một chiếc khăn bà ba, đi đôi guốc mộc. Nhưng tưởng hình ảnh này đã phai mờ dần theo thời gian nhưng nay vẫn còn đó. Bà đặt gánh hàng xuống vỉa hè nhìn tôi cười:</p><p> - Cháu mua bánh không? Sáng sớm thế này đã vội đi đâu vậy?</p><p> Tôi mỉn cười bắt chuyện:</p><p> - Bà lấy cho cháu hai cái bánh với ạ!</p><p> Gánh bánh còn nóng hổi bốc lên làm cho tiết đông bớt se lạnh.</p><p> - Chắc bà phải dậy sớm để nấu bánh bà nhỉ?</p><p> - Bà quen rồi, cũng đã hơn 30 năm, lúc nào cũng vậy, dù trời có mưa hay nắng nóng bà vẫn gánh hang đi, đó đã thành thói quen khó bỏ của bà rồi. Hôm nào ốm không đi được bà cứ buồn buồn thế nào ấy.</p><p> Bà lại cười, lúc này tôi mới nhìn rõ bà hơn. Bà cũng giống nội tôi, nhưng hình như già hơn thì phải, gương mặt phúc hậu, khắc khổ. </p><p> - Bà yêu cái thành phố này, nhất là vào sáng sớm. Bây giờ còn yên ắng thế này đây chứ chút nữa là lại ồn ào náo nhiệt mà. Bà kể về những con phố, những con người mà bà đã từng gặp. 30 năm gánh hàng rong có lẽ bà đã từng đi lại nhiều lần trong thành phố quen thuộc này nhưng tình yêu bà dành cho nó chưa bao giờ tắt.</p><p> Tôi bị cuốn theo những câu chuyện của bà, cảm giác gần gũi như đã than thuộc từ lâu. Bà nhìn tôi cười rồi nói:</p><p> - Thôi bà đi đây, tầm này chắc học sinh chuẩn bị đi học rồi, bà phải đến cổng trường cho kịp giờ.</p><p> Tôi nhìn bà đi them một đoạn, cho đến khi bà rẽ vào con ngõ nhỏ. Nắng bắt đầu lên, tiếng rao nhỏ dần, nhỏ dần rồi tắt hẳn.</p><p> Ngày mai, cũng trên con đường này, tôi sẽ gặp lại và hỏi tên bà, có thể vậy nhưng sao tôi vẫn thấy nuối tiếc bởi hôm nay tôi sẽ rời xa thành phố cùng gia đình đến một miền đất mới. Có nhớ không một thành phố quen thuộc gắn bó với tôi, với gia đình suốt 16 năm tuổi thơ. Tôi chợt nhận ra rằng có những người chỉ gặp một lần nhưng sẽ khiến ta nhớ mãi, cũng có những nơi gắn bó, than thuộc với ta suốt thuở ấu thơ nhưng chỉ khi rời xa ta mới nhận ra nơi đó đã neo đậu trong tim ta, như bà và cả thành phố than yêu của tôi vậy.</p><p></p><p></p><p>( Sưu tầm) ^^</p></blockquote><p></p>
[QUOTE="Sophie ^_^, post: 88915, member: 132377"] 5h sáng- Có khi nào bạn nhìn thành phố Đồng Hới thân yêu vào giờ đó? Từng cơn gió biển thổi về trên những tán cây, nhẹ nhàng, khe khẽ đung đưa theo chiều gió. Chỉ một tiếng lá rơi nghiêng cũng đủ để khoảng không thêm xào xạc, khác khẳn với cái nhộn nhịp, hối hả vào giờ công sở hay những giờ cao điểm. Thành phố giờ đây rất hiền. Có tiếng gánh hàng rong cất lên rồi tan vào sự yên tĩnh của những con phố dài. Sương giăng mắc trên những lối đi, gió lạnh, mặn chát mùi muối biển, mùi quê hương, vị mặn mòi của đất. Có lẽ cả thành phố còn chìm trong giấc ngủ, mấy cửa hàng nằm san sát vào nhau, im lìm. Lại có tiếng của những gánh hàng rong, lần này nó không còn tan vào khoảng không vô dịch nữa. Một cụ bà chừng 60 tuổi với gánh hàng quà trên vai,Bước nhanh trên phố, miệng nhai trầu vẫn không thôi nở một nụ cười hiền hậu. Bà khoác một chiếc khăn bà ba, đi đôi guốc mộc. Nhưng tưởng hình ảnh này đã phai mờ dần theo thời gian nhưng nay vẫn còn đó. Bà đặt gánh hàng xuống vỉa hè nhìn tôi cười: - Cháu mua bánh không? Sáng sớm thế này đã vội đi đâu vậy? Tôi mỉn cười bắt chuyện: - Bà lấy cho cháu hai cái bánh với ạ! Gánh bánh còn nóng hổi bốc lên làm cho tiết đông bớt se lạnh. - Chắc bà phải dậy sớm để nấu bánh bà nhỉ? - Bà quen rồi, cũng đã hơn 30 năm, lúc nào cũng vậy, dù trời có mưa hay nắng nóng bà vẫn gánh hang đi, đó đã thành thói quen khó bỏ của bà rồi. Hôm nào ốm không đi được bà cứ buồn buồn thế nào ấy. Bà lại cười, lúc này tôi mới nhìn rõ bà hơn. Bà cũng giống nội tôi, nhưng hình như già hơn thì phải, gương mặt phúc hậu, khắc khổ. - Bà yêu cái thành phố này, nhất là vào sáng sớm. Bây giờ còn yên ắng thế này đây chứ chút nữa là lại ồn ào náo nhiệt mà. Bà kể về những con phố, những con người mà bà đã từng gặp. 30 năm gánh hàng rong có lẽ bà đã từng đi lại nhiều lần trong thành phố quen thuộc này nhưng tình yêu bà dành cho nó chưa bao giờ tắt. Tôi bị cuốn theo những câu chuyện của bà, cảm giác gần gũi như đã than thuộc từ lâu. Bà nhìn tôi cười rồi nói: - Thôi bà đi đây, tầm này chắc học sinh chuẩn bị đi học rồi, bà phải đến cổng trường cho kịp giờ. Tôi nhìn bà đi them một đoạn, cho đến khi bà rẽ vào con ngõ nhỏ. Nắng bắt đầu lên, tiếng rao nhỏ dần, nhỏ dần rồi tắt hẳn. Ngày mai, cũng trên con đường này, tôi sẽ gặp lại và hỏi tên bà, có thể vậy nhưng sao tôi vẫn thấy nuối tiếc bởi hôm nay tôi sẽ rời xa thành phố cùng gia đình đến một miền đất mới. Có nhớ không một thành phố quen thuộc gắn bó với tôi, với gia đình suốt 16 năm tuổi thơ. Tôi chợt nhận ra rằng có những người chỉ gặp một lần nhưng sẽ khiến ta nhớ mãi, cũng có những nơi gắn bó, than thuộc với ta suốt thuở ấu thơ nhưng chỉ khi rời xa ta mới nhận ra nơi đó đã neo đậu trong tim ta, như bà và cả thành phố than yêu của tôi vậy. ( Sưu tầm) ^^ [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
CẢM XÚC
Thành phố thân thương…!
Top