Kuin Sukoagoa
Yêu
- Xu
- 0
Xin chia sẻ cùng Blog Việt cảm xúc trong một ngày gió mùa trở lại...
"Gió mùa lại về. Chẳng phải mùa thu nên chẳng hương hoa sữa. Gió mùa đông không còn trong trẻo như câu hát Tháng Tư độ nào, cũng chẳng dịu dàng như tháng Mười ai đặt bên cửa sổ. Gió mùa đông khiến Người ta se lòng, trầm lắng và nghĩ suy nhiều hơn.
Thế rồi Người ta nhớ, nhớ mình là con gái. Và phía sau một cô gái là gì bạn biết không? Phía sau một cô gái là những nỗi nhớ xếp thành dãy…
Mỗi độ gió về Người ta lại khe khẽ đọc câu thơ tự viết, qua mấy mùa mà vẫn
chẳng đổi thay”
“Gió về ngang cửa sổ chưa anh
Ban công này em đứng đây ngóng đợi
Nơi xa nào người đưa tay hứng tới?
Bàn tay nào tự ủ ấm bàn tay?”
Rồi Người ta sẽ lại nghe “Đêm nằm mơ phố”, sẽ lại vu vơ “Tay em lạnh mùa đông”, sẽ lại mong “đêm xin bình yên nhé” và có giây phút lại “mơ như mình quên hết. quên đi tình yêu quá vô cùng”…
Mùa đông ơi xin nhớ cho rằng: Người ta chỉ là một cô gái! Một cô gái đã đủ lớn để …mong bé lại như ngày hôm qua…"
07.12.10
P/S: Một cánh cửa khép là cánh cửa chờ đc mở. Cám ơn bạn đã hiểu "đừng ai đọc những gì tôi viết" có nghĩa là "xin hãy đọc tôi, và hiểu (dù là theo cách của bạn)" bởi vì "một bàn tay đưa ra luôn chứa nỗi khát khao đc nắm một bàn tay khác”.
* Ai sẽ là người tiếp theo cõng em?
Hôm nay đi trên đường tình cờ em nhìn thấy một cụ già cõng vợ trên đường. Hai cụ chắc phải hơn 70, người vợ bị đau chân và người chồng cứ từ từ cõng vợ trên đường như thế, không vội vã… Nhịp sống hối hả không làm họ thôi quan tâm đến nhau, thôi dành cho nhau những cử chỉ dịu dàng. Trông họ thật hạnh phúc, em biết…đúng là tình yêu thì không có tuổi anh ạ. Và hình ảnh đó tự nhiên làm em nhớ đến anh….
Em nhớ …vì cõng là việc mà em rất thích được người khác làm cho mình, nhất là người yêu. Anh nhớ không? Anh đã cõng em tất cả bao nhiêu lần?
Em rất thích được cõng vì khi ấy em được tựa vào vai người khác, vừa trò chuyện vừa đón gió, vừa nhìn trời nhìn mây… cảm giác thật bay bổng… như là em được bay vậy. Và có khi đến chết, em cũng muốn được chết trên vai người khác, lúc ấy em sẽ chỉ như chìm vào giấc ngủ say mãi mà không hề đau đớn.
Anh cõng em những lúc chúng ta bình yên nhất, cả những lúc nắng, lúc mưa hay lúc giận hờn…đường Hàn Quốc lúc ấy sao cứ dài mãi…đếm từng bước chân anh.
Em nhớ một lần em đã được anh cõng hơn 2 tiếng đi trên con đường này… và em cũng nhớ vào cái ngày định mệnh em đưa ra một quyết định táo bạo nhất em cũng được cõng đi trên con đường ấy… Anh nói rằng anh tôn trọng quyết định của em nhưng hãy để anh cõng em thêm một lần nữa… việc mà bấy lâu nay em vẫn muốn anh làm…
Khi chúng ta vẫn còn ở bên nhau em nghĩ rằng…
…em đủ tự tin để làm cho người yêu mình hạnh phúc
…đủ tình yêu cho anh thấy anh được yêu như thế nào?
…đủ quan tâm để anh được chia sẻ
…đủ nghị lực để động viên anh cố gắng trên con đường học hành cần khổ luyện mà anh đã chọn
…đủ mạnh mẽ để cùng anh giải quyết những khó khăn
Nhưng…thời gian cuối em đã suy nghĩ rất nhiều. Em của ngày xa anh đã nhận ra rằng tất cả những điều đó đều chưa đủ…
Em chưa đủ rộng lượng để chấp nhận với anh của ngày hôm nay khi càng ngày hai môi trường của chúng ta càng khác nhau rõ rệt, hoàn cảnh khiến anh tệ hơn. Em cũng thấy em chưa đủ sức mạnh để kéo anh trở về là anh của ngày trước, tình yêu của anh thì không thay đổi nhưng con người anh thì đã thay đổi rồi…
Quyết định của em có ích kỷ quá không?
Đã hơn 4 tháng kể từ ngày đó, nhưng cuộc đời thật trớ trêu… ngày em nghĩ mình đã thoải mái để bắt đầu một mối quan hệ mới thì chúng ta bất chợt gặp nhau trên đường. Anh lúc đấy nhìn em cười thật tươi, còn em thì cứ nhìn xem không biết có phải anh không nhỉ, đến khi anh cười thì em biết là mình đã đúng…
Sau đó lại chat với nhau, anh bảo sao mình không quay lại, anh sẽ cố thay đổi ? Em nghĩ và đã quyết định thế. Chúng ta cứ đi tiếp mà không nên quay lại, để cứ giữ mãi những kỉ niệm đẹp chứ không phải là càng tăng thêm những kỉ niệm buồn… chúng ta dừng lại ở đây thôi anh nhé!
Bản nhạc mà anh đánh cho em vào ngày sinh nhật luôn là bản nhạc mà em thích nhất: Bản tình ca mùa đông
Cảm ơn Ex …
Em tự hỏi: Ai sẽ là người tiếp theo cõng em đây?
Cho Hà Nội,
Cho Sài Gòn,
Cho anh – người con trai em đã từng yêu nhất...
Hà Nội mùa này, phố vắng lời hẹn hò trên môi nhàn nhạt. Thèm má hồng cho ngày đông lạnh thật lạnh, dài thật dài. Lắng nghe lời thì thầm của ai đó trong điện thoại : «Đông sang thật rồi đấy, Hà Nội lạnh không? ». Nhiều khi tạo hoá như đùa giỡn tình cảm chúng ta, một người đánh rơi, một người nhặt, một người ném vỡ, một người chữa lành...
Hà Nội vào đông và những tiếng cười không biên giới. Tiếng cười trong trẻo như xé nát những lần vụn vỡ. Yêu thương không dám nói ra rồi lỡ làng như mây khói. Thèm nghe một giọng nói ấm áp thao thao bất tuyệt mọi chuyện trên đời. Giá như, gần thêm chút nữa, có được không?
Vừa xem lại mấy bức hình của nhỏ bạn gửi lúc chiều, chợt thấy lòng rưng rưng...
Sài Gòn mùa đông…
Sài Gòn một chiều đông... phố cướp người con trai em yêu nhất... Thấy em nức nở trong cái rét căm căm, môi tím nhạt.
Sài Gòn sáng nắng chiều mưa, rộn ràng rồi lại lắng xuống... như lòng người thiếu nữ mười tám, lúc thì tinh nghịch lúc lại tương tư vào một cõi xa vời...
Sài Gòn đông về chúng chính, không khăn len trắng muốt, không áo bông to xụ, chỉ là chiếc áo khoác mỏng tang nhưng đủ ấm cho những vòng ôm thật nhẹ...
« Tháng 12 dịu dàng,
Lẽ ra là tiếng cười,
Lẽ ra là tình yêu,
Lẽ ra là một vòng ôm thật chặt
Lẽ ra là hạnh phúc.... »
Thỉnh thoảng những ý nghĩ trong đầu vụt qua, em sẽ dành dụm tiền ăn sáng để mua...vé máy bay. Vâng, thỉnh thoảng em muốn tìm anh, tìm người con trai em yêu nhất!
Hà Nội lặng theo em... Hà Nội lặng theo giờ tan tầm trong từng ngõ hẻm.
Nắng Sài Gòn không gắt gỏng nhưng cũng đủ mệt nhoài, cuộc sống xô bồ, bon chen nhưng đầy cơ hội. Chắc vì lẽ đó mà ba anh đưa mẹ con anh vào trong ấy định cư, Sài Gòn cướp lời từ biệt của em vào một chiều lạnh lẽo... Anh đi không tạ từ, cứ như biến mất hẳn vậy.
Có phải Sài Gòn cướp anh - người con trai em yêu nhất?
Nhiều khi em căm ghét thành phố ấy, xa ngàn cây số... Nếu bước chân em đi, khoảng bao nhiêu bước em đến được với miền đất ấy, liệu em có tìm thấy anh không? Ánh mắt Sài Thành có hun hút như mắt anh, có sâu thăm thẳm như những ngõ nhỏ ngoằn ngoèo, có như vậy không hả phố?
Tự dưng em thấy nhớ Sài Gòn, nhớ người con trai em đã từng yêu nhất... Đã từng bởi thứ tình cảm ấy đã rớt rơi từng ngày khi em bước chân trên phố phường Hà Nội, bao giờ em chợt dừng lại thì chợt ký ức xưa ùa về, không đủ mãnh liệt để em mua vé máy bay như những lần thỉnh thoảng ấy, nhưng chợt bồi hồi, như má hồng thuở mười tám của em. Lặng nhìn những bức ảnh kia, quen mà lạ, lạ mà quen, xa vời...một thoáng Sài Gòn đọng trên mắt em, êm dịu, như mắt người con trai em đã từng yêu nhất...
Sài Gòn mùa đông, đẹp lắm!
Em về hai mươi xanh lạ, cố chới với những tin yêu...
Em về một chiều vắng bóng, lãng đãng khói sương ai nỡ đi tìm...?
Nghiêng vai, nheo mắt nhìn qua khung cửa vuông chứa mảnh trời bé xíu của em, mười chín năm, em cố rướn thân nhỏ bé, trời Hà Nội mùa đông không trong veo như Sài Thành. Cây bàng trước hiên nhà đã ngả màu chao chát đỏ, những cành cây thì khẳng khiu và khô khốc chứ không xanh xanh như lá bàng nơi thành phố xa xôi ấy.
Tối qua, Sài Gòn nhắn tin cho em sau quãng thời gian mỏi mòn chờ đợi, lặng buồn. Mắt em ngân ngấn những giọt nước trong veo, là buồn...
Trên vai anh sẽ chở đầy mưa cho mùa khô Sài thành ướt đẫm. Trên tay em sẽ đựng đầy nắng cho mùa buốt giá ... Anh thương em, xa mấy cũng về. Em thương anh, lời chia tay bỏ ngỏ... Mặn nồng một chút tình xưa...
Em muốn bước đi trên đồng cỏ gai, chuếnh choáng trong ngàn nỗi nhớ, bước hụt vào một mảnh trời xám... vô thức... em đánh rơi hồn nhiên... Em đánh rơi hồn nhiên trong buổi chiều đầy nắng.
Mẹ bảo em có đôi mắt buồn...
Đôi mắt từng chênh vênh khi đứng giữa hai bờ nghiệt ngã, đôi mắt lọt thỏm vào hố sâu không cùng...
Đôi mắt đi tìm anh...một chiều vàng như thế... Đôi mắt em mải miết, rồi khắc khoải, rồi chờ đợi... rồi ngàn đời vẫn thế... Nhẹ thẫm một giọt lăn dài trên khoé...
Mẹ bảo là nước mắt sống. Người ta sống mà vẫn rơi nước mắt nhiều trên niềm vui còn bỏ dở… Thế khi làm cát bụi, thì cát có nước mắt không anh nhỉ?
“Tháng 12 mặn nồng,
Cần một vòng tay say đắm
Cần một đêm không mộng mị
Cần một tháng không trăn trở
Cần một bờ vai che chở
Lẽ ra là sẽ... Mà thôi...”
Chiều nay, em lang thang trên phố phường Hà Nội, tháng 12 lạnh hơn rồi, muốn gửi một chút vào cho anh, để anh biết Hà Nội vẫn đợi chờ. Em thích ngắm Hà Nội vào đông, ngắm những hàng hoa sớm trong cái rét căm căm, ngắm những hàng ngô khoai nghi ngút khói. Chợt thấy lòng ấm lạ…
Chọn một quán vắng, hít hà hương cà phê thơm ngậy, thèm một chút đông Sài thành cho những ngày lạnh giá được sưởi ấm…
Một thoáng Hà Nội trong gió rét, trong làn khói toả... Một thoáng Sài Gòn se se lạnh...
Một thoáng anh...
Một thoáng em…
Một thoáng ta cười vụng về...
"Gió mùa lại về. Chẳng phải mùa thu nên chẳng hương hoa sữa. Gió mùa đông không còn trong trẻo như câu hát Tháng Tư độ nào, cũng chẳng dịu dàng như tháng Mười ai đặt bên cửa sổ. Gió mùa đông khiến Người ta se lòng, trầm lắng và nghĩ suy nhiều hơn.
Thế rồi Người ta nhớ, nhớ mình là con gái. Và phía sau một cô gái là gì bạn biết không? Phía sau một cô gái là những nỗi nhớ xếp thành dãy…
Mỗi độ gió về Người ta lại khe khẽ đọc câu thơ tự viết, qua mấy mùa mà vẫn
chẳng đổi thay”
“Gió về ngang cửa sổ chưa anh
Ban công này em đứng đây ngóng đợi
Nơi xa nào người đưa tay hứng tới?
Bàn tay nào tự ủ ấm bàn tay?”
Rồi Người ta sẽ lại nghe “Đêm nằm mơ phố”, sẽ lại vu vơ “Tay em lạnh mùa đông”, sẽ lại mong “đêm xin bình yên nhé” và có giây phút lại “mơ như mình quên hết. quên đi tình yêu quá vô cùng”…
Mùa đông ơi xin nhớ cho rằng: Người ta chỉ là một cô gái! Một cô gái đã đủ lớn để …mong bé lại như ngày hôm qua…"
07.12.10
P/S: Một cánh cửa khép là cánh cửa chờ đc mở. Cám ơn bạn đã hiểu "đừng ai đọc những gì tôi viết" có nghĩa là "xin hãy đọc tôi, và hiểu (dù là theo cách của bạn)" bởi vì "một bàn tay đưa ra luôn chứa nỗi khát khao đc nắm một bàn tay khác”.
Gửi từ email Thùy Lành
Hôm nay đi trên đường tình cờ em nhìn thấy một cụ già cõng vợ trên đường. Hai cụ chắc phải hơn 70, người vợ bị đau chân và người chồng cứ từ từ cõng vợ trên đường như thế, không vội vã… Nhịp sống hối hả không làm họ thôi quan tâm đến nhau, thôi dành cho nhau những cử chỉ dịu dàng. Trông họ thật hạnh phúc, em biết…đúng là tình yêu thì không có tuổi anh ạ. Và hình ảnh đó tự nhiên làm em nhớ đến anh….
Em nhớ …vì cõng là việc mà em rất thích được người khác làm cho mình, nhất là người yêu. Anh nhớ không? Anh đã cõng em tất cả bao nhiêu lần?
Em rất thích được cõng vì khi ấy em được tựa vào vai người khác, vừa trò chuyện vừa đón gió, vừa nhìn trời nhìn mây… cảm giác thật bay bổng… như là em được bay vậy. Và có khi đến chết, em cũng muốn được chết trên vai người khác, lúc ấy em sẽ chỉ như chìm vào giấc ngủ say mãi mà không hề đau đớn.
Anh cõng em những lúc chúng ta bình yên nhất, cả những lúc nắng, lúc mưa hay lúc giận hờn…đường Hàn Quốc lúc ấy sao cứ dài mãi…đếm từng bước chân anh.
Em nhớ một lần em đã được anh cõng hơn 2 tiếng đi trên con đường này… và em cũng nhớ vào cái ngày định mệnh em đưa ra một quyết định táo bạo nhất em cũng được cõng đi trên con đường ấy… Anh nói rằng anh tôn trọng quyết định của em nhưng hãy để anh cõng em thêm một lần nữa… việc mà bấy lâu nay em vẫn muốn anh làm…
Khi chúng ta vẫn còn ở bên nhau em nghĩ rằng…
…em đủ tự tin để làm cho người yêu mình hạnh phúc
…đủ tình yêu cho anh thấy anh được yêu như thế nào?
…đủ quan tâm để anh được chia sẻ
…đủ nghị lực để động viên anh cố gắng trên con đường học hành cần khổ luyện mà anh đã chọn
…đủ mạnh mẽ để cùng anh giải quyết những khó khăn
Nhưng…thời gian cuối em đã suy nghĩ rất nhiều. Em của ngày xa anh đã nhận ra rằng tất cả những điều đó đều chưa đủ…
Em chưa đủ rộng lượng để chấp nhận với anh của ngày hôm nay khi càng ngày hai môi trường của chúng ta càng khác nhau rõ rệt, hoàn cảnh khiến anh tệ hơn. Em cũng thấy em chưa đủ sức mạnh để kéo anh trở về là anh của ngày trước, tình yêu của anh thì không thay đổi nhưng con người anh thì đã thay đổi rồi…
Quyết định của em có ích kỷ quá không?
Đã hơn 4 tháng kể từ ngày đó, nhưng cuộc đời thật trớ trêu… ngày em nghĩ mình đã thoải mái để bắt đầu một mối quan hệ mới thì chúng ta bất chợt gặp nhau trên đường. Anh lúc đấy nhìn em cười thật tươi, còn em thì cứ nhìn xem không biết có phải anh không nhỉ, đến khi anh cười thì em biết là mình đã đúng…
Sau đó lại chat với nhau, anh bảo sao mình không quay lại, anh sẽ cố thay đổi ? Em nghĩ và đã quyết định thế. Chúng ta cứ đi tiếp mà không nên quay lại, để cứ giữ mãi những kỉ niệm đẹp chứ không phải là càng tăng thêm những kỉ niệm buồn… chúng ta dừng lại ở đây thôi anh nhé!
Bản nhạc mà anh đánh cho em vào ngày sinh nhật luôn là bản nhạc mà em thích nhất: Bản tình ca mùa đông
Cảm ơn Ex …
Em tự hỏi: Ai sẽ là người tiếp theo cõng em đây?
Gửi từ email Khủng Long
* Tháng 12 cho người con trai em đã từng yêu nhất...Cho Hà Nội,
Cho Sài Gòn,
Cho anh – người con trai em đã từng yêu nhất...
Hà Nội mùa này, phố vắng lời hẹn hò trên môi nhàn nhạt. Thèm má hồng cho ngày đông lạnh thật lạnh, dài thật dài. Lắng nghe lời thì thầm của ai đó trong điện thoại : «Đông sang thật rồi đấy, Hà Nội lạnh không? ». Nhiều khi tạo hoá như đùa giỡn tình cảm chúng ta, một người đánh rơi, một người nhặt, một người ném vỡ, một người chữa lành...
Hà Nội vào đông và những tiếng cười không biên giới. Tiếng cười trong trẻo như xé nát những lần vụn vỡ. Yêu thương không dám nói ra rồi lỡ làng như mây khói. Thèm nghe một giọng nói ấm áp thao thao bất tuyệt mọi chuyện trên đời. Giá như, gần thêm chút nữa, có được không?
Vừa xem lại mấy bức hình của nhỏ bạn gửi lúc chiều, chợt thấy lòng rưng rưng...
Sài Gòn mùa đông…
Sài Gòn một chiều đông... phố cướp người con trai em yêu nhất... Thấy em nức nở trong cái rét căm căm, môi tím nhạt.
Sài Gòn sáng nắng chiều mưa, rộn ràng rồi lại lắng xuống... như lòng người thiếu nữ mười tám, lúc thì tinh nghịch lúc lại tương tư vào một cõi xa vời...
Sài Gòn đông về chúng chính, không khăn len trắng muốt, không áo bông to xụ, chỉ là chiếc áo khoác mỏng tang nhưng đủ ấm cho những vòng ôm thật nhẹ...
« Tháng 12 dịu dàng,
Lẽ ra là tiếng cười,
Lẽ ra là tình yêu,
Lẽ ra là một vòng ôm thật chặt
Lẽ ra là hạnh phúc.... »
Thỉnh thoảng những ý nghĩ trong đầu vụt qua, em sẽ dành dụm tiền ăn sáng để mua...vé máy bay. Vâng, thỉnh thoảng em muốn tìm anh, tìm người con trai em yêu nhất!
Hà Nội lặng theo em... Hà Nội lặng theo giờ tan tầm trong từng ngõ hẻm.
Nắng Sài Gòn không gắt gỏng nhưng cũng đủ mệt nhoài, cuộc sống xô bồ, bon chen nhưng đầy cơ hội. Chắc vì lẽ đó mà ba anh đưa mẹ con anh vào trong ấy định cư, Sài Gòn cướp lời từ biệt của em vào một chiều lạnh lẽo... Anh đi không tạ từ, cứ như biến mất hẳn vậy.
Có phải Sài Gòn cướp anh - người con trai em yêu nhất?
Nhiều khi em căm ghét thành phố ấy, xa ngàn cây số... Nếu bước chân em đi, khoảng bao nhiêu bước em đến được với miền đất ấy, liệu em có tìm thấy anh không? Ánh mắt Sài Thành có hun hút như mắt anh, có sâu thăm thẳm như những ngõ nhỏ ngoằn ngoèo, có như vậy không hả phố?
Tự dưng em thấy nhớ Sài Gòn, nhớ người con trai em đã từng yêu nhất... Đã từng bởi thứ tình cảm ấy đã rớt rơi từng ngày khi em bước chân trên phố phường Hà Nội, bao giờ em chợt dừng lại thì chợt ký ức xưa ùa về, không đủ mãnh liệt để em mua vé máy bay như những lần thỉnh thoảng ấy, nhưng chợt bồi hồi, như má hồng thuở mười tám của em. Lặng nhìn những bức ảnh kia, quen mà lạ, lạ mà quen, xa vời...một thoáng Sài Gòn đọng trên mắt em, êm dịu, như mắt người con trai em đã từng yêu nhất...
Sài Gòn mùa đông, đẹp lắm!
Em về hai mươi xanh lạ, cố chới với những tin yêu...
Em về một chiều vắng bóng, lãng đãng khói sương ai nỡ đi tìm...?
Nghiêng vai, nheo mắt nhìn qua khung cửa vuông chứa mảnh trời bé xíu của em, mười chín năm, em cố rướn thân nhỏ bé, trời Hà Nội mùa đông không trong veo như Sài Thành. Cây bàng trước hiên nhà đã ngả màu chao chát đỏ, những cành cây thì khẳng khiu và khô khốc chứ không xanh xanh như lá bàng nơi thành phố xa xôi ấy.
Tối qua, Sài Gòn nhắn tin cho em sau quãng thời gian mỏi mòn chờ đợi, lặng buồn. Mắt em ngân ngấn những giọt nước trong veo, là buồn...
Trên vai anh sẽ chở đầy mưa cho mùa khô Sài thành ướt đẫm. Trên tay em sẽ đựng đầy nắng cho mùa buốt giá ... Anh thương em, xa mấy cũng về. Em thương anh, lời chia tay bỏ ngỏ... Mặn nồng một chút tình xưa...
Em muốn bước đi trên đồng cỏ gai, chuếnh choáng trong ngàn nỗi nhớ, bước hụt vào một mảnh trời xám... vô thức... em đánh rơi hồn nhiên... Em đánh rơi hồn nhiên trong buổi chiều đầy nắng.
Mẹ bảo em có đôi mắt buồn...
Đôi mắt từng chênh vênh khi đứng giữa hai bờ nghiệt ngã, đôi mắt lọt thỏm vào hố sâu không cùng...
Đôi mắt đi tìm anh...một chiều vàng như thế... Đôi mắt em mải miết, rồi khắc khoải, rồi chờ đợi... rồi ngàn đời vẫn thế... Nhẹ thẫm một giọt lăn dài trên khoé...
Mẹ bảo là nước mắt sống. Người ta sống mà vẫn rơi nước mắt nhiều trên niềm vui còn bỏ dở… Thế khi làm cát bụi, thì cát có nước mắt không anh nhỉ?
“Tháng 12 mặn nồng,
Cần một vòng tay say đắm
Cần một đêm không mộng mị
Cần một tháng không trăn trở
Cần một bờ vai che chở
Lẽ ra là sẽ... Mà thôi...”
Chiều nay, em lang thang trên phố phường Hà Nội, tháng 12 lạnh hơn rồi, muốn gửi một chút vào cho anh, để anh biết Hà Nội vẫn đợi chờ. Em thích ngắm Hà Nội vào đông, ngắm những hàng hoa sớm trong cái rét căm căm, ngắm những hàng ngô khoai nghi ngút khói. Chợt thấy lòng ấm lạ…
Chọn một quán vắng, hít hà hương cà phê thơm ngậy, thèm một chút đông Sài thành cho những ngày lạnh giá được sưởi ấm…
Một thoáng Hà Nội trong gió rét, trong làn khói toả... Một thoáng Sài Gòn se se lạnh...
Một thoáng anh...
Một thoáng em…
Một thoáng ta cười vụng về...
Gửi từ email Hoàng Dung