Trả lời chủ đề

Từ bỏ thuốc lá. 


(Phần này viết xin dành cho những người đàn ông chưa bỏ thuốc và việc tôi từ bỏ như thế nào?)


Xin viết về việc bỏ thuốc. Đó là điều mà [you] nếu là đấng mày râu nếu có nghiện thuốc cũng hãy nghĩ lại nhé. Tôi yêu một người con gái, và khi nghĩ về người con gái đó, tôi không hút thuốc nữa. Có thể tôi hút ít thuốc, nên chưa nghiện đối với [you] nghĩ. Nhưng đối với tôi, thì tôi đã nghiện. Tôi bỏ thuốc vì muốn béo lên. Cô ấy cũng muốn thế và bản thân tôi cũng  muốn thế.


Tôi không dùng một thứ gì khác thay thế cho thuốc lá ngoài nước. Tôi không cần đến kẹo cao su. Tôi không cần một chất thay thế nicotin. Tôi nghĩ là tôi đã dùng ý chí để ngăn lại cái cám dỗ, cái ham muốn thuốc lá đó.


Với những người hút thuốc như tôi, sự thèm muốn nó là hoàn toàn có. Đôi khi nó như cồn cào, như khao khát. Tôi phải lồng lên để đi mua những điếu thuốc. Thiếu nó là không chịu được như trong những cơn say. Nó bắt đầu cho những cuộc tám phét bên trà đá, nhân trần cùng tụi bạn. Nó len lỏi vào đủ các các ngóc ngách, nó xuất hiện khắp mọi lúc, mọi nơi, khi học, khi chơi, khi chuẩn bị đi ngủ, khi thức dạy, khi bạn yếu lòng.


Và bạn có tin, hút thuốc lá, có thể hiện nam tính, có thể hiện sự anh hùng. Suy nghĩ là hút thuốc lá kệ, sống chết có số là điều làm cho con người ta không thể từ bỏ nó ra được. 


Tôi bỏ thuốc, trước tiên vì chính bản thân tôi, vì tôi nhìn khá gầy, lại còn đen nữa. Hằng ngày mẹ tôi mua biết bao thức ăn ngon, mua sữa, mua trứng về để tôi bồi bổ sức khỏe. Nhưng khi hút thuốc, chính tôi vô tình tạo ra thứ thuốc độc trong cơ thể của mình. Nó sẽ ăn mòn mỏi thân xác, nó sẽ mang đến những bệnh tật về già đối với tôi.


Tôi hút thuốc, điếu thuốc giúp được tôi gì chứ? Tôi đối mặt với những thứ ngày xưa tôi đem ra biện hộ. Sự yếu đuối, đúng, hút thuốc lá giúp tôi mạnh mẽ hơn sao? Tôi nghe ai đó nói “Khi người đàn ông tìm đến điếu thuốc, người đó đang tìm đến người mẹ, bởi người mẹ rộng lòng tha thứ, còn điếu thuốc thì rộng lòng bao dung”. Tức là hút thuốc lá chính là yếu đuối.


Hồ Chí Minh có hút thuốc, đúng là có. Và Người cũng đã có quyết tâm bỏ thuốc và tử bỏ thuốc lá. Người hút thuốc như tôi đã có ý nghĩ là hút thuốc như Bác Hồ cũng sống thọ, mình hút chắc cũng thế. Nhưng đối mặt với nó là sao? Hút thuốc lá chính là chuốc lấy bệnh tật, giả sử mình bị viêm phổi, hay bị bệnh gì đó do hút thuốc lá, thì gia đình mình có đủ tiền để chạy chữa hay không? Điều đó làm cho cha mẹ mình ra sao? Sẽ suy sụp như thế nào? Người ta chỉ trách chứ không khen cái người hút thuốc mà ốm, chết cả. Tôi nghĩ đến bệnh tật, nghĩ đến tiền thuốc men, và tôi từ bỏ.


Những lúc thèm thuốc, là những đêm tôi nhớ bạn, là những hôm tôi uống bia hoặc uống rượu, thèm lắm chứ, chỉ muốn một hơi cho sảng khoái. Tôi đã kìm lại mình, tôi uống một ít nước lạnh và cố gắng làm một việc gì đó. Khi tôi làm việc là tôi lại quên đi cái thèm khát độc hại đó.


Bây giờ, khi nhớ tới bạn bè, và cũng có thể uống say hay buồn chán, nghĩ tới điếu thuốc thì có, nhưng tôi sẽ không hút thuốc đâu. Thử nghĩ thuốc lá làm được gì cho bản thân ta? Tiền mua thuốc đó tôi có thể mua bánh, kẹo ăn. Bánh kẹo ăn thì bổ, còn thuốc lá thì không? Tiền mua thuốc tôi có thể dành lợn để làm những việc lớn hơn.


Nếu bạn chưa bao giờ hút thuốc, bạn sẽ không biết, cái cảm giác ngậm miệng vào điếu thuốc nó oai lắm, nó đàn ông lắm, nhưng nếu bạn nhìn thấy một ai đó hút thuốc, bạn sẽ thấy nhỏ nhoi lắm,. 


Nhà nước đã ra lệnh cấm, người ta nói rất nhiều về tác hại của thuốc lá, vậy tại sao bạn lại tự mua lấy bệnh tật về mình? Hãy nói không với thuốc lá nhé. Không gì là không thể.



Top