Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
THỂ THAO & GIẢI TRÍ
MUSIC
Thandieu2 hãy hiểu Thandieu2 nhé
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="Thandieu2" data-source="post: 45552" data-attributes="member: 1323"><p><span style="color: Navy"><strong>Học cấp 3 và bước rẽ cuộc đời.</strong></span></p><p><span style="color: Navy"></span></p><p><span style="color: Navy">Thi vào lớp 10 không quá khó khăn với tôi, bởi tôi là một học sinh khá khi học trung học. Và lại còn ôn trúng cả một đề Toán nữa chứ. Cô giáo cho làm mấy hôm trước thì hôm thi lại thi đúng, “Ôi cái cuộc đời này”. Hihi. Những ngày học cấp 3, bước chân vào lớp 1o thì chị gái tôi lên lớp 12. Tôi được mua một chiếc xe mới để đi học, nhưng lại nhường cho chị gái và đi con xe Phương Hoàng xanh, cái con xe đó bây giờ để xó rồi. Nó bị gẫy hết cả khung xe rồi còn đâu. Hi. Nhớ mỗi cái hôm nó bị hư cái chắn xích, để rồi từ trường về nhà nó cứ kêu “loèng xoèng” để mọi người nhìn vào mà thấy ngại. Tôi thích đi về cuối cùng mặc những người bạn của mình về trước hết. Bởi vì trường học quá đông học sinh và thường tắc đường, nên tôi thích thong thả đi về. Cái đó cũng có thể giải thích về việc tôi thích bình yên đến thế nào. Tất nhiên, bình yên không có nghĩa là cam chịu, là nhẫn nhịn, là mặc kệ. Cũng có hôm vừa tan lớp, tôi chạy ù xuống lấy xe và phóng như điên ra khỏi cửa nhà trường. Ơ, cái này chắc cũng liên quan đến những phút bốc đồng và ham muốn của tôi nữa chăng. Hihi. Cái lí luận này nghe trẻ con, nhưng vui, vui với tôi là được. Tôi hay có những ý nghĩ linh tinh, không ra sao cả như thế đó.</span> <span style="color: Navy"></span></p><p><span style="color: Navy"></span></p><p><span style="color: Navy">Năm học cấp 3, chẳng biết đến các quán ngoài cổng trường, chỉ biết đến lớp là đến, đi về là về. Chẳng la cà, chơi bời gì cả. Kỷ niệm tôi nhớ nhất đó là lớp 12 có cuộc thi làm thơ với một cô bạn lớp bên cạnh. Hai đứa cứ đối thơ theo các chủ đề mà chúng tôi đặt ra cho nhau, cụ thể hơn đó là một người đặt tên bài thơ, còn người kia phải làm bài thơ cho đúng với tên đó. Ôi, cuối năm chuẩn bị ôn thi, thế rồi chẳng còn biết ai thắng, ai thua nữa, [you] đừng cười nhé, thơ con cóc ấy mà, vui lắm vì đó là tuổi học trò.</span> <span style="color: Navy"></span></p><p><span style="color: Navy"></span></p><p><span style="color: Navy">Thi lấy bằng tốt nghiệp, rồi tôi về nhà tự ôn để thi đại học. Đăng ký thi ĐHSP2. Cái ngày đi thi đó cũng để lại những kỷ niệm và những người bạn. Kết quả là rớt, nhưng cũng không sao? Bởi ngay từ đầu tôi đã biết khả năng của mình. Ở đó tôi làm quen với 3 người bạn mới, hai người cùng quê với tôi và một người ở Hà Tây. Họ học rất chắc và theo tôi họ đều giỏi. Đến hôm đi thi, họ gần như thuộc hết về lí thuyết, và các bài tập họ làm được còn … còn tôi thì .. chẳng nhớ gì cả. Tôi rất thán phục họ bởi trí thông minh và khả năng của họ. Về sau thì tôi hơi buồn, nhưng không thất vọng, Vì cả 4 người cùng trượt, và kết quả của tôi lại cao hơn và bằng một người trong số họ. Cái này không phải là khoe, ý của tôi có nghĩa là học để thi đại học, quan trọng là cái cơ bản. Đừng quá chú ý đến nâng cao. Chắc cái cơ bản là được rồi. Và việc học, đôi khi một vấn để chỉ cần nghĩ nó đơn giản, thì con người ta lại nghĩ nó quá nâng cao, nghĩ quá xa vời. Cuộc sống và các vấn đề về cuộc sống cũng vậy. Chính vì thế mà tôi trở thành người có suy nghĩ thoáng và dễ tính hơn so với tất cả các vấn đề.</span> <span style="color: Navy"></span></p><p><span style="color: Navy"></span></p><p><span style="color: Navy">Đăng ký thi Cao đẳng cũng chỉ để đăng ký, cũng chẳng có cái tài vẽ vời gì cả. Đi thi CĐ cũng thật tệ. Thi ĐH về, tôi đi học vẽ trên Phủ Lý, nhưng ở đó được hai hôm thì bỏ về, bởi chỉ là sự lãng phí thời gian, họ .. dạy theo cách dạy từ đầu, nhìn thấy gì thì vẽ đó, họ chỉ nói là hình méo, tròn, béo, gầy, mà chẳng chỉ cách dùng que đo, dây rọi ra sao. Về quê, mẹ tìm cho tôi tới nhà một chị đã từng học trung cấp mỹ thuật và mới ra trường. Ở đó ít ra tôi cũng biết dùng đến màu bột, công thức pha màu, và cách dùng que đo như thế nào, cách phối màu ra sao. Chưa đến nơi đến chốn thì tôi phải đi thi rồi.</span> <span style="color: Navy"></span></p><p><span style="color: Navy"></span></p><p><span style="color: Navy">Thật đáng ngạc nhiên là với tôi, đề cao đẳng lại khó hơn đề thi đại học. Có thể là theo tôi là như vậy, hoặc là do thời gian tôi học ôn môn Mỹ Thuật mà quên đi học Toán và Lý. Có thể lắm chứ. Sau khi thi ĐH về, lòng buồn và chẳng có hứng đi thi nữa, vậy là môn Toán làm qua loa và cho cả bạn bè xem bài, chẳng ích kỷ nhỏ nhen như cái hôm đi thi Đại Học. Có phải chăng khi mất đi niềm tin người ta sống buông thả và dễ dãi hơn.</span> <span style="color: Navy"></span></p><p><span style="color: Navy"></span></p><p> <span style="color: Navy">Thi môn Mỹ Thuật là một ngày rất vui, sáng 3 h đồng hồ để vẽ họa chì. Tôi tưởng riêng mình ngố, hóa ra cũng có người ngố hơn, bạn đó .. cũng không biết cách đo mẫu như thế nào. Bạn đó .. cầm thước kẻ lên và .. đo vào vật mẫu. Ôi, vậy là bị ăn chửi là đúng rồi, vì chỉ cần lệch mẫu đi một chút thôi thì công vẽ sẽ thành công .. cốc. Thú vị hơn nữa là thi vẽ màu. Có bạn còn chằng biết đến màu bột hay màu nước. Bạn đó còn định dùng sáp màu và dùng bút lông để tô lên bài vẽ nữa. Những ngày thi cao đẳng, tôi ở nhà trọ của anh trai, và .. hôm đi thi vẽ màu, tôi .. quên cả bảng pha màu. Bảng pha màu của tôi là cái mặt bàn ở phòng thi và tờ giấy bóng. Mài màu rồi thì giấy bóng cũng rách tươm ra, vậy là be bét hết lên mặt bàn. Cũng thật may là .. không có giám thị nào của trách và phạt tiền. Tô màu theo cách mà tôi đã được học “căn bản” nên cũng khá nhanh. Cái khoản copy thì đã trở thành nghề của tôi, nên tôi có thể “ăn cắp” họa tiết và di chuyển chúng rất thạo, vậy mà cũng có người dùng giấy can, giấy can là thứ giấy mỏng dùng để sao chép họa tiết, hình vẽ rất tốt. Tôi chỉ cười và lòe loẹt vào bức tranh của mình. Làm xong bài họa, lại còn tô màu hộ bạn nữa chứ? Gần hết giờ mà. Đó có phải là lòng tốt không nhỉ? Bạn ấy nhờ mình mà, giám thị chỉ nhẹ nói, giúp bạn cơ à. Nhưng [you], [you] có nghĩ rằng tôi đang hại bạn đó không? Tôi đang làm cho bài của bạn đó xấu đi không? [you] à, Tôi chỉ muốn giúp bạn đó hoàn thành bài thi của mình vì sắp hết giờ, nhưng [you] lại có thể hiểu rằng tôi đang phá hoại bài của bạn đó. Như vậy đúng là tùy vào mỗi một cách nghĩ, người ta có những ý nghĩ khác nhau, và chỉ có người trong cuộc mới biết lúc đó mình nghĩ như thế nào.</span> <span style="color: Navy"></span></p><p><span style="color: Navy"></span></p><p><span style="color: Navy">Thi CĐ và ĐH, cái cảm giác thất bại và ý chí để năm sau thi lại thôi thúc tôi đi làm. Tôi đi phu hồ với ý định kiếm tiền để năm sau đi học. Và tôi theo chú đi làm thợ phu hồ.</span> <span style="color: Navy"></span></p><p><span style="color: Navy"></span></p><p><span style="color: Navy">Một buổi chiều khi về nhà, vừa đặt chân tới cây cột điện, còn cách nhà rất xa, Mẹ nói với tôi “Chào Thầy giáo trẻ”. Cả gia đình tôi vui lắm vì tôi được cao đẳng. Tôi cũng cảm thấy vui, và thực sự bất ngờ, tôi đã quyết định từ bỏ rồi, vậy mà tôi vẫn đỗ. Tôi đỗ vào cao đẳng quá dễ dàng, dễ dàng mà không hề có sự phấn đấu, đi thi chỉ biết là thi, thích làm gì thì làm. Ấy vậy, tôi là một giáo viên, bằng khả năng của mình thi được, chứ không phải là dùng “tiền” để mua vào trường như [you] đã nghĩ đâu. (Tôi biết, [you] giận tôi nên nói thế, [you] hãy theo dõi hết để [you] hiểu tôi nghĩ như thế nào nhé).</span> <span style="color: Navy"></span></p><p><span style="color: Navy"></span></p><p><span style="color: Navy"><em><strong>Vào học cao đẳng đó là bước ngoặt trong cuộc đời của tôi.</strong></em></span></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="Thandieu2, post: 45552, member: 1323"] [COLOR=Navy][B]Học cấp 3 và bước rẽ cuộc đời.[/B] Thi vào lớp 10 không quá khó khăn với tôi, bởi tôi là một học sinh khá khi học trung học. Và lại còn ôn trúng cả một đề Toán nữa chứ. Cô giáo cho làm mấy hôm trước thì hôm thi lại thi đúng, “Ôi cái cuộc đời này”. Hihi. Những ngày học cấp 3, bước chân vào lớp 1o thì chị gái tôi lên lớp 12. Tôi được mua một chiếc xe mới để đi học, nhưng lại nhường cho chị gái và đi con xe Phương Hoàng xanh, cái con xe đó bây giờ để xó rồi. Nó bị gẫy hết cả khung xe rồi còn đâu. Hi. Nhớ mỗi cái hôm nó bị hư cái chắn xích, để rồi từ trường về nhà nó cứ kêu “loèng xoèng” để mọi người nhìn vào mà thấy ngại. Tôi thích đi về cuối cùng mặc những người bạn của mình về trước hết. Bởi vì trường học quá đông học sinh và thường tắc đường, nên tôi thích thong thả đi về. Cái đó cũng có thể giải thích về việc tôi thích bình yên đến thế nào. Tất nhiên, bình yên không có nghĩa là cam chịu, là nhẫn nhịn, là mặc kệ. Cũng có hôm vừa tan lớp, tôi chạy ù xuống lấy xe và phóng như điên ra khỏi cửa nhà trường. Ơ, cái này chắc cũng liên quan đến những phút bốc đồng và ham muốn của tôi nữa chăng. Hihi. Cái lí luận này nghe trẻ con, nhưng vui, vui với tôi là được. Tôi hay có những ý nghĩ linh tinh, không ra sao cả như thế đó.[/COLOR] [COLOR=Navy] Năm học cấp 3, chẳng biết đến các quán ngoài cổng trường, chỉ biết đến lớp là đến, đi về là về. Chẳng la cà, chơi bời gì cả. Kỷ niệm tôi nhớ nhất đó là lớp 12 có cuộc thi làm thơ với một cô bạn lớp bên cạnh. Hai đứa cứ đối thơ theo các chủ đề mà chúng tôi đặt ra cho nhau, cụ thể hơn đó là một người đặt tên bài thơ, còn người kia phải làm bài thơ cho đúng với tên đó. Ôi, cuối năm chuẩn bị ôn thi, thế rồi chẳng còn biết ai thắng, ai thua nữa, [you] đừng cười nhé, thơ con cóc ấy mà, vui lắm vì đó là tuổi học trò.[/COLOR] [COLOR=Navy] Thi lấy bằng tốt nghiệp, rồi tôi về nhà tự ôn để thi đại học. Đăng ký thi ĐHSP2. Cái ngày đi thi đó cũng để lại những kỷ niệm và những người bạn. Kết quả là rớt, nhưng cũng không sao? Bởi ngay từ đầu tôi đã biết khả năng của mình. Ở đó tôi làm quen với 3 người bạn mới, hai người cùng quê với tôi và một người ở Hà Tây. Họ học rất chắc và theo tôi họ đều giỏi. Đến hôm đi thi, họ gần như thuộc hết về lí thuyết, và các bài tập họ làm được còn … còn tôi thì .. chẳng nhớ gì cả. Tôi rất thán phục họ bởi trí thông minh và khả năng của họ. Về sau thì tôi hơi buồn, nhưng không thất vọng, Vì cả 4 người cùng trượt, và kết quả của tôi lại cao hơn và bằng một người trong số họ. Cái này không phải là khoe, ý của tôi có nghĩa là học để thi đại học, quan trọng là cái cơ bản. Đừng quá chú ý đến nâng cao. Chắc cái cơ bản là được rồi. Và việc học, đôi khi một vấn để chỉ cần nghĩ nó đơn giản, thì con người ta lại nghĩ nó quá nâng cao, nghĩ quá xa vời. Cuộc sống và các vấn đề về cuộc sống cũng vậy. Chính vì thế mà tôi trở thành người có suy nghĩ thoáng và dễ tính hơn so với tất cả các vấn đề.[/COLOR] [COLOR=Navy] Đăng ký thi Cao đẳng cũng chỉ để đăng ký, cũng chẳng có cái tài vẽ vời gì cả. Đi thi CĐ cũng thật tệ. Thi ĐH về, tôi đi học vẽ trên Phủ Lý, nhưng ở đó được hai hôm thì bỏ về, bởi chỉ là sự lãng phí thời gian, họ .. dạy theo cách dạy từ đầu, nhìn thấy gì thì vẽ đó, họ chỉ nói là hình méo, tròn, béo, gầy, mà chẳng chỉ cách dùng que đo, dây rọi ra sao. Về quê, mẹ tìm cho tôi tới nhà một chị đã từng học trung cấp mỹ thuật và mới ra trường. Ở đó ít ra tôi cũng biết dùng đến màu bột, công thức pha màu, và cách dùng que đo như thế nào, cách phối màu ra sao. Chưa đến nơi đến chốn thì tôi phải đi thi rồi.[/COLOR] [COLOR=Navy] Thật đáng ngạc nhiên là với tôi, đề cao đẳng lại khó hơn đề thi đại học. Có thể là theo tôi là như vậy, hoặc là do thời gian tôi học ôn môn Mỹ Thuật mà quên đi học Toán và Lý. Có thể lắm chứ. Sau khi thi ĐH về, lòng buồn và chẳng có hứng đi thi nữa, vậy là môn Toán làm qua loa và cho cả bạn bè xem bài, chẳng ích kỷ nhỏ nhen như cái hôm đi thi Đại Học. Có phải chăng khi mất đi niềm tin người ta sống buông thả và dễ dãi hơn.[/COLOR] [COLOR=Navy] Thi môn Mỹ Thuật là một ngày rất vui, sáng 3 h đồng hồ để vẽ họa chì. Tôi tưởng riêng mình ngố, hóa ra cũng có người ngố hơn, bạn đó .. cũng không biết cách đo mẫu như thế nào. Bạn đó .. cầm thước kẻ lên và .. đo vào vật mẫu. Ôi, vậy là bị ăn chửi là đúng rồi, vì chỉ cần lệch mẫu đi một chút thôi thì công vẽ sẽ thành công .. cốc. Thú vị hơn nữa là thi vẽ màu. Có bạn còn chằng biết đến màu bột hay màu nước. Bạn đó còn định dùng sáp màu và dùng bút lông để tô lên bài vẽ nữa. Những ngày thi cao đẳng, tôi ở nhà trọ của anh trai, và .. hôm đi thi vẽ màu, tôi .. quên cả bảng pha màu. Bảng pha màu của tôi là cái mặt bàn ở phòng thi và tờ giấy bóng. Mài màu rồi thì giấy bóng cũng rách tươm ra, vậy là be bét hết lên mặt bàn. Cũng thật may là .. không có giám thị nào của trách và phạt tiền. Tô màu theo cách mà tôi đã được học “căn bản” nên cũng khá nhanh. Cái khoản copy thì đã trở thành nghề của tôi, nên tôi có thể “ăn cắp” họa tiết và di chuyển chúng rất thạo, vậy mà cũng có người dùng giấy can, giấy can là thứ giấy mỏng dùng để sao chép họa tiết, hình vẽ rất tốt. Tôi chỉ cười và lòe loẹt vào bức tranh của mình. Làm xong bài họa, lại còn tô màu hộ bạn nữa chứ? Gần hết giờ mà. Đó có phải là lòng tốt không nhỉ? Bạn ấy nhờ mình mà, giám thị chỉ nhẹ nói, giúp bạn cơ à. Nhưng [you], [you] có nghĩ rằng tôi đang hại bạn đó không? Tôi đang làm cho bài của bạn đó xấu đi không? [you] à, Tôi chỉ muốn giúp bạn đó hoàn thành bài thi của mình vì sắp hết giờ, nhưng [you] lại có thể hiểu rằng tôi đang phá hoại bài của bạn đó. Như vậy đúng là tùy vào mỗi một cách nghĩ, người ta có những ý nghĩ khác nhau, và chỉ có người trong cuộc mới biết lúc đó mình nghĩ như thế nào.[/COLOR] [COLOR=Navy] Thi CĐ và ĐH, cái cảm giác thất bại và ý chí để năm sau thi lại thôi thúc tôi đi làm. Tôi đi phu hồ với ý định kiếm tiền để năm sau đi học. Và tôi theo chú đi làm thợ phu hồ.[/COLOR] [COLOR=Navy] Một buổi chiều khi về nhà, vừa đặt chân tới cây cột điện, còn cách nhà rất xa, Mẹ nói với tôi “Chào Thầy giáo trẻ”. Cả gia đình tôi vui lắm vì tôi được cao đẳng. Tôi cũng cảm thấy vui, và thực sự bất ngờ, tôi đã quyết định từ bỏ rồi, vậy mà tôi vẫn đỗ. Tôi đỗ vào cao đẳng quá dễ dàng, dễ dàng mà không hề có sự phấn đấu, đi thi chỉ biết là thi, thích làm gì thì làm. Ấy vậy, tôi là một giáo viên, bằng khả năng của mình thi được, chứ không phải là dùng “tiền” để mua vào trường như [you] đã nghĩ đâu. (Tôi biết, [you] giận tôi nên nói thế, [you] hãy theo dõi hết để [you] hiểu tôi nghĩ như thế nào nhé).[/COLOR] [COLOR=Navy] [I][B]Vào học cao đẳng đó là bước ngoặt trong cuộc đời của tôi.[/B][/I][/COLOR] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
THỂ THAO & GIẢI TRÍ
MUSIC
Thandieu2 hãy hiểu Thandieu2 nhé
Top