T
Tuyền Nguyễn
Guest
Gác khuya, yên tĩnh và vắng vẻ, đời gác trọ buồn tênh như những đêm không trăng, có ai đó đang rót vào thinh không những khúc tơ sầu…
Mười năm rồi, mười năm bén duyên với những căn gác trọ Sài Gòn, đi từ căn gác này qua căn gác trọ khác, gánh những ước mơ tương lại ngập ngụa trong kiếp nghèo nhiều mộng mị. Chợt nhớ hôm nao ta mười tám, hội ngộ Sài Gòn trong một đêm ngủ vật vã nơi quán cốc bên đường, mười năm rồi, mộng ước chưa thành và đường dài vẫn một mình ta bước đi…
Bạn bè ngày ấy cũng như ta, bước chân ra đi tìm tri thức và tìm cho mình một chân trời để tỏa sáng, nhưng rồi mười năm nhìn lại, có đứa thành danh, có đứa vượt đại dương qua trời tây để vẽ tiếp ước mơ, có đứa về quê an phận với đàn con thơ nheo nhóc, có đứa tạm hài lòng với cuộc sống đủ ăn, đủ mặc, đủ hạnh phúc, đủ lo toan muộn phiền cho một ngày, giờ có đứa cũng đang ngủ trong những căn gác trọ nào đó ở Sài Gòn mơ một căn nhà ngoại ô cho mai sau…
Đời là mộng!
Đời là mơ!
Đời là những tháng ngày vươn lên và phấn đấu hết mình cho những khát khao tuổi trẻ!
Những ước mơ trong tầm tay sẽ không làm ta chùng bước, nhưng những ước mơ cao xa sẽ làm người ta gục ngã và có lúc buông xuôi. Ta đã mơ những gì trong bao nhiêu năm đó? Ta đã làm những gì trong bao nhiêu năm đó? Mười năm đủ dài cho một kiếp người, đủ ngắn cho những chơi vơi khi đáo hạng kì. Bạn bè đã công thành danh toại, và ta còn mãi đi rong, lang bang với dăm ba nghề kiếm sống. Có lúc tự hỏi mình:” Mình tìm gì? Và mình đã đạt được điều chi?”. Câu trả lời hơi có phần chua chát: “ Vẫn là con số không to tròn và trống rỗng”. Không biết ngoài kia, có người trẻ nào như ta, cũng đeo đuổi theo những ước mơ và một lúc nào đó bỗng chùng xuống như một cung đàn vừa đứt dây…
Ngẫm ra thì cảm xúc con người có khác chi những thời khắc giao thoa của đất trời, có những ngày nắng lung linh trên khóm hoa, hồng xinh trên má các cô thôn nữ bên khóm hoa cà, nhưng cũng có ngày âm u rét mướt, lạnh thấu tâm can, lạnh cả những hồi ức ta cố tình lãng quên không một chút luyến nhớ, ấy thế mà mọi thứ cứ hiển hiện ra như mới vừa hôm qua. Trời có bốn mùa xuân- hạ- thu - đông, đất có bốn phương đông- tây- nam- bắc, người có bốn cung bậc cảm xúc hỉ- nộ- ái- ố…vậy thì cớ chi người ta lại chẳng có lúc nhớ nhớ quên quên, chẳng có lúc căn tràn nhựa sống, nhưng rồi lại cũng có lúc chỉ muốn nằm yên nghĩ ở một nơi nào đó không còn tiếng thở dài. Có lẽ ai cũng có những ngày lãng đãng buồn tênh vu vơ như thế…không cảm xúc, trống không, không vui không buồn, và nụ cười chỉ là hai hàm răng trắng đều mở ra từ miệng chứ không có chút dư vị…
Có tiếng lột rột trên kệ sách, tiếng thằn lằn tặc lưỡi? Quay lưng lại nhìn, gia tài mình chỉ là mớ sách bám đầy bụi bậm lâu ngày chưa hề xem qua, thoạt nhìn cứ ngỡ như bụi thời gian đã phủ từ trăm ngàn kiếp trước, bỗng dưng hóa xa xăm...
Đêm dần tàn, đất trời đã sang ngày mới, ngày mai không biết sẽ là ngày nắng hay là ngày âm u, nhưng ta biết chắc một điều là ta lại đứng lên, bước qua những cảm xúc vui buồn, cảm giác muốn buông xuôi mà tiếp tục đi về phía trước. Bởi ta say cuộc sống này, say lao động làm việc và đi về phía hừng đông đang tỏa sáng…
Ta không sợ mệt !
Ta không sợ khó !
Ta không sợ thất bại và vấp ngã !
Ta không sợ cuộc đời cay nghiệt với ta !
Ta chỉ sợ tim mình không còn ấm !
Ta chỉ sợ mình sẽ nhục chí chồn chân !
Ta chỉ sợ mình sống hèn, sống thẹn, sợ học vào mình những điêu ngoa gian dối theo thói đời mà buông bỏ đi những gì ta theo đuổi.
Ngày mai nắng lên, chồi xuân đang nẩy lộc, ta sẽ lại tiếp tục xây cho mình những hoài bão con con, những niềm vui con con, những ước mơ con con…
Mười năm rồi, mười năm bén duyên với những căn gác trọ Sài Gòn, đi từ căn gác này qua căn gác trọ khác, gánh những ước mơ tương lại ngập ngụa trong kiếp nghèo nhiều mộng mị. Chợt nhớ hôm nao ta mười tám, hội ngộ Sài Gòn trong một đêm ngủ vật vã nơi quán cốc bên đường, mười năm rồi, mộng ước chưa thành và đường dài vẫn một mình ta bước đi…
Bạn bè ngày ấy cũng như ta, bước chân ra đi tìm tri thức và tìm cho mình một chân trời để tỏa sáng, nhưng rồi mười năm nhìn lại, có đứa thành danh, có đứa vượt đại dương qua trời tây để vẽ tiếp ước mơ, có đứa về quê an phận với đàn con thơ nheo nhóc, có đứa tạm hài lòng với cuộc sống đủ ăn, đủ mặc, đủ hạnh phúc, đủ lo toan muộn phiền cho một ngày, giờ có đứa cũng đang ngủ trong những căn gác trọ nào đó ở Sài Gòn mơ một căn nhà ngoại ô cho mai sau…
Đời là mộng!
Đời là mơ!
Đời là những tháng ngày vươn lên và phấn đấu hết mình cho những khát khao tuổi trẻ!
Những ước mơ trong tầm tay sẽ không làm ta chùng bước, nhưng những ước mơ cao xa sẽ làm người ta gục ngã và có lúc buông xuôi. Ta đã mơ những gì trong bao nhiêu năm đó? Ta đã làm những gì trong bao nhiêu năm đó? Mười năm đủ dài cho một kiếp người, đủ ngắn cho những chơi vơi khi đáo hạng kì. Bạn bè đã công thành danh toại, và ta còn mãi đi rong, lang bang với dăm ba nghề kiếm sống. Có lúc tự hỏi mình:” Mình tìm gì? Và mình đã đạt được điều chi?”. Câu trả lời hơi có phần chua chát: “ Vẫn là con số không to tròn và trống rỗng”. Không biết ngoài kia, có người trẻ nào như ta, cũng đeo đuổi theo những ước mơ và một lúc nào đó bỗng chùng xuống như một cung đàn vừa đứt dây…
Ngẫm ra thì cảm xúc con người có khác chi những thời khắc giao thoa của đất trời, có những ngày nắng lung linh trên khóm hoa, hồng xinh trên má các cô thôn nữ bên khóm hoa cà, nhưng cũng có ngày âm u rét mướt, lạnh thấu tâm can, lạnh cả những hồi ức ta cố tình lãng quên không một chút luyến nhớ, ấy thế mà mọi thứ cứ hiển hiện ra như mới vừa hôm qua. Trời có bốn mùa xuân- hạ- thu - đông, đất có bốn phương đông- tây- nam- bắc, người có bốn cung bậc cảm xúc hỉ- nộ- ái- ố…vậy thì cớ chi người ta lại chẳng có lúc nhớ nhớ quên quên, chẳng có lúc căn tràn nhựa sống, nhưng rồi lại cũng có lúc chỉ muốn nằm yên nghĩ ở một nơi nào đó không còn tiếng thở dài. Có lẽ ai cũng có những ngày lãng đãng buồn tênh vu vơ như thế…không cảm xúc, trống không, không vui không buồn, và nụ cười chỉ là hai hàm răng trắng đều mở ra từ miệng chứ không có chút dư vị…
Có tiếng lột rột trên kệ sách, tiếng thằn lằn tặc lưỡi? Quay lưng lại nhìn, gia tài mình chỉ là mớ sách bám đầy bụi bậm lâu ngày chưa hề xem qua, thoạt nhìn cứ ngỡ như bụi thời gian đã phủ từ trăm ngàn kiếp trước, bỗng dưng hóa xa xăm...
Đêm dần tàn, đất trời đã sang ngày mới, ngày mai không biết sẽ là ngày nắng hay là ngày âm u, nhưng ta biết chắc một điều là ta lại đứng lên, bước qua những cảm xúc vui buồn, cảm giác muốn buông xuôi mà tiếp tục đi về phía trước. Bởi ta say cuộc sống này, say lao động làm việc và đi về phía hừng đông đang tỏa sáng…
Ta không sợ mệt !
Ta không sợ khó !
Ta không sợ thất bại và vấp ngã !
Ta không sợ cuộc đời cay nghiệt với ta !
Ta chỉ sợ tim mình không còn ấm !
Ta chỉ sợ mình sẽ nhục chí chồn chân !
Ta chỉ sợ mình sống hèn, sống thẹn, sợ học vào mình những điêu ngoa gian dối theo thói đời mà buông bỏ đi những gì ta theo đuổi.
Ngày mai nắng lên, chồi xuân đang nẩy lộc, ta sẽ lại tiếp tục xây cho mình những hoài bão con con, những niềm vui con con, những ước mơ con con…