small star
Moderator
- Xu
- 94
Cuối năm, người ta vẫn thường dành thời gian cho công việc tổng kết. Và tớ nghĩ cũng nên làm điều đó cho tình bạn của chúng mình.
Một năm qua, tình bạn giữa cậu và tớ vẫn liên tục phát triển cho dù cũng có những khi vui vẻ, những khi hiểu lầm, những khi làm phật ý nhau, những khi bất đồng quan điểm, tranh luận rồi cãi vã, giận hờn. Nhưng nhờ có những thứ đó mà tình bạn của chúng mình có một năm đầy những sự kiện đáng nhớ.
Kỷ lục giận nhau lâu nhất trong năm là hồi tháng 4. Sáng chủ nhật hôm đó, cậu hẹn sẽ đến nhà tớ để hai đứa mình giấu bố mẹ đi hiến máu tình nguyện. Tớ chờ mỏi cả mắt mà không thấy cậu đâu. Tớ gọi điện thoại di động cho cậu, cậu không nghe máy, bấm số máy bàn cũng chỉ có những tiếng tút dài. Rồi đến khi trái tim trong lồng ngực của tớ chuẩn bị nổ tung vì tức cậu thì cậu nhắn tin:
- Cậu chịu khó đi một mình nhé.
Thật khó mà tưởng tượng được vào hoàn cảnh đó, tớ có thể nở một nụ cười. Nhưng tớ đã làm thế, một nụ cười đầy mỉa mai dành cho cậu:
- Hôm qua nói hùng hồn là thế vậy mà giờ “co vòi” lại. Đúng là đồ…hèn!
Giận cậu, những ngày sau đó, tớ “bơ” cậu luôn. Tớ thấy ân hận vì đã kết thân với cậu mặc cho cậu đã nói với tớ một lời xin lỗi vội vàng nơi chân cầu thang. Đúng ngày thứ 7 kể từ hôm hai đứa mình giận nhau - mà nói chính xác là tớ giận cậu - thì mẹ cậu gọi điện báo là cậu bị ốm kèm với một lời giải thích:
- Chắc hôm bố bị tai nạn, nó phải truyền máu cho bố nên kiệt sức.
Tớ chết lặng. Rồi khi đã đứng đầu giường cậu, lẽ ra phải xin lỗi cậu vì sự vô tâm của tớ thì tớ lại hét toáng lên:
- Cậu thật xấu...xấu nhất trong những người mà tớ đã gặp.
Trên khuôn mặt xanh tái của cậu nở một nụ cười - nụ cười tha thứ dành cho một đứa bạn “hậu đậu” như tớ.
Mới toanh là vụ hai đứa mình tranh luận với nhau về cô Minh Hằng trong “Ngôi nhà hạnh phúc”. Tớ bảo cô diễn viên ấy “diễn” dở ẹc trong khi cậu lại ca tụng hết lời. Tớ biết tỏng là cậu mê cô diễn viên Minh Hằng nên tìm mọi cách để bảo vệ thần tượng của mình. Nhưng tớ cũng muốn ý kiến của tớ được ghi nhận. Đất không chịu trời, trời không muốn thua đất, cãi nhau chán trên lớp, về nhà lại buôn điện thoại cãi nhau đến cả tiếng đồng hồ. Tớ bị mẹ mắng một trận tơi bời còn cậu hôm sau đến lớp với khuôn mặt “xơ mướp”:
- Mẹ tớ bảo tháng này mổ lợn ra mà đóng tiền điện thoại.
- Tất cả chỉ tại cái cô Minh Hằng đấy cả.
Lời luận tội của tớ lại châm ngòi cho một cuộc cãi vã mới. Và kết cục là cả hai đứa đều lắc đầu nhìn nhau:
- Chẳng ai dại như hai đứa mình, tốn tiền, tốn sức vì một người trên màn ảnh.
Nhiều…nhiều lắm những tiếng cười và cả những “tai ương” đã xảy ra trong tình bạn của cậu và tớ trong năm qua. Và điều lớn nhất mà tớ gặt hái được đó là tớ nhận ra bọn mình đang trưởng thành từng ngày, có trách nhiệm với bản thân, với mọi người và cuộc sống xung quanh. Tình bạn của chúng mình cũng thế.
Một mùa xuân mới đang về. Tình bạn của chúng mình cũng đang háo hức đón Tết. Vẫn sẽ lại có những buồn vui, giận hờn, cãi vã…và có thể có cả những chuyện “động trời” xảy đến nhưng cả cậu và tớ đều sẵn sàng chờ đón phải không cậu?
Bởi cũng như tình yêu, trên con đường tình bạn đâu chỉ có hoa hồng!
Một năm qua, tình bạn giữa cậu và tớ vẫn liên tục phát triển cho dù cũng có những khi vui vẻ, những khi hiểu lầm, những khi làm phật ý nhau, những khi bất đồng quan điểm, tranh luận rồi cãi vã, giận hờn. Nhưng nhờ có những thứ đó mà tình bạn của chúng mình có một năm đầy những sự kiện đáng nhớ.
Kỷ lục giận nhau lâu nhất trong năm là hồi tháng 4. Sáng chủ nhật hôm đó, cậu hẹn sẽ đến nhà tớ để hai đứa mình giấu bố mẹ đi hiến máu tình nguyện. Tớ chờ mỏi cả mắt mà không thấy cậu đâu. Tớ gọi điện thoại di động cho cậu, cậu không nghe máy, bấm số máy bàn cũng chỉ có những tiếng tút dài. Rồi đến khi trái tim trong lồng ngực của tớ chuẩn bị nổ tung vì tức cậu thì cậu nhắn tin:
- Cậu chịu khó đi một mình nhé.
Thật khó mà tưởng tượng được vào hoàn cảnh đó, tớ có thể nở một nụ cười. Nhưng tớ đã làm thế, một nụ cười đầy mỉa mai dành cho cậu:
- Hôm qua nói hùng hồn là thế vậy mà giờ “co vòi” lại. Đúng là đồ…hèn!
Giận cậu, những ngày sau đó, tớ “bơ” cậu luôn. Tớ thấy ân hận vì đã kết thân với cậu mặc cho cậu đã nói với tớ một lời xin lỗi vội vàng nơi chân cầu thang. Đúng ngày thứ 7 kể từ hôm hai đứa mình giận nhau - mà nói chính xác là tớ giận cậu - thì mẹ cậu gọi điện báo là cậu bị ốm kèm với một lời giải thích:
- Chắc hôm bố bị tai nạn, nó phải truyền máu cho bố nên kiệt sức.
Tớ chết lặng. Rồi khi đã đứng đầu giường cậu, lẽ ra phải xin lỗi cậu vì sự vô tâm của tớ thì tớ lại hét toáng lên:
- Cậu thật xấu...xấu nhất trong những người mà tớ đã gặp.
Trên khuôn mặt xanh tái của cậu nở một nụ cười - nụ cười tha thứ dành cho một đứa bạn “hậu đậu” như tớ.
Mới toanh là vụ hai đứa mình tranh luận với nhau về cô Minh Hằng trong “Ngôi nhà hạnh phúc”. Tớ bảo cô diễn viên ấy “diễn” dở ẹc trong khi cậu lại ca tụng hết lời. Tớ biết tỏng là cậu mê cô diễn viên Minh Hằng nên tìm mọi cách để bảo vệ thần tượng của mình. Nhưng tớ cũng muốn ý kiến của tớ được ghi nhận. Đất không chịu trời, trời không muốn thua đất, cãi nhau chán trên lớp, về nhà lại buôn điện thoại cãi nhau đến cả tiếng đồng hồ. Tớ bị mẹ mắng một trận tơi bời còn cậu hôm sau đến lớp với khuôn mặt “xơ mướp”:
- Mẹ tớ bảo tháng này mổ lợn ra mà đóng tiền điện thoại.
- Tất cả chỉ tại cái cô Minh Hằng đấy cả.
Lời luận tội của tớ lại châm ngòi cho một cuộc cãi vã mới. Và kết cục là cả hai đứa đều lắc đầu nhìn nhau:
- Chẳng ai dại như hai đứa mình, tốn tiền, tốn sức vì một người trên màn ảnh.
Nhiều…nhiều lắm những tiếng cười và cả những “tai ương” đã xảy ra trong tình bạn của cậu và tớ trong năm qua. Và điều lớn nhất mà tớ gặt hái được đó là tớ nhận ra bọn mình đang trưởng thành từng ngày, có trách nhiệm với bản thân, với mọi người và cuộc sống xung quanh. Tình bạn của chúng mình cũng thế.
Một mùa xuân mới đang về. Tình bạn của chúng mình cũng đang háo hức đón Tết. Vẫn sẽ lại có những buồn vui, giận hờn, cãi vã…và có thể có cả những chuyện “động trời” xảy đến nhưng cả cậu và tớ đều sẵn sàng chờ đón phải không cậu?
Bởi cũng như tình yêu, trên con đường tình bạn đâu chỉ có hoa hồng!
Bùi Thu Hoàn