Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
THỂ THAO & GIẢI TRÍ
MUSIC
Thandieu2 hãy hiểu Thandieu2 nhé
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="Thandieu2" data-source="post: 45558" data-attributes="member: 1323"><p><strong>Về gia đình và về tôi, tôi là kẻ tồi tệ</strong></p><p></p><p><span style="color: DarkSlateBlue"><strong><span style="color: Red">Gia đình.</span></strong></span></p><p><span style="color: DarkSlateBlue"></span></p><p><span style="color: DarkSlateBlue">Gia đình là nơi tôi sinh ra và lớn lên, nơi đó có người mẹ hết mực quan tâm chúng tôi. Chẳng bao giờ mẹ ghét chúng tôi, chẳng bao giờ mẹ để ý mà giận chúng tôi. Gia đình đối với tôi thì thiêng liêng lắm, đó là nơi tôi luôn tìm về, là nơi tôi thấy bình an, tôi thấy sự quan tâm, sự ấm áp, những điều thiêng liêng lắm. Gia đình là tất cả những gì tôi có, đó là hạnh phúc của tôi. Hạnh phúc vì có người cha khó tính nhưng thật và tốt bụng, có người mẹ nghĩ nhiều nhưng vô tâm, có những người anh, người chị quan tâm và yêu mến. Có những đứa cháu lém lỉnh, và có những người chú, người thím, các em trai, em gái đoàn kết yêu thương và giúp đỡ nhau. Thủa bé, tôi được các cô giáo dạy mầm non cho học bài hát trong đó có câu: “Khi đi em hỏi, khi về em chào …” Và dần hình thành cho tôi cái thói “gặp ông, chào ông, gặp bà, chào bà”. Vâng, đó là thói quen và tôi nghĩ đó là thói quen tốt mà nên được giáo dục.</span></p><p><span style="color: DarkSlateBlue"></span></p><p><span style="color: DarkSlateBlue">Tôi phản ứng quá mạnh trước việc anh Quang đưa Tuấn Anh đi thi trong đợt thì vừa rồi, vì quan điểm của tôi và của Tuấn Anh cũng như Quang là hoàn toàn khác nhau. Hai con người quá khác biệt nhau nên nhiều sự sảy ra và điều ân hận nhất từ trước tới nay, đó chính là về việc của Tuấn Anh. Quang đưa Tuấn Anh đi thi, tôi biết Quang đã dành sự quan tâm tới Tuấn Anh, nhưng thực sự liệu việc làm của Quang có phải là một việc đã thực sự toàn vẹn.</span></p><p><span style="color: DarkSlateBlue"></span></p><p><span style="color: DarkSlateBlue">Đối với mỗi cuộc đời của một học sinh thì việc đi thi ĐH sẽ là vô cùng quan trọng, nó là kết quả của 12 năm học vất vả. Nơi đó có sự hi vọng của người mẹ, người cha, những người thân yêu trong gia đình. Tuấn Anh đã thi trượt năm đầu tiên, tôi xin nói ra đây và biết Tuấn Anh cũng chẳng buồn, bởi vì trượt đã sao, người con gái tôi yêu thương cũng thế, nhưng chính một năm học lại đó, là thời gian mà con người ta cảm thấy chán nản, bất cần, và buồn bã nhất.</span></p><p><span style="color: DarkSlateBlue"></span></p><p><span style="color: DarkSlateBlue">Tôi muốn đập vỡ mồm ai đó có ý định rủ Tuấn Anh vào trong miền Nam. Vào Nam, đối với những cái mồm nói phét thì dễ dàng lắm, nhưng vào trong đó một thân một mình, biết sẽ ra sao? Ở quê tôi, có nhiều người vào đó nhưng rồi họ cũng nhận ra rằng: Quê hương, nơi mình đã sinh sống bao năm qua mới thực sự là nơi gắn bó. Gia đình và những người yêu thương mãi mãi là chốn ta tìm về khi cô đơn và mệt mỏi.</span></p><p><span style="color: DarkSlateBlue"></span></p><p><span style="color: DarkSlateBlue">Nếu Quang không đưa Tuấn Anh đi thi, có thể lắm chứ mẹ Tuấn Anh sẽ đưa Tuấn Anh đi thi. Tại sao một việc quan trọng là đưa Tuấn Anh đi thi mà Quang lại có thể .. để mẹ Tuấn Anh lo lắng đến như vậy? Thanh niên, tôi không chấp nhận được nên phản ứng quá với Quang. Anh quên điện thoại. Anh quên điện thoại mà không bảo Tuấn Anh gọi về cho mẹ Tuấn Anh được hay sao? Anh để mẹ Tuấn Anh lo lắng và bác gần như phát khóc lên khi không liên lạc được với Tuấn Anh. Quang và tôi mãi mãi chẳng bao giờ có thể lo cho Tuấn Anh nhiều được như Mẹ của Tuấn Anh đâu. Tuấn Anh cũng thật quá, sao đi đến trường thi không gọi về nhà lấy một câu. Nhưng Tuấn Anh dù sao tôi nghĩ mình cũng hiểu được cái tính cách của em. Dù sao, cũng là ân hận nhất của tôi. Em à, đã bao giờ em nghĩ về riêng mẹ. Chẳng ai tốt với em được bằng mẹ đâu em.</span></p><p><span style="color: DarkSlateBlue"></span></p><p><span style="color: DarkSlateBlue"></span></p><p><span style="color: DarkSlateBlue"><span style="color: Red"><strong>Tôi là đồ tồi.</strong></span></span></p><p><span style="color: DarkSlateBlue"></span></p><p><span style="color: DarkSlateBlue"></span></p><p><span style="color: DarkSlateBlue">Tôi là đồ tồi và là kẻ đạo đức giả. Có đúng không nhỉ? Có lẽ thế, đúng theo cách nghĩ của từng người và một phần, tôi cũng thấy: Có thể lắm chứ…??.</span></p><p><span style="color: DarkSlateBlue"></span></p><p><span style="color: DarkSlateBlue">Tôi được đọc rất nhiều câu chuyện về cuộc sống, về tính đoàn kết, lòng thương người và xin trích ra đây một câu chuyện, câu chuyện về hai con ếch.</span></p><p><span style="color: DarkSlateBlue"></span></p><p><span style="color: DarkSlateBlue">Một bầy ếch đi dạo trong rừng và có hai con bị rơi xuống một cái hố sâu. Tất cả các con ếch còn lại trong bầy đều bu quanh miệng hố để kéo chúng lên. Nhưng khi thấy cái hố quá sâu, cả bầy liền nói với hai con ếch rằng chúng chỉ còn nước chết mà thôi. Hai con ếch bỏ ngoài tai những lời bình luận đó và cố hết sức nhảy lên khỏi hố. Những con ếch kia lại nói với chúng đừng nên phí sức, rằng chúng chỉ còn nước chết.</span></p><p><span style="color: DarkSlateBlue"></span></p><p><span style="color: DarkSlateBlue">Sau cùng, một con ếch phía dưới nghe theo những gì cả bầy đã nói, nó bỏ cuộc và ngã lăn ra chết trong sự tuyệt vọng.</span></p><p><span style="color: DarkSlateBlue"></span></p><p><span style="color: DarkSlateBlue">Con ếch còn lại tiếp tục cố gắng nhảy. Một lần nữa cả bầy xúm lại và thét lên khuyên nó hãy thôi. Nó càng nhảy mạnh hơn nữa. Cuối cùng nó nhảy được lên bờ. Cả bầy vây quanh và hỏi nó: "Anh không nghe tụi tôi nói gì hay sao?". Thì ra con ếch này bị lãng tai. Nó tưởng cả bầy ếch đã động viên nó suốt khoảng thời gian vừa qua.</span></p><p><span style="color: DarkSlateBlue"></span></p><p><span style="color: DarkSlateBlue">Có một sức mạnh sống và chết nơi miệng lưỡi chúng ta. Một lời động viên khích lệ cho một người đang bế tắc có thể vực người ấy dậy và giúp anh ta vượt qua khó khăn. Nhưng cũng lời nói có thể giết chết một người trong cơn tuyệt vọng. Do đó, hãy cẩn thận với những gì chúng ta nói ra. Bất kỳ người nào cũng có thể nói những lời hủy diệt để cướp đi tinh thần của những người đang ở trong hoàn cảnh khốn khó. Quý báu thay là những ai dành thì giờ để động viên và khích lệ người khác .</span></p><p><span style="color: DarkSlateBlue"></span></p><p><span style="color: DarkSlateBlue">Đúng là thời gian gần đây diễn đàn kiến thức đi xuống và đi xuống trầm trọng. Một phần có thể lắm nguyên nhân là do việc box văn học được gộp các bài lại với nhau với mục đích tất cả vì học sinh thân yêu. Để cho học sinh dễ tìm kiếm. Nhưng tác hại của nó có thể làm cho việc tìm với google giảm hiệu quả đi, và người ta ít biết được đến với diễn đàn kiến thức. Xin trở lại vấn đề này sau.</span></p><p><span style="color: DarkSlateBlue"></span></p><p><span style="color: DarkSlateBlue">Cũng một người trong thời gian đó lại vắng bóng, diễn đàn kiến thức không quá tập trung vào các mảng kiến thức mà lại đi sang một ngã rẽ, đó là những cái bàn tán, bàn luận về những việc chẳng đi đâu vào đâu cả.</span></p><p><span style="color: DarkSlateBlue"></span></p><p><span style="color: DarkSlateBlue">Vậy là diễn đàn đi xuống. Có lẽ sự đi xuống này được nhiều người nhận ra nhưng tôi thì lại nhận ra quá muộn. Tôi muốn dừng lại hết tất cả các cuộc thảo luận đi, bởi cũng trong thời gian này tôi không còn làm smod nữa. Tôi đã chỉ ra các dẫn chứng chỉ muốn mọi người hiểu ý của mình là đừng biến những việc nhỏ thành những việc lớn. Nhưng có thể cách diễn đạt của tôi, hoặc cách làm của tôi lại làm cho ai đó buồn. Có sao đâu chứ. Tôi nói nếu đó là sự thật, thì hãy sửa, nếu đó là sai, thì hãy nói là tôi nói sai. Cái bản lĩnh đó sao tôi không thấy mọi người có nhỉ? Chẳng phải chúng ta là ảo và sống với nhau bằng những gì tốt đẹp nhất hay sao? Các bạn góp ý cho nhau chẳng phải để hoàn thiện mình hơn và sống tốt hơn hay sao?</span></p><p><span style="color: DarkSlateBlue"></span></p><p><span style="color: DarkSlateBlue"></span></p><p><span style="color: DarkSlateBlue">Tôi đã viết rất nhiều những chuyện, và theo cách nghĩ, cách cảm nhận của cá nhân tôi. Đó có phải là sự thật hay không thì chắc các bạn cũng tự biết khi tham gia diễn đàn kiến thức này. Tôi cũng như đàn ếch kia, nhìn thấy được diễn đàn đi xuống và không có lối đi đúng hướng. Và diễn đàn kiến thức có thể như một trong hai con ếch kia. Tức là có thể đi xuống và có thể đi lên. Khi tôi nói ra như thế, cũng có thể là vạch áo cho người ta xem lưng, nói những thứ chẳng hay ho gì cả cho mọi người biết. Nhưng có khi nào bạn lại nhìn ra những lời tôi nói là điều tôi muốn bạn đối diện với nói để nhìn nhận ra mình đã sai ở điều gì, mình đã lạc ở điều gì?</span></p><p><span style="color: DarkSlateBlue"></span></p><p><span style="color: DarkSlateBlue">Tôi đã hiểu được một điều về chính bản thân mình và cái sai của tôi phải chăng là quá thẳng, quá thật. Có phải là chẳng ai dám đối diện với chính mình, dám dối diện với cái sai của mình. Chẳng ai dám nói ra cái suy nghĩ của mình mà chính họ lại ngụy biện, núp mình đi. Không dám bộc lộ những suy nghĩ của mình. Tôi muốn hại bạn ư? Vô lí quá, chúng ta đều là những người ảo, và việc hại nhau, hơ, tôi thấy thật kỳ lạ.</span></p><p> <span style="color: DarkSlateBlue"></span></p><p><span style="color: DarkSlateBlue">Tôi xin hỏi các bạn thành viên ở diễn đàn kiến thức hiện đang là học sinh. [you] nghĩ sao về việc học của mình. Một diễn đàn khá rộng lớn và cũng nhiều học sinh tham gia, mà tại sao tôi lại thấy một số quá ít tham gia bàn luận về vấn đề học tập. Các bạn không lẽ nào không có những câu hỏi khó, những bài tập hay để cùng thảo luận với nhau hay sao? Các bạn thích những cuộc trò chuyện tếu táo với nhau để vui vẻ hơn thì phải. Như vậy thì được ích gì? Tôi không bảo các bạn dành hết thời gian để học, nhưng hãy thử nhìn lại chính bản thân của các bạn đi. Và tôi, tôi cũng sẽ nhìn lại mình trong thời gian qua cùng các bạn.</span></p><p><span style="color: DarkSlateBlue"></span></p><p><span style="color: DarkSlateBlue">Cách học của tôi, đó là biết như thế nào thì nói ra như thế đó. Tôi không ngại nhận mình sai khi tôi làm bài nào đó sai. Nhưng các bạn có làm được điều đó? Các bạn có hiểu được rằng một con người, ở mỗi phần kiến thức khác nhau thì có phần mạnh riêng. Có thể tôi không giỏi ở cái này, thì tôi sẽ giỏi ở cái kia, có thể tôi sai lầm ở phần này, nhưng cũng có thể lắm chứ bạn sai lầm ở mặt kia. Thứ cuối cùng mà tôi muốn sau các cuộc trao đổi về kiến thức đó là “À, em hiểu rồi, tớ hiểu rồi, ra là thế”. Nhưng các bạn lại thấy sao? Thấy buồn khi chính bản thân lại không dám đối diện khi mình sai?</span></p><p><span style="color: DarkSlateBlue"></span></p><p><span style="color: DarkSlateBlue">Cũng vì lý do đó Tôi thấy buồn, vì chính bản thân tôi. Việc dùng nick ảo khi nói mọi chuyện sẽ làm cho những người …. không biết đó là nick của tôi, nhưng người bị nói thì biết sẽ làm cho người ta bớt thấy buồn. Shayla đã từng xuất hiện chưa nhỉ? Tại sao tôi lại là Shayla, Shayla xuất hiện khi tôi cảm thấy bực tức và người đó biết tôi là shayla rồi. Những điều Shayla nói ra chẳng lẽ là sai khi người ta cũng đúng là quá trẻ con.</span></p><p><span style="color: DarkSlateBlue"></span></p><p><span style="color: DarkSlateBlue">Xin nói qua về việc tìm kiếm với google. Tôi xin hỏi [you] đã bao giờ tìm một thứ gì đó với google. [you] có hay tìm với trang đầu tiên mà google tìm được, và nếu ở trang đó không có, [you] có đi tìm kiếm đến khi nào đó tìm được. Chắc chắn là có rồi phải không. Như vậy thì việc xếp thứ nhất, thứ nhì cũng chỉ là một phần nếu thay vào đó là kiến thức đầy đủ, đúng, chuẩn, phong phú và đa dạng.</span></p><p><span style="color: DarkSlateBlue"></span></p><p><span style="color: DarkSlateBlue">Tôi vẫn thường tìm đến trang thứ 5, thứ 6 mà google tìm được cho tôi nếu tôi muốn tìm một thứ gì đó mà mình cần và thường lưu lại tên trang web mà tôi tìm được thứ có ích đối với tôi. Tôi sẽ nhớ tới trang đó, và có thể quay lại với nó. Trang nhất mà google tìm được chưa chắc đã cho tôi kết quả mà tôi mong muốn.</span></p><p><span style="color: DarkSlateBlue"></span></p><p><span style="color: DarkSlateBlue">Thành thật xin lỗi admin, vì tôi là kẻ tồi tệ. Tôi đã không nghĩ đến việc anh là người tạo ra diễn đàn, anh đầu tư rất nhiều tiền để làm sân chơi cho chúng tôi. Tôi lại luôn chỉ trích anh, tỉa tót và làm cho anh .. cảm thấy buồn phiền. Tôi biết anh giận tôi, cũng đúng thôi, Tôi đã không đặt mình vào anh để nghĩ. Tôi chỉ nói hết ra cảm xúc của cá nhân mình, những gì tôi nói có thể là đúng đi chăng nữa, nhưng nó chẳng có lợi gì cho anh cả. Nhưng tôi nghĩ một phần nào đó sẽ giúp anh biết cách dùng người và làm cho anh vận động chứ đừng quá tự tin vào bản thân mình. Đừng như cóc ngồi đáy giếng hoặc mặc kệ số phận. Tôi có cảm giác, hoặc cách nghĩ của tôi, tôi thấy anh như người đã bước chân qua cửa sổ tầng 10. Bước chân ra rồi khó mà bước chân trở lại được. Nhưng khi bước chân qua, tôi nghĩ anh đã chuẩn bị trước cho mình một số thứ, cũng có thể sự vô tình nào đó cũng sẽ giúp anh. Cái đó cũng tùy vào cách … sống và cách tạo ra, cách dùng…</span></p><p><span style="color: DarkSlateBlue"></span></p><p><span style="color: DarkSlateBlue">Sau đợt này, có lẽ tôi sẽ dừng hẳn lại và ra đi, sự ra đi lẽ ra tôi định ra đi trong âm thầm, nhưng thấy như thế thì tôi lại càng bì ổi và thối tha hơn nữa. Thời gian vừa qua để lại trong tôi những kỷ niệm thật nhiều, tôi học được nhiều hơn nữa bài học về cuộc sống, bài học cho riêng bản thân mình, về sự ích kỷ, về sự đối mặt, về tình người, về sự nông nổi, nóng giận. Tôi đã biết được con người ta cần gì ở một diễn đàn kiến thức. Tôi sẽ âm thầm là một khách viếng thăm có khi, bởi khi vào diễn đàn, có già nửa là số khách viếng thăm, họ âm thầm theo dõi từng bài, từng bài và sự phát triển của diễn đàn. Họ không xen vào việc của diễn đàn. Họ không nhanh tay lập ra những nick ảo để nói bon chen vào những topic. Họ không quá nhiều chuyện.</span></p><p><span style="color: DarkSlateBlue"></span></p><p><span style="color: DarkSlateBlue">Cũng thật may vì sự đi xuống này đã làm cho diễn đàn có một nội quy mới. Nhưng liệu người ta có thực hiện được không? Cũng có thể tùy vào mỗi một cá nhân. Cũng từ đây, có nhiều sự nhiệt tình đã bị mất. Cũng từ đây, mong sao cho diễn đàn có những mod và smod chăm chỉ, chịu khó. Cảm ơn Sentitabol và Gia Hiếu Berdlill đã thực sự cố gắng cho box lí. Cảm ơn nhiều Người điên và liti, moon bên box Toán. Hãy tập trung cho mảng kiến thức và đừng quá đi vào những việc không nên đi. Cảm ơn bichngoc, một smod mới cứng của diễn đàn, chẳng có gì lạ đâu nhỉ bichngoc. Giá mà .. mãi như bichngoc, lặng thầm làm việc bên box Văn và đừng trẻ con như người đó. Giá mà …. Ta không thể thoát ra được để làm một người đặc biệt đâu. Tình yêu và công việc gia đình sẽ làm cho ta có những niềm vui, thật đó người đó nhỉ. Trẻ con, trẻ con cũng chỉ có lúc thôi. Tán chuyện với tụi trẻ, nhưng hãy hướng tụi trẻ tới việc học nhiều hơn là những câu chuyện tầm phào để giải trí cho chính bản thân mình. Bichngoc có thể làm được không? Không phải việc box bài là hay lắm đâu. Hãy tạo ra cho học sinh cách làm văn, cách viết văn, hãy trao đổi với học sinh, với các em để các em biết cảm thụ, phân tích. Đừng mãi phân tích sẵn cho chúng như thế. Có làm được không?</span></p><p><span style="color: DarkSlateBlue"></span></p><p><span style="color: DarkSlateBlue">Hãy năng động và suy nghĩ ra những chiến lược và thực hiện chúng, đừng quá lầm lỳ, hãy biết sử dụng người. Người quản lý cần phải có chiến lược và cao hơn tất cả đó là phải có cái UY NGHI của người có quyền. Đừng bất lực mãi như thế chứ. Đừng chờ đợi gì cả. Thứ quan trọng đó là sự nhiệt tình. Cảm thấy cái gì hay thì giữ lại, cảm thấy cái gì chẳng ra sao thì xóa đi và không cần giải thích gì hết. Hãy cố gắng tạo ra một cái nội quy nó nghiêm hơn. Nếu có thể thì chèn thêm phần quy định đăng bài vào trong mục gửi bài mới. Nhiều diễn đàn dùng đã có chức năng đó rồi.</span></p><p><span style="color: DarkSlateBlue"></span></p><p><span style="color: DarkSlateBlue">Cố gắng lên nhé. Cố gắng lên. Các em học sinh, hãy dành nhiều thời gian để trao đổi về việc học như Sơn 93 nhé. Hãy đặt các câu hỏi mà các bạn còn chưa hiểu, hãy chia sẻ những bài tập hay và những cách làm bài mà bạn cảm thấy hài lòng nhất. Hãy để diễn đàn kiến thức mang lại đúng thứ mà tôi mong muốn đó là kiến thức.</span></p><p><span style="color: DarkSlateBlue"></span></p><p><span style="color: DarkSlateBlue">Có thể người … không quay lại nữa, cũng vì có lí do, lí do đó .. có phải không ??? </span></p><p><span style="color: DarkSlateBlue"></span></p><p><span style="color: DarkSlateBlue">Tôi, một người tồi tệ, một kẻ nói xấu sau lưng, một người vô tâm, một người hay nói, một kẻ dấu dốt cũng sẽ nhìn lại mình. Vào một thời điểm nào đó, tôi hi vọng sẽ giúp được diễn đàn kiến thức theo đúng nguyện vọng của mình. Chia sẻ kiến thức và cái cuối cùng là tìm ra bản chất của vấn đề phù hợp với tầm kiến thức của từng khối lớp. Cái quan trọng không phải là sĩ diện, mà là đúng kiến thức.</span></p><p><span style="color: DarkSlateBlue"></span></p><p><span style="color: DarkSlateBlue"></span></p><p><span style="color: DarkSlateBlue">Tạm biệt. Người ở lại [you] nhớ nhé. Gia đình, tình yêu và học tập. Gia đình là người mà bạn cần phải quan tâm đầu tiên. Đừng để Bố Mẹ phải phát cáu lên vì thức khua online làm hai sức khỏe bản thân mình, làm người thân không ngủ được, làm họ sốt ruột vì lo cho mình. Không ai gần mình nhất bằng gia đình. Tình yêu, người yêu sẽ giúp người ở lại và người ra đi có được một chỗ dựa tinh thần, một người để chia sẻ, một niềm tin và tình yêu giúp chúng ta trở thành người bình thường như bao người khác. Học tập, học tập sẽ cho ta kiến thức và vươn tới những tầm cao hơn. Học tập từ đó sẽ đem cho chúng ta những người bạn cùng chí hướng, cùng mục đích. Hãy nhớ nhé, được không [you]. Hẹn gặp lại nhé, bởi người ta chỉ có đánh kẻ chạy đi chứ không bao giờ đánh người ở lại cả.</span></p><p><span style="color: DarkSlateBlue"></span></p><p><span style="color: DarkSlateBlue">[you] đang là học sinh thì hãy nhớ học trên mạng phải có quyết tâm cao, hãy để interrnet giúp [you] hoàn thiện kiến thức của mình. [you] hiểu không nhỉ? Thôi, tùy [you] thôi ....</span></p><p><span style="color: DarkSlateBlue"></span></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="Thandieu2, post: 45558, member: 1323"] [b]Về gia đình và về tôi, tôi là kẻ tồi tệ[/b] [COLOR=DarkSlateBlue][B][COLOR=Red]Gia đình.[/COLOR][/B] Gia đình là nơi tôi sinh ra và lớn lên, nơi đó có người mẹ hết mực quan tâm chúng tôi. Chẳng bao giờ mẹ ghét chúng tôi, chẳng bao giờ mẹ để ý mà giận chúng tôi. Gia đình đối với tôi thì thiêng liêng lắm, đó là nơi tôi luôn tìm về, là nơi tôi thấy bình an, tôi thấy sự quan tâm, sự ấm áp, những điều thiêng liêng lắm. Gia đình là tất cả những gì tôi có, đó là hạnh phúc của tôi. Hạnh phúc vì có người cha khó tính nhưng thật và tốt bụng, có người mẹ nghĩ nhiều nhưng vô tâm, có những người anh, người chị quan tâm và yêu mến. Có những đứa cháu lém lỉnh, và có những người chú, người thím, các em trai, em gái đoàn kết yêu thương và giúp đỡ nhau. Thủa bé, tôi được các cô giáo dạy mầm non cho học bài hát trong đó có câu: “Khi đi em hỏi, khi về em chào …” Và dần hình thành cho tôi cái thói “gặp ông, chào ông, gặp bà, chào bà”. Vâng, đó là thói quen và tôi nghĩ đó là thói quen tốt mà nên được giáo dục. Tôi phản ứng quá mạnh trước việc anh Quang đưa Tuấn Anh đi thi trong đợt thì vừa rồi, vì quan điểm của tôi và của Tuấn Anh cũng như Quang là hoàn toàn khác nhau. Hai con người quá khác biệt nhau nên nhiều sự sảy ra và điều ân hận nhất từ trước tới nay, đó chính là về việc của Tuấn Anh. Quang đưa Tuấn Anh đi thi, tôi biết Quang đã dành sự quan tâm tới Tuấn Anh, nhưng thực sự liệu việc làm của Quang có phải là một việc đã thực sự toàn vẹn. Đối với mỗi cuộc đời của một học sinh thì việc đi thi ĐH sẽ là vô cùng quan trọng, nó là kết quả của 12 năm học vất vả. Nơi đó có sự hi vọng của người mẹ, người cha, những người thân yêu trong gia đình. Tuấn Anh đã thi trượt năm đầu tiên, tôi xin nói ra đây và biết Tuấn Anh cũng chẳng buồn, bởi vì trượt đã sao, người con gái tôi yêu thương cũng thế, nhưng chính một năm học lại đó, là thời gian mà con người ta cảm thấy chán nản, bất cần, và buồn bã nhất. Tôi muốn đập vỡ mồm ai đó có ý định rủ Tuấn Anh vào trong miền Nam. Vào Nam, đối với những cái mồm nói phét thì dễ dàng lắm, nhưng vào trong đó một thân một mình, biết sẽ ra sao? Ở quê tôi, có nhiều người vào đó nhưng rồi họ cũng nhận ra rằng: Quê hương, nơi mình đã sinh sống bao năm qua mới thực sự là nơi gắn bó. Gia đình và những người yêu thương mãi mãi là chốn ta tìm về khi cô đơn và mệt mỏi. Nếu Quang không đưa Tuấn Anh đi thi, có thể lắm chứ mẹ Tuấn Anh sẽ đưa Tuấn Anh đi thi. Tại sao một việc quan trọng là đưa Tuấn Anh đi thi mà Quang lại có thể .. để mẹ Tuấn Anh lo lắng đến như vậy? Thanh niên, tôi không chấp nhận được nên phản ứng quá với Quang. Anh quên điện thoại. Anh quên điện thoại mà không bảo Tuấn Anh gọi về cho mẹ Tuấn Anh được hay sao? Anh để mẹ Tuấn Anh lo lắng và bác gần như phát khóc lên khi không liên lạc được với Tuấn Anh. Quang và tôi mãi mãi chẳng bao giờ có thể lo cho Tuấn Anh nhiều được như Mẹ của Tuấn Anh đâu. Tuấn Anh cũng thật quá, sao đi đến trường thi không gọi về nhà lấy một câu. Nhưng Tuấn Anh dù sao tôi nghĩ mình cũng hiểu được cái tính cách của em. Dù sao, cũng là ân hận nhất của tôi. Em à, đã bao giờ em nghĩ về riêng mẹ. Chẳng ai tốt với em được bằng mẹ đâu em. [COLOR=Red][B]Tôi là đồ tồi.[/B][/COLOR] Tôi là đồ tồi và là kẻ đạo đức giả. Có đúng không nhỉ? Có lẽ thế, đúng theo cách nghĩ của từng người và một phần, tôi cũng thấy: Có thể lắm chứ…??. Tôi được đọc rất nhiều câu chuyện về cuộc sống, về tính đoàn kết, lòng thương người và xin trích ra đây một câu chuyện, câu chuyện về hai con ếch. Một bầy ếch đi dạo trong rừng và có hai con bị rơi xuống một cái hố sâu. Tất cả các con ếch còn lại trong bầy đều bu quanh miệng hố để kéo chúng lên. Nhưng khi thấy cái hố quá sâu, cả bầy liền nói với hai con ếch rằng chúng chỉ còn nước chết mà thôi. Hai con ếch bỏ ngoài tai những lời bình luận đó và cố hết sức nhảy lên khỏi hố. Những con ếch kia lại nói với chúng đừng nên phí sức, rằng chúng chỉ còn nước chết. Sau cùng, một con ếch phía dưới nghe theo những gì cả bầy đã nói, nó bỏ cuộc và ngã lăn ra chết trong sự tuyệt vọng. Con ếch còn lại tiếp tục cố gắng nhảy. Một lần nữa cả bầy xúm lại và thét lên khuyên nó hãy thôi. Nó càng nhảy mạnh hơn nữa. Cuối cùng nó nhảy được lên bờ. Cả bầy vây quanh và hỏi nó: "Anh không nghe tụi tôi nói gì hay sao?". Thì ra con ếch này bị lãng tai. Nó tưởng cả bầy ếch đã động viên nó suốt khoảng thời gian vừa qua. Có một sức mạnh sống và chết nơi miệng lưỡi chúng ta. Một lời động viên khích lệ cho một người đang bế tắc có thể vực người ấy dậy và giúp anh ta vượt qua khó khăn. Nhưng cũng lời nói có thể giết chết một người trong cơn tuyệt vọng. Do đó, hãy cẩn thận với những gì chúng ta nói ra. Bất kỳ người nào cũng có thể nói những lời hủy diệt để cướp đi tinh thần của những người đang ở trong hoàn cảnh khốn khó. Quý báu thay là những ai dành thì giờ để động viên và khích lệ người khác . Đúng là thời gian gần đây diễn đàn kiến thức đi xuống và đi xuống trầm trọng. Một phần có thể lắm nguyên nhân là do việc box văn học được gộp các bài lại với nhau với mục đích tất cả vì học sinh thân yêu. Để cho học sinh dễ tìm kiếm. Nhưng tác hại của nó có thể làm cho việc tìm với google giảm hiệu quả đi, và người ta ít biết được đến với diễn đàn kiến thức. Xin trở lại vấn đề này sau. Cũng một người trong thời gian đó lại vắng bóng, diễn đàn kiến thức không quá tập trung vào các mảng kiến thức mà lại đi sang một ngã rẽ, đó là những cái bàn tán, bàn luận về những việc chẳng đi đâu vào đâu cả. Vậy là diễn đàn đi xuống. Có lẽ sự đi xuống này được nhiều người nhận ra nhưng tôi thì lại nhận ra quá muộn. Tôi muốn dừng lại hết tất cả các cuộc thảo luận đi, bởi cũng trong thời gian này tôi không còn làm smod nữa. Tôi đã chỉ ra các dẫn chứng chỉ muốn mọi người hiểu ý của mình là đừng biến những việc nhỏ thành những việc lớn. Nhưng có thể cách diễn đạt của tôi, hoặc cách làm của tôi lại làm cho ai đó buồn. Có sao đâu chứ. Tôi nói nếu đó là sự thật, thì hãy sửa, nếu đó là sai, thì hãy nói là tôi nói sai. Cái bản lĩnh đó sao tôi không thấy mọi người có nhỉ? Chẳng phải chúng ta là ảo và sống với nhau bằng những gì tốt đẹp nhất hay sao? Các bạn góp ý cho nhau chẳng phải để hoàn thiện mình hơn và sống tốt hơn hay sao? Tôi đã viết rất nhiều những chuyện, và theo cách nghĩ, cách cảm nhận của cá nhân tôi. Đó có phải là sự thật hay không thì chắc các bạn cũng tự biết khi tham gia diễn đàn kiến thức này. Tôi cũng như đàn ếch kia, nhìn thấy được diễn đàn đi xuống và không có lối đi đúng hướng. Và diễn đàn kiến thức có thể như một trong hai con ếch kia. Tức là có thể đi xuống và có thể đi lên. Khi tôi nói ra như thế, cũng có thể là vạch áo cho người ta xem lưng, nói những thứ chẳng hay ho gì cả cho mọi người biết. Nhưng có khi nào bạn lại nhìn ra những lời tôi nói là điều tôi muốn bạn đối diện với nói để nhìn nhận ra mình đã sai ở điều gì, mình đã lạc ở điều gì? Tôi đã hiểu được một điều về chính bản thân mình và cái sai của tôi phải chăng là quá thẳng, quá thật. Có phải là chẳng ai dám đối diện với chính mình, dám dối diện với cái sai của mình. Chẳng ai dám nói ra cái suy nghĩ của mình mà chính họ lại ngụy biện, núp mình đi. Không dám bộc lộ những suy nghĩ của mình. Tôi muốn hại bạn ư? Vô lí quá, chúng ta đều là những người ảo, và việc hại nhau, hơ, tôi thấy thật kỳ lạ. Tôi xin hỏi các bạn thành viên ở diễn đàn kiến thức hiện đang là học sinh. [you] nghĩ sao về việc học của mình. Một diễn đàn khá rộng lớn và cũng nhiều học sinh tham gia, mà tại sao tôi lại thấy một số quá ít tham gia bàn luận về vấn đề học tập. Các bạn không lẽ nào không có những câu hỏi khó, những bài tập hay để cùng thảo luận với nhau hay sao? Các bạn thích những cuộc trò chuyện tếu táo với nhau để vui vẻ hơn thì phải. Như vậy thì được ích gì? Tôi không bảo các bạn dành hết thời gian để học, nhưng hãy thử nhìn lại chính bản thân của các bạn đi. Và tôi, tôi cũng sẽ nhìn lại mình trong thời gian qua cùng các bạn. Cách học của tôi, đó là biết như thế nào thì nói ra như thế đó. Tôi không ngại nhận mình sai khi tôi làm bài nào đó sai. Nhưng các bạn có làm được điều đó? Các bạn có hiểu được rằng một con người, ở mỗi phần kiến thức khác nhau thì có phần mạnh riêng. Có thể tôi không giỏi ở cái này, thì tôi sẽ giỏi ở cái kia, có thể tôi sai lầm ở phần này, nhưng cũng có thể lắm chứ bạn sai lầm ở mặt kia. Thứ cuối cùng mà tôi muốn sau các cuộc trao đổi về kiến thức đó là “À, em hiểu rồi, tớ hiểu rồi, ra là thế”. Nhưng các bạn lại thấy sao? Thấy buồn khi chính bản thân lại không dám đối diện khi mình sai? Cũng vì lý do đó Tôi thấy buồn, vì chính bản thân tôi. Việc dùng nick ảo khi nói mọi chuyện sẽ làm cho những người …. không biết đó là nick của tôi, nhưng người bị nói thì biết sẽ làm cho người ta bớt thấy buồn. Shayla đã từng xuất hiện chưa nhỉ? Tại sao tôi lại là Shayla, Shayla xuất hiện khi tôi cảm thấy bực tức và người đó biết tôi là shayla rồi. Những điều Shayla nói ra chẳng lẽ là sai khi người ta cũng đúng là quá trẻ con. Xin nói qua về việc tìm kiếm với google. Tôi xin hỏi [you] đã bao giờ tìm một thứ gì đó với google. [you] có hay tìm với trang đầu tiên mà google tìm được, và nếu ở trang đó không có, [you] có đi tìm kiếm đến khi nào đó tìm được. Chắc chắn là có rồi phải không. Như vậy thì việc xếp thứ nhất, thứ nhì cũng chỉ là một phần nếu thay vào đó là kiến thức đầy đủ, đúng, chuẩn, phong phú và đa dạng. Tôi vẫn thường tìm đến trang thứ 5, thứ 6 mà google tìm được cho tôi nếu tôi muốn tìm một thứ gì đó mà mình cần và thường lưu lại tên trang web mà tôi tìm được thứ có ích đối với tôi. Tôi sẽ nhớ tới trang đó, và có thể quay lại với nó. Trang nhất mà google tìm được chưa chắc đã cho tôi kết quả mà tôi mong muốn. Thành thật xin lỗi admin, vì tôi là kẻ tồi tệ. Tôi đã không nghĩ đến việc anh là người tạo ra diễn đàn, anh đầu tư rất nhiều tiền để làm sân chơi cho chúng tôi. Tôi lại luôn chỉ trích anh, tỉa tót và làm cho anh .. cảm thấy buồn phiền. Tôi biết anh giận tôi, cũng đúng thôi, Tôi đã không đặt mình vào anh để nghĩ. Tôi chỉ nói hết ra cảm xúc của cá nhân mình, những gì tôi nói có thể là đúng đi chăng nữa, nhưng nó chẳng có lợi gì cho anh cả. Nhưng tôi nghĩ một phần nào đó sẽ giúp anh biết cách dùng người và làm cho anh vận động chứ đừng quá tự tin vào bản thân mình. Đừng như cóc ngồi đáy giếng hoặc mặc kệ số phận. Tôi có cảm giác, hoặc cách nghĩ của tôi, tôi thấy anh như người đã bước chân qua cửa sổ tầng 10. Bước chân ra rồi khó mà bước chân trở lại được. Nhưng khi bước chân qua, tôi nghĩ anh đã chuẩn bị trước cho mình một số thứ, cũng có thể sự vô tình nào đó cũng sẽ giúp anh. Cái đó cũng tùy vào cách … sống và cách tạo ra, cách dùng… Sau đợt này, có lẽ tôi sẽ dừng hẳn lại và ra đi, sự ra đi lẽ ra tôi định ra đi trong âm thầm, nhưng thấy như thế thì tôi lại càng bì ổi và thối tha hơn nữa. Thời gian vừa qua để lại trong tôi những kỷ niệm thật nhiều, tôi học được nhiều hơn nữa bài học về cuộc sống, bài học cho riêng bản thân mình, về sự ích kỷ, về sự đối mặt, về tình người, về sự nông nổi, nóng giận. Tôi đã biết được con người ta cần gì ở một diễn đàn kiến thức. Tôi sẽ âm thầm là một khách viếng thăm có khi, bởi khi vào diễn đàn, có già nửa là số khách viếng thăm, họ âm thầm theo dõi từng bài, từng bài và sự phát triển của diễn đàn. Họ không xen vào việc của diễn đàn. Họ không nhanh tay lập ra những nick ảo để nói bon chen vào những topic. Họ không quá nhiều chuyện. Cũng thật may vì sự đi xuống này đã làm cho diễn đàn có một nội quy mới. Nhưng liệu người ta có thực hiện được không? Cũng có thể tùy vào mỗi một cá nhân. Cũng từ đây, có nhiều sự nhiệt tình đã bị mất. Cũng từ đây, mong sao cho diễn đàn có những mod và smod chăm chỉ, chịu khó. Cảm ơn Sentitabol và Gia Hiếu Berdlill đã thực sự cố gắng cho box lí. Cảm ơn nhiều Người điên và liti, moon bên box Toán. Hãy tập trung cho mảng kiến thức và đừng quá đi vào những việc không nên đi. Cảm ơn bichngoc, một smod mới cứng của diễn đàn, chẳng có gì lạ đâu nhỉ bichngoc. Giá mà .. mãi như bichngoc, lặng thầm làm việc bên box Văn và đừng trẻ con như người đó. Giá mà …. Ta không thể thoát ra được để làm một người đặc biệt đâu. Tình yêu và công việc gia đình sẽ làm cho ta có những niềm vui, thật đó người đó nhỉ. Trẻ con, trẻ con cũng chỉ có lúc thôi. Tán chuyện với tụi trẻ, nhưng hãy hướng tụi trẻ tới việc học nhiều hơn là những câu chuyện tầm phào để giải trí cho chính bản thân mình. Bichngoc có thể làm được không? Không phải việc box bài là hay lắm đâu. Hãy tạo ra cho học sinh cách làm văn, cách viết văn, hãy trao đổi với học sinh, với các em để các em biết cảm thụ, phân tích. Đừng mãi phân tích sẵn cho chúng như thế. Có làm được không? Hãy năng động và suy nghĩ ra những chiến lược và thực hiện chúng, đừng quá lầm lỳ, hãy biết sử dụng người. Người quản lý cần phải có chiến lược và cao hơn tất cả đó là phải có cái UY NGHI của người có quyền. Đừng bất lực mãi như thế chứ. Đừng chờ đợi gì cả. Thứ quan trọng đó là sự nhiệt tình. Cảm thấy cái gì hay thì giữ lại, cảm thấy cái gì chẳng ra sao thì xóa đi và không cần giải thích gì hết. Hãy cố gắng tạo ra một cái nội quy nó nghiêm hơn. Nếu có thể thì chèn thêm phần quy định đăng bài vào trong mục gửi bài mới. Nhiều diễn đàn dùng đã có chức năng đó rồi. Cố gắng lên nhé. Cố gắng lên. Các em học sinh, hãy dành nhiều thời gian để trao đổi về việc học như Sơn 93 nhé. Hãy đặt các câu hỏi mà các bạn còn chưa hiểu, hãy chia sẻ những bài tập hay và những cách làm bài mà bạn cảm thấy hài lòng nhất. Hãy để diễn đàn kiến thức mang lại đúng thứ mà tôi mong muốn đó là kiến thức. Có thể người … không quay lại nữa, cũng vì có lí do, lí do đó .. có phải không ??? Tôi, một người tồi tệ, một kẻ nói xấu sau lưng, một người vô tâm, một người hay nói, một kẻ dấu dốt cũng sẽ nhìn lại mình. Vào một thời điểm nào đó, tôi hi vọng sẽ giúp được diễn đàn kiến thức theo đúng nguyện vọng của mình. Chia sẻ kiến thức và cái cuối cùng là tìm ra bản chất của vấn đề phù hợp với tầm kiến thức của từng khối lớp. Cái quan trọng không phải là sĩ diện, mà là đúng kiến thức. Tạm biệt. Người ở lại [you] nhớ nhé. Gia đình, tình yêu và học tập. Gia đình là người mà bạn cần phải quan tâm đầu tiên. Đừng để Bố Mẹ phải phát cáu lên vì thức khua online làm hai sức khỏe bản thân mình, làm người thân không ngủ được, làm họ sốt ruột vì lo cho mình. Không ai gần mình nhất bằng gia đình. Tình yêu, người yêu sẽ giúp người ở lại và người ra đi có được một chỗ dựa tinh thần, một người để chia sẻ, một niềm tin và tình yêu giúp chúng ta trở thành người bình thường như bao người khác. Học tập, học tập sẽ cho ta kiến thức và vươn tới những tầm cao hơn. Học tập từ đó sẽ đem cho chúng ta những người bạn cùng chí hướng, cùng mục đích. Hãy nhớ nhé, được không [you]. Hẹn gặp lại nhé, bởi người ta chỉ có đánh kẻ chạy đi chứ không bao giờ đánh người ở lại cả. [you] đang là học sinh thì hãy nhớ học trên mạng phải có quyết tâm cao, hãy để interrnet giúp [you] hoàn thiện kiến thức của mình. [you] hiểu không nhỉ? Thôi, tùy [you] thôi .... [/COLOR] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
THỂ THAO & GIẢI TRÍ
MUSIC
Thandieu2 hãy hiểu Thandieu2 nhé
Top