Tạp bút: MIỀN NHỚ!

  • Thread starter Thread starter Tuyền Nguyễn
  • Ngày gửi Ngày gửi
T

Tuyền Nguyễn

Guest
VIẾT CHO AI ĐÃ TỪNG CÓ PHÚT GIÂY NÀO ĐÓ NHỚ VỀ NHỮNG YÊU THƯƠNG ĐÃ QUA DẪU HIỆN TẠI VỪA TÌM THẤY MỘT HẠNH PHÚC MỚI RẤT TRỌN VẸN-- HAY VẪN CÒN ĐANG ĐỘC HÀNH CÙNG NỖI NHỚ NHƯ TA.

Một sáng thức dậy trong cái se lạnh của ngày đông vẫn thấy yêu thương cuối xuống rất gần, vẫn thấy lòng trọn vẹn và ấm áp như ngày mới bắt đầu biết yêu thương sâu sắc cuộc sống này. Yêu mình, yêu gia đình, yêu bạn bè, yêu những người dưng khác họ....


Đêm qua đứa em gọi điện kể về những yêu thương đã dang dở, về nỗi nhớ tràn trề của một tình yêu đã gẫy gánh sang ngang, giờ bên vợ con nhưng chút tình vẫn ấm nơi đáy tim, người yêu xưa vẫn khóc vì em những đêm đông giá lạnh. Ở lại hay ra đi đó chẳng thể đưa lên bàn cân đông đếm và lựa chọn, vợ con và người yêu em chẳng thể buông hai chọn một vì cái tình cái nghĩa ở đời chẳng thể sống như kẻ vô tâm. Tình của em vẫn nồng, tim em vẫn khắc khoải nhớ, khắc khoải đau khi người xưa buông tiếng khóc…


Chợt nhớ người yêu đã sang ngang, sang ngang bởi đơn giản chúng ta yêu nhau nhưng không thuộc về nhau nữa. Nhớ những người đã yêu ta một cách trọn vẹn qua năm mười năm dài đơn phương không chút tình hồi đáp, rồi cũng tới lúc để tình cảm ấy nằm yên nơi đáy tim với một thời xuân đã đi qua mà vui vầy hạnh phúc mới. Nhớ chút ân tình trọn vẹn của cậu em ngày xưa, bốn năm dài em nhớ thương ta trong xa cách, nước mắt em rơi vì ta trong suốt chặn đường dài nối tiếp bốn năm năm sau đó, để rồi mười năm sau em buông bỏ lối sống mà em đã theo đuổi một thời, chạy theo những phù phiếm để quay lại làm tổn thương ta với những điêu ngoa dối trá lọc lừa. Em bắt đầu học sống cạn, sống hời hợt chẳng còn biết giữ cho mình một cái tâm, sống biết thẹn khi làm xằng làm bậy như xưa nữa.... Đa mang một miền nhớ!


Những tình mộng, tình thơ đã dở dang, người đã êm ấm trong chăn chung gối mộng, tiếng khóc con thơ lùa tình yêu xưa vào cõi nhớ, lùi hết vào ký ức của một thời hạnh phúc trọn vẹn có ta có người. Đi qua một thời trẻ dại, ta yêu cuồng say và sống với men nồng ấm áp. Tình trước tình sau và những yêu thương ngỡ sẽ là mãi mãi, nhưng đường đời còn dài, ta đa mang theo cái mộng trùng dương của một người con gái theo con đường -công danh- sự nghiệp-của riêng ta-một mái nhà ngoại ô- một miếng đất nhỏ đủ trồng rau nuôi gà cho ba má dưỡng già, và cho ta những ngày chồn chân gối mỏi có nơi ấm áp để tìm về. Và ta cứ thế quay lưng bước đi, vác trên vai mối tình trọn vẹn và chút hương thừa của những ân tình xưa cũ, mọi thứ chưa bao giờ nhạt nhòa trong ký ức ngỡ đã hóa rêu phong.


Ai cũng một lần đi qua những miền nhớ chông chênh như thế khi bước qua những cuộc tình không trọn vẹn. Hỏi cô bạn đang hạnh phúc bên gia đình mới, bên đứa con thơ vừa chào đời rằng " Ngày xưa có hay nhớ người yêu cũ thế không?" cô bạn trả lời "Có lẽ ai cũng có lúc thế thôi"...Ừ! đúng vậy thật, bởi ai cũng từng bước qua một thời mộng mơ yêu nhớ rất đổi bâng quơ của những ngày xanh chưa vướng bụi ưu phiền.


Ta nhớ để hiểu rằng con tim ta vẫn còn ấm, nhớ để hiểu rằng bao năm qua ta vẫn chưa bị thói đời biến ta thành một kẻ không ra gì, buông bỏ đi những điều tốt đẹp của cuộc sống mà ta đang theo đuổi. Sống đẹp, sống lương thiện, không để thẹn với lòng, với đời, không sống hèn nhát trong những điêu ngoa...


Ta tin một ngày nào đó rồi sẽ gặp một người nào đó vẽ tiếp cùng ta những yêu thương của một thời tuổi trẻ, cùng ta đi hết quãng đường đời còn lại. Cuộc đời không ai có thể một lần thắm lại những mộng mơ của tuổi mười tám đôi mươi, chẳng ai có thể đi lại những tình mộng vu vơ đầy luyến nhớ ấy một lần nữa.


Không quên không có nghĩa là hoài niệm mãi về ký ức đã qua để đau khổ, mà không quên vì đó là những mảng màu ký ức đẹp như mơ nên ta mãi trân trọng, vì ta hiểu rằng trong một kiếp người đa đoan thì những thời khắc ấy chỉ đến duy nhất một lần trong đời, chẳng ai có thể sống thêm một thời tuổi mộng hay tìm lại mối tình đầu trong như pha lê ấy nữa.


Chúc những ai đang vác trên vai năm bảy cuộc tình đã vỡ, độc hành đi tìm tương lai sự nghiệp cho riêng mình sẽ mau tới ngày cùng một người nào đó ngồi nghịch những sắc màu xanh đỏ trong ký ức một thời đã qua. Rồi sẽ cùng người nào đó vẽ lên bức tranh hạnh phúc của những ngày sắp tới : có anh, có em nhưng với một người khác, và giờ có anh có em trong hạnh phúc tương lai mai sau.
 

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top