tapchoi82 truyền kỳ - Phần 8

tapchoi82

New member
Xu
0
Hồi 8: Phổ Nạp đại sư

tapchoi82 uể oải ngồi xuống tựa lưng vào một gốc cây thông, hắn lang thang trong rừng thông này đã gần nửa ngày trời mà vẫn chưa tìm thấy lối ra, đoạn hắn rút cái điếu cày vẫn giắt nơi hông xuống làm một điếu..., hắn đang lim dim tận hưởng chợt nghe tiếng niệm phật hiệu từ mô đất bên cạnh phát ra, giật mình hắn ngước mắt lên nhìn, liền thấy một vị hoà thượng nhỏ nhắn mặc một chiếc cà sa đã rách te tua, nếu hoà thượng không cạo đầu trọc thì hắn cũng khó mà biết được đây là 1 ông thầy tu, vị hoà thượng1 tay cầm đùi gà đã gặm dỡ mấy miếng, một tay đang cầm bình rượu ngó hắn chằm chằm, hắn chưa kịp ngạc nhiên hoà thượng đã cất tiếng oang oang:

- A di đà phật! What is your name?

Tapchoi82 khẽ hừ nhẹ một tiếng rồi buông 1 câu cộc lốc:

- Tapchoi82!

Vị lão tăng khẽ gật đầu rồi vẫy tay:

- Bần tăng Phổ Nạp mời thí chủ qua đây!

Tapchoi82 khẽ búng mình 1 cái đã ngồi xuống đối diện với Phổ Nạp hoà thượng, hắn chỉ vào cái đùi gà trên tay hoà thượng hỏi:

- Người xuất gia mà còn bày trò ăn thịt uống rượu sao?

Phỗ Nạp hoà thượng khẽ lắc đầu:

- Bần tăng không ăn thịt, cũng không uống rượu!

Nói xong phổ nạp hoà thượng đưa cái hồ lô lên miệng ngữa cổ tu ừng ựng, mùi rượu toả ra làm tapchoi82 thèm lem lẻm, hắn vừa tức vừa buồn cười , đoạn hắn với tay giật hũ rượu trên tay Phổ Nạp hoà thượng rồi ngữa cổ tu 1 ngụm lớn,

Phổ Nạp hoà thượng mỉm cười nhìn hắn rồi thốt:

- Mùi vị thế nào?

Tapchoi82 thốt:

- Rượu ngon! ông đã xuất gia sao mà nói dối như cuội thế?

Phổ Nạp cười ha hả:

- Người xuất gia làm sao lại nói dối? thí chủ quá khen rồi!

tapchoi82 tức giận quát lớn:
- Lão muốn gì đây? đã ăn thịt uống rượu còn già mồm không chịu nhận sao? lão khoác áo tu hành mà còn bày ra những trò này là muốn lừa bịp thiên hạ phải không? để ta dạy cho lão một bài học.

Tapchoi82 chưa nói dứt câu đã vung chưỡng vỗ ngay xuống đầu Phỗ Nạp hoà thượng, một chưỡng tưởng chừng đơn giãn nhưng chứa đựng toàn bộ công lực cả đời của hắn, trong lúc tức giận đánh ra như trời giáng, chỉ thấy chưỡng phong mờ mịt lá bay, chim chạy toé khói, nếu chưỡng này mà giáng trúng đầu Phổ Nạp hoà thượng thì lão sẽ thành một cục thịt bầy nhầy, Nào ngờ Phổ Nạp hoà thượng vẫn ngồi yên bất động lão phùng má ngữa cổ phun ra 1 ngụm rượu, thế chưỡng của tapchoi82 lập tức tan biến không dấu vết như gió thổi vào hư không, tapchoi82 kinh hải tột độ, vì tay xuất chưởng như đánh vào hư không, không có chổ để xuất lực, thành ra hắn chúi cả người về phía trước, cắm đầu xuống đất, hắn tức tối ngồi dậy thì thấy Phổ Nạp đại sư đang ngồi sau lưng hắn cười hì hì thốt:

- Sợ quá! sợ quá! ngươi làm ta sợ đến nỗi không nuốt được rượu nữa.

tapchoi82 cả kinh, nhưng thầm nghĩ lão chắc có yêu pháp gì đây, hắn liền trỡ mặt cười hì hì thốt:

- Ha ha Đại sư quá khen, quá khen, chẵng qua tại hạ muốn thỉnh giáo một chút thôi! đại sư quả
thật có bản lỉnh lắm, he he...

Phổ Nạp đại sư cười tỉnh khô:

- Chứ không phải ngươi muốn dạy cho ta một bài học hay sao? bây giờ thì lại thỉnh giáo nữa hả ha ha... tức cười quá đi!

tapchoi82 lộn gan ứa máu, nhưng hắn biết cái lão già này không dễ chọc vào, tốt nhất tẩu vi chuồn là thượng sách, đoạn hắn cười phớ lớ:

- Thế gian này chân giả khó phân, nếu không tận tay thử thì làm sao bảo người khác tin cho được, đại sư không biết cái lý ấy hay sao?

Phổ Nạp cười hề hề thốt:

- Hay cho cái câu không thử thì không tin, thế ngươi muốn tin cái gì đây?

taopchoi82 muốn nhân cơ hội này làm khó lão ta 1 phen, so về võ công thì chàng không đấu lại lão, nhưng về văn vẻ, xích lô thì hắn có thừa, hắn muốn thử xem lão là hạng người nào nên liền ngồi thẳng người lại cất giọng tử tế hỏi:

- Đại Sư, đại sư này tại hạ nghe nói phật pháp rất là vi diệu, tiện đây muốn thỉnh giáo đại sư về ý chỉ của phật pháp!

hắn hỏi câu này xong, trong lòng cười thầm tự nhủ còn lâu lão mới trả lời được,
Phổ Nạp đại sư cười hì hì nói:

- Ta không biết!

Ặc ặc, tapchoi82 như từ trên trời rơi xuống đất, hắn trợn tròn mắt nhìn Phổ Nạp hoà thượng, một lúc lâu rồi lắc đầu cười mếu:

- Lão tu hành mà không biết thì lão tu cái khỉ gì chứ? bó tay!

Phổ Nạp đại sư cười khì khì đáp:

- Ta không tu! cũng không phải hoà thuợng.

tapchoi82 nhảy lên choi choi:

- Lão không phải người tu hành sao?

Phổ Nạp đại sư ngữa cổ lên trút bình rượu ừng ực rồi đáp:

- Sao ngươi lại nghĩ là ta tu hành nhỉ?

tapchoi82 tức suýt ói máu, hắn lẫm bẩm:

- Lão già điên, lão thần kinh mắc dịch, lão không tu hành thì sao lại cạo đầu, mặc cà sa làm gì?

Phổ Nạp đai sư cười hì hì:

- Cạo đầu, mặc cà sa bây giờ là mốt đấy chú em., chú em vừa bảo thật giả khó phân., không tự tay thử thì làm sao mà tin, thế chú em thử kiểu gì mà lại nói ta là người tu hành vậy?

Tapchoi82 gật đầu đáp:

- Phải, phải, phải lão tu hay không thì mặc xác lão, chẵng có liên quan gì đến ta, việc gì ta phải bực mình khi lão có tu hay không tu chứ! lãng xẹt...

Phổ Nạp đại sư cười hì hì tiếp:

- Đúng, đúng, đúng, việc ta ta làm, việc chú em chú em làm, việc gì lại phải tức chứ!

tapchoi82 phì một tiếng:

- Hừ, nói luyên thuyên với lão chẵng được cái tích sự gì cả, thôi ta phải ra khỏi cái nơi quỹ quái này mới được.

Nói xong hắn quay bước đi luôn một mạch, chợt nghe Phổ Nạp đại sư gọi theo:

- Thí chủ muốn lên Thiếu Lâm Tự thì rẽ qua bên trái!

Tapchoi82 nhắm con đường bên phải bước đi, trong miệng vẫn lẫm bẩm,

- Lão già, đáng chết, còn muốn dỡ trò hại ta ư, đừng có hòng,

Hắn nỡ nụ cười thoải mái cất bước, chưa được bao xa thì hắn nhìn thấy người ngồi giữa đường trước mặt hắn, chẵng phải ai khác mà chính là Phổ Nạp đại sư, hắn tức khí hét:

- Lão muốn gì mà lại ngồi đây chặn đường ta thế?

Phổ Nạp đại sư khẽ ngước mặt lên nhìn hắn rồi cất tiếng:

- A di đà phật! sao thí chủ lại la lối bần tăng vậy?

tapchoi82 chán nản:

- Lão muốn gì mà cứ theo quấy ta hoài thế?

Phổ Nạp đại sư khẽ mỉm cười:

- Chắc thí chủ vừa gặp Phổ Nạp sư đệ, bần tăng là Phổ Độ, thí chủ muốn đi đâu?

Tapchoi82 nghe vậy hắn nhìn kỹ lại lão hoà thượng ngồi trước mặt rồi rít lên:

- Lão đừng có dỡ trò, khôn hồn thì mau tránh đường, ta đi đâu không liên quan đến lão.

- Thí chủ xin dừng bước bần tăng có đôi lời muốn nói!

tapchoi82 đứng lại nghiêm mặt nói:

- Lão muốn nói gì?

- Bần tăng đích thực là Phổ Độ, Phổ Nạp sư đệ là huynh đệ song sinh chắc thí chủ mới gặp đệ ấy nên mới tức giận lão nạp, theo lão nạp thấy thí chủ chính khí đầy đủ chắc là nhân tài hiếm có, không biết vì lý do gì mà lại đến chốn thâm sơn cùng cốc này vậy?

tapchoi82 cảm thấy rất hồ đồ, chẵng biết có phải cái lão tăng này có định lừa mình không, nhưng lão vừa khen hắn một câu làm hắn khoái chí vô cùng, bao nhiêu bực dọc tan biến, rút kinh nghiệm lần trước hắn hỏi liền:

- Lão có phải người xuất gia tu hành chăng?

Phổ đức hoà thưọng gật gù nói:

- Bần tăng đích thị là người xuất gia tu hành.

tapchoi82 cười thầm trong bụng, sắp lòi đuôi cáo rồi đây, đoạn hắn hỏi:
- Thế cái ông Phổ Nạp gì đó phải chăng cùng xuất gia tu hành với đại sư hả?

Phổ đức đại sư khẽ gật đầu, tapchoi82 lập tức nhăn mặt tức tối quát:

- Sao lão lại nói lão không tu hành gì, đã thế lại còn nốc rượu thịt chó nữa, sư sải gì mà chuối thế không biết, thật uổng công ta vất vã lặn lội lên đây mong cầu học đạo, uổng quá. uổng quá...

Phỗ đức đại sư khẽ niệm pật hiệu:

- A di đà phật! Phật pháp vô biên vì người đời chấp tâm mê muội lầm lẫn quá nhiều nên sư đệ của bần tăng mới thị hiện uống rượu ăn thịt như thế cho thí chủ thấy mà thôi?

tapchoi82 nhăn mặt:

- Ăn thịt, uống rượu cốt cho ta thấy là sao?

Phổ độ giải thích:

- Người xuất gia không ăn thịt, vì lòng từ bi không sát sanh, không làm hại chúng sinh, thí chủ có thấy sư đệ của lão nạp giết gà để mà ăn không?

tapchoi82 trợn mắt há mồm quát:

- Lão muốn lý sự cùn à? ý lão muốn nói sư đệ lão không sát sanh nhưng vẫn ăn thịt là lòng thương chúng sanh hay sao, ta nghe lão nói mà kinh sợ nỗi cả da gà lên đây này!

Phổ Đức không tỏ thái độ gì vẫn cất giọng đều đều:

- Đã sống trên đời không ăn, không uống ắt không được, vậy thì cái ăn, uống đó đâu có liên quan gì mà thí chủ phải nóng giận như thế? sư đệ của lão nạp tuy là ăn thịt gà nhưng con gà đó không do sư đệ giết, lúc ăn đó thì có khác gì các vật thực dùng để nuôi sống cơ thể đâu? sư đệ lão nạp không có cái ý nghĩ đây là thịt gà, khia là cơm trắng, lúc hắn ăn hắn chỉ cần ăn thôi ăn tất cả cái gì hắn có, ai cho gì hắn cũng ăn, thịt gà hay cơm trắng đều là của chúng sinh bố thí cho hắn, hắn đâu cần quan tâm, có ăn là ăn vậy thôi!

tapchoi82 càng nghe lão nói càng thấy mù mờ, hắn thốt:

- Hừm lão nói dễ nghe lắm, đành rằng lão không quan tâm ăn cái gì, nhưng ta hỏi lão có phải người tu hành không lão cũng không nhận là sao?

Phổ Độ cười ha hả nói:

- Tu hay không tu tự tâm hắn biết, hắn nói hắn không tu thì thí chủ tin là hắn không tu thật sao?

Tapchoi82 lại nhảy lên choi choi như bị kiến cắn:

- Người xuất gia gì mà ăn nói hai lưỡi như thê? vớ vẫn quá?

Phổ Độ vẫn cười hà hà:

- Vì hắn thấy thí chủ còn nhiều chấp tâm quá, nên cố ý nói ngược như vậy, nếu thí chủ biết hắn là người xuất gia thì hắn nói không hay có thì có liên quan gì? người xuất gia không nói dối vì không có tâm lừa lọc chúng sinh, vì muốn độ chúng sinh nên mới dùng ngôn thuyết, mà ngôn thuyết thì dựa vào âm thanh mà có, thí chủ không hiểu nên chỉ với 1 câu nói liền chấp tâm vào thành ra mang cái sự bực tức trong người.

Tapchoi82 thừ người hồi lâu rồi lại hỏi:

- Lão nói ngôn thuyết dựa vào âm thanh nên cho là có ngôn thuyết, nếu không chấp có thì chỉ là âm thanh không nên phân biệt phải không?

Phổ Độ mỉm cười:

- A di đà phật! thí chủ ngộ tính rất cao!

tapchoi82 liền ngồi xuống trước mặt Phổ Đức ngắm nghía hồi lâu rồi thốt:

- Lão nói không chấp vào lời nói, thì ta không chấp lời nói, thế những gì nãy giờ lão nói đều là không thật phải không?

Phổ Độ gật đầu:

- Thí chủ chấp thật thì là thật, chấp không thật thì không thật, Vạn sự do tâm tạo tác mà thành thôi!

tapchoi82 suy nghĩ hồi lâu rồi lắc đầu lẫm bẩm:

- Vạn sự do tâm tạo vạn sự do tâm tạo, chẵng lẽ ta không có cái gì cần phải học nữa hay sao? vô lý quá chừng, vô lý quá...

Phổ Độ khẽ mĩm cười thốt:

- Vô minh là nhà tối
Pháp Phật như ngọn đèn
Mang đèn vô nhà tối
Lập tức bừng sáng ngay!

Thí chủ, biển khổ vô biên quay đầu là bờ. chẵng cần phải có lý, hay vô lý thì căn nhà mới sáng, ngu hay trí thì cũng thông được cái đạo lý rất thường này thôi.

tapchoi82 nhăn nhó cười khổ thốt:

- Đại sư ngài nói khó hiểu quá chừng tôi không thấy cái đạo lý nào trong đó cả?
Hắn đã thay đổi cách xưng hô với lão ta, từ lão thành đại sư,
Phổ độ vẫn chậm rãi nói:

- Vạn pháp xưa nay bất sinh, bất diệt chỉ duyên nhau mà khởi, ví như bóng nổi trong gương , lại duyên nhau mà diệt như bóng lặn trong gương, không giống nhau, củng chẵng sai biệt.

tapchoi82 nhăn nhó gãi đầu rồi thốt:

- xin đại sư chỉ dạy:

Phổ độ đại sư khẽ nói:

- Ví như thí chủ gõ chuông thì tiếng liền phát ra, không muốn nghe, hay muốn nghe thì cái tiếng chuông vẫn cứ vang như thường!

tapchoi82 lại gải đầu:

- Đã hiễu lờ mờ, xin đại sư chỉ giáo cái mà người đời hay gọi là phật tâm của tại hạ nó nằm ở đâu?

Phổ độ đại sư cười đáp:

- Thí chủ có nhận thấy cái gì không hề thay đổi. biến hoại theo thời gian từ lúc mới lọt lòng tới giờ hay không?

tapchoi82 nhăn trán suy nghĩ rồi thốt:

- Quả thật không tìm ra! không có cái gì gọi là không thay đổi, từng sát na đều thay đổi như thường.

Phổ độ mỉm cười:

- Cái tính thấy của thí chủ có thay đổi chăng?

tapchoi82 giật mình lẩm bẩm:

- Từ hồi đâu tới giờ không để ý, quả thật cái sự thấy, nghe chẵng hề thay đổi, chỉ có sự vật, âm thanh thay đổi mà thôi!

Phổ Độ tiếp lời:

- Có phải ai cũng có phải không?

tapchoi82 lại giật mình rồi hắn nhăn mặt suy nghỉ, một lát hắn ngữa mặt lên trời cười như điên như dại, cười xong hắn nằm lăn xuống đất mà khóc rống lên điệu bộ thảm thương vô cùng, hắn gào to:

- Ta thật là kẻ ngu ngốc nhất trần đời, cha mẹ ơi, ta bỏ ra phân nữa cuộc đời để đi tìm 1 thứ mà ta luôn có, trăm cay ngàn đắng, khổ công học hỏi chẵng được cái tích sự gì, đúng là lấy cái không đi tìm cái không thì ta có đi từ giờ tới mười kiếp nữa cũng chẵng tìm được gì, ôi trời.... thật ngu quá, ngu quá...

Hắn than khóc chán chê no nê rồi ngẫng mặt lên nhìn chẵng thấy Phổ Độ đại sư đâu nữa, hắn rú lên một tràng cười bi ai rồi hét:

- Cái lão hoà thượng này cũng hiểu chút đạo lý đấy!

Nói đoạn hắn phóng mình lao vút đi, như một làn khói. tiếng chuông chùa vọng lên kiến hắn ngây người khựng lại thốt:

- Chim không cầu để bóng, Nước vô tình vẫn soi.
Ngàn năm như mộng huyễn, Tỉnh rồi mà còn say..
 
Mộng thì nói gì cũng là mộng!
Tỉnh thì không nói vẫn là tỉnh!
Đã tỉnh thì không phải mộng!
Đã mộng thì không phải tỉnh!


To: NguoiDien
Xưa Bá Nha đập vỡ đàn vì Tử Kỳ không còn, Nay Tapchoi82 viết Truyện há lão không thèm vào đọc sao?
 
Mộng thì nói gì cũng là mộng!
Tỉnh thì không nói vẫn là tỉnh!
Đã tỉnh thì không phải mộng!
Đã mộng thì không phải tỉnh!


To: NguoiDien
Xưa Bá Nha đập vỡ đàn vì Tử Kỳ không còn, Nay Tapchoi82 viết Truyện há lão không thèm vào đọc sao?

Có lẽ lão Tập chơi vẫn đang chìm trong mộng. Tỉnh đi. Người Điên hết điên rồi mà, lão ka.

Cái Truyền kỳ Tập chơi phần 8 này, nghe cao siêu quá, khó kiếm được Tử Kỳ lắm.

Cứ nói nôm na, kẻ đắc đạo là kẻ mang tên "Thích Đủ Thứ", dễ hiểu hơn nhiều. He he
 
Lão hết điên rồi ư? hóa ra lâu nay ta chẵng biết gì, người xưa, cảnh xưa còn đó, lấy ai để tỉnh, để say?

Nước Sâu mặc nước trôi về đâu
Giữa dòng ngậm đắng tái tê sầu
Nhũ lòng vạn kiếp không sầu úa
Rượu rót cho người, ai nhấp thay?
 
Lão hết điên rồi ư? hóa ra lâu nay ta chẵng biết gì, người xưa, cảnh xưa còn đó, lấy ai để tỉnh, để say?

Nước Sâu mặc nước trôi về đâu
Giữa dòng ngậm đắng tái tê sầu
Nhũ lòng vạn kiếp không sầu úa
Rượu rót cho người, ai nhấp thay?

Rượu rót tràn ly ta uống say.
Buồn nỗi đoạn trường có ai hay.
Sầu dâng tê tái hồn vơ vần.
Có rượu rót rồi, tay nắm tay.
 
Núi xanh muôn tình cũ
Bóng tà dương gối đầu
Nhìn vần thơ ai oán
Tiếng đời còn thê lương

Tìm vui trong mộng ảo
Mong trốn hết thói đời
Chạy hoài không ngưng nghĩ
Quay đầu chỉ bóng thôi!
 
Núi xanh muôn tình cũ
Bóng tà dương gối đầu
Nhìn vần thơ ai oán
Tiếng đời còn thê lương

Tìm vui trong mộng ảo
Mong trốn hết thói đời
Chạy hoài không ngưng nghĩ
Quay đầu chỉ bóng thôi!

Ngửa đầu nhìn trăng sáng.
Cúi xuống, đất tối tăm.
Xa trông gờn gợn sóng
Nuốt u sầu vào trong.

Tìm vui, vui chẳng thấy
Nén buồn, buồn dài thêm
Nối tiếp sầu nối tiếp.
Chim quyên khóc bên thềm.
 
Nâng chén can hai bác,
Thở than nào ích gì,
Trần ai mịt mù bụi,
Tránh sao khỏi thị phi.

Thôi ta cứ chuếnh choáng,
Cười với cả thế gian,
Mất được lẽ thường thấy,
May sót lại bạn vàng ...
 

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top